Tu Tẫn Hoan

Chương 166

Lã Mông nhìn trường kiếm trên cổ mình, tức giận tới chòm râu đều run lên, nghiến răng nói: "Ngươi!!!!"

"Hoàng thượng thất đức, nên thoái vị rồi." Triệu Hồng Trì dùng ngữ khí bình thản mà nói, thủ hạ đem kiếm lại gần Lã Mông, chỉ cần Triệu Hồng Trì ra lệnh, liền có thể trong nháy mắt lấy đi tính mạng của Lã Mông.

Hắn ghé sát bên tai Lã Mông thấp giọng nói: "Hoàng thượng có điều không biết, năm đó thần sở dĩ cùng Hoàng thượng khởi binh tạo phản, chính là do ngài đã đáp ứng thần, sau khi chuyện thành công, đem Hoài Dương hứa gả cho thần."

"May mắn được Hoàng thượng ban hôn cho, thần mới có thể lấy Hoài Dương làm thê tử, cùng nàng nắm tay nhau làm bạn nhiều năm như vậy.

Đồ vật là Hoài Dương xưa nay yêu thích, thần luôn vì nàng mà giúp, hiện tại cũng là như vậy."

Hắn đã từng cho rằng trong lòng Hoài Dương tâm niệm Khải đế, cũng không để mắt tới hắn, trong lòng hắn thì tràn ngập yêu thích nàng, nhưng toàn thất bại, nhưng sau đó vận mệnh đưa đẩy, cuối cùng nàng vẫn thành thê tử của mình, ngủ bên cạnh mình, vì mình mà sinh con dưỡng cái.

Đối với việc trời cao ban Hoài Dương cho hắn, hắn đương nhiên phải quý trọng gấp đôi, đưa nàng sủng hết mức, đặt nàng ở trong lòng, không có thỉnh cầu nào của nàng mà không đáp ứng.

Âm thanh đối thoại giữa hai người không lớn, không nhỏ, truyền tới tai Tuyên Thành bên này một vài câu, nhưng nàng cũng đại khái hiểu nguyên nhân, vì sao Triệu Hồng Trì lại giúp nàng.

Nàng thoáng liếc nhìn cô mẫu mình, chỉ thấy trên mặt cô mẫu có chút thay đổi sắc mặt, nước mắt cũng biến mất không còn tăm hơi.

Lã Mông trợn đến muốn rách cả mí mắt, khuôn mặt đều sưng lên, muốn giơ tay lên cho hắn một bạt tai, thế nhưng lại phát hiện mình không khống chế được tay mình. Tiếp theo lưỡi cũng mất đi tri giác, bên tai ong ong lên, bóng dáng mọi người trước mắt đều mơ hồ.

Lã Mông sợ hãi không ngớt, liều mạng muốn chống đỡ, nhưng lại không thể, cả người nhũn ra, trực tiếp ngã lăn trên đất.

Triệu Hồng Trì phát hiện Lã Mông có gì đó không đúng, tay nhanh mắt lẹ đem trường kiếm dời đi, nếu không đã cứa cho hắn một đường trên cổ rồi, một tay khác tóm lấy hắn, nhưng vẫn không kịp, trơ mắt nhìn hắn ngã trên đất.

Chuyện xảy ra đột ngột, để mọi người ở đây trở tay không kịp, vẫn là Hoài Dương phản ứng nhanh, một bên kêu người gọi Thái y, một bên cùng Tuyên Thành chạy tới bên Lã Mông kiểm tra tình hình.

Không bao lâu Thái y cũng hồng hộc chạy tới, bên trong cung điện, kim ngô vệ cũng đã rút đi, Tuyên Thành có chút hoảng hốt sự việc phát sinh đêm nay giống như một giấc mơ vậy.

Triệu Hồng Trì chắp tay đứng bên cạnh Hoài Dương, vừa như tùy tùng, vừa như thủ hộ nàng.

Biểu hiện của hắn nghiêm nghị, thỉnh thoảng nhìn về hướng Lã Mông nằm. Còn Hoài Dương trấn định hơn nhiều, nàng chờ đợi kết quả từ thái y, việc này cũng do Tuyên Thành làm nên, vậy mà giờ này biến thành việc của ba người.

Ba người tuy là tâm tư khác nhau, nhưng trong lòng đều rõ ràng, sự tình đã chắc chắn, bất luận là xảy ra chuyện gì, các nàng cũng phải tiếp tục đi.

Hoài Dương bưng chén trà nóng bỏng trên tay, nghe Thái Y đứng trước mặt ba người bẩm báo.

"Hoàng thượng... sợ là không ổn." Hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, vẻ mặt lo lắng nói: "Hoàng thượng luôn dùng đan dược bồi bổ, dùng nhiều quá dẫn đến tích thành độc, xâm nhập nội tạng. Lần này bởi vì quá kích động, dẫn tới xung đột, dù cho có thể cứu được, sợ là cũng...."

Hắn uyển chuyển nói, nghe vào trong tai của ba người giống như sấm rền, bên ngoài mưa không biết đã ngớt lúc nào, vừa vặn tiếng trống điểm canh cũng vang lên.

"Giờ tý...." Tuyên Thành đăm chiêu lầm bầm nói, lại đưa mắt nhìn vè phía cô cô mình.

ở đây người có thể nói chuyện với cô phụ nàng chỉ có cô cô của nàng.

Ba người cũng không có quên chuyện xảy ra lúc nãy, bất luận là Lã Mông thế nào, việc tiếp cần phải làm, nhất định phải làm cho xong.

Bằng không trời sáng, văn võ bá quan nghe được tin phát sinh trong cung, ai chết ai sống, đã rõ ràng.

Hoài Dương nhíu mày nói: "Đã qua giờ tý, việc này không nên kéo dài thêm, Tuyên Thành mau giải quyết nhanh." Một câu ngắn gọn, nói xong liền hướng về trượng phu của mình cho hắn thấy cõi lòng.

Triệu Hồng Trì giật giật khóe miệng, cuối cùng cũng không mở miệng khuyên bảo nàng.

Tuyên Thành đạt được sự phối hợp, gọi Tả Hoài vào cùng hắn phân phó ní: "Tả công công, phiền phức ngươi nhanh đi triệu hoán Hữu tướng cùng lục bộ tiến cung, nói Hoàng thượng bệnh tình trầm trọng, ngàn cân treo sợi tóc!"

Phùng Hoán Sâm đã từ quan, người tiếp nhận chức vụ của hắn chưa có, hiện tại đứng đầu các quan cũng chỉ có hữu tướng.

Tả Hoài ngơ ngác nhìn Tuyên Thành, không thể tin được người trước mắt này lại trầm ổn mà xử lí chuyện, không còn là công chúa nghịch ngợm ngây thơ trước đây nữa.

Bốn mắt nhìn nhau một lúc, mãi tận khi hắn nhìn thấy ý chí kiên nghị trong mắt Công chúa, mới cong eo đáp vâng mà rời đi.

Sau khi Tả Hoài đi, Tuyên Thành chuyển tầm mắt qua ghế Lã Mông ngồi lúc nãy, trên ghế khắc hình rồng, chỗ ngồi đó tượng trưng cho chí cao vô thượng.

"Ngươi muốn chính mình ngồi trên vị trí kia?" ngày ấy tại công chúa phủ, cô mẫu nàng sau khi đưa hổ phù cho nàng liền hỏi.

"Không..." nàng tuy rằng gấp gáp cứu Thư Điện Hợp nhưng cũng không phải người hồ đồ, mất đi lý trí.

"Không danh chính ngôn thuận, không có sự ủng hộ, cũng không có phe cánh, mặc dù có thể tạm thời ngồi trên vị trí kia, cũng không thể ngồi lâu."

"Vậy ngươi để phụ hoàng ngươi sau khi thoái vị, ngươi muốn xử trí việc sau đó như thế nào"

"Ta nghe phụ hoàng từng có ý để Linh Quân trở thành Thái tôn...." Tuyên Thành ý tứ sâu xa nói: "Nếu là Phụ hoàng đã có ý như vậy, chẳng phải Thái Tôn sau này sẽ kế vị sao?"

Nàng mượn cớ này để cùng cô mẫu thỏa thuận, chỉ là ai cũng không ngờ được phút cuối phụ hoàng bởi vì quá tức giận nên bệnh càng trầm trọng.

Thời gian từng khắc qua đi, bên ngoài bóng đêm ngày càng dày đặc, bên trong đại điện, thái y đốt ngải thảo, mùi và khói bay lượn khắp nơi, thái y chuyên chú dùng châm đâm vào đỉnh đầu ủa Lã Mông.

Lục bộ đại thần còn chưa tới, người Tuyên Thành tin tưởng phái đi thiên lao đã trở lại, hắn quỳ trước mặt nàng, mang tới tin tức làm nàng hoảng loạn.

"Công chúa, không thấy Phò mã!"

"Cái gì?" Tuyên Thành nghe thấy vậy, hai vai run rẩy, từ trên ghế đứng lên.

" Ở nơi giam giữ Phò mã, ty chức chỉ phát hiện được y phục đầy máu..." hắn vẻ mặt bi thương nói: "Phò mã khả năng lành ít giữ nhiều..."

Y phục đầy máu trước mặt vừa được hắn đem ra, liền có thể thấy được chủ nhân của nó phải chịu đựng biết bao nhiêu ngược đãi.

Huyết dịch cả người Tuyên Thành như đông lại, chân tay lạnh toát, nàng đưa bàn tay run rẩy nắm lấy y phục loang lổ máu kia.

Nàng ấy chịu đựng bao nhiêu đau a....

Tuyên Thành há miệng, nước mắt lã chã rơi, âm thanh không phát được ra khỏi miệng...

Sắc mặt nàng nhợt nhạt, lùi về phía sau mấy bước, ngã ngồi trên ghế. Lắc đầu, nước mắt lung tung rơi nói: "Không thể nào, không thể nào!"

Triệu Hồng Trì cùng Hoài Dương bốn mắt nhìn nhau, im lặng hít một tiếng.

Hoài Dương đi đến bên người Tuyên Thành, đang muốn an ủi nàng một chút, lại nghe Tuyên Thành bỗng nhiên đứng lên nói: "Ta muốn đi tìm nàng, ta muốn đi tìm nàng..." như người mất hồn phách, thất thần mà đi ra ngoài. Truyện Xuyên Không

Hoài Dương vội vã che trước mặt nàng, biểu hiện nghiêm túc, lớn giọng nói : "Tuyên Thành!" âm thanh truyền tới, đinh tai nhức óc, làm bước chân nàng dừng lại.

Tuyên Thành ngây ngốc quay đầu lại, nhìn ánh mắt cô mẫu, sau đó nhìn mỗi người đang đứng trong điện, lại nhìn ra ngoài thấy bóng dáng kim ngô vệ, nàng lại nhìn phụ hoàng của mình đang nằm trên giường.

Đúng vậy, nàng vừa làm loạn một trận, hiện tại sao có thể rời đi, bây giờ nàng đã không còn là tiểu công chúa như trước nữa. nhiều người như vậy, nhiều tính mạng như vậy, nàng sao có thể tuỳ tiện mà rời đi.

Cứ coi như là bị sóng đẩy lên chỗ cao, nàng ngoại trừ liều mạng mà leo lên, bằng không chính mình rơi xuống, thịt nát xương tan.

Tuyên Thành khôi phục tỉnh táo, nhìn y phục loang lổ máu trên tay, cố nén run rẩy, cắn răng nuốt nước mắt vào trong...

Bên này hai tên cai ngục đem bao tải ra khỏi thiên lao, giẫm lên bùn nhão mà đi, một bước lại một bước, hướng phía sau núi đi tới, mưa to đập vàp áo tơi cùng mũ rơm phát ra tiếng kêu rộp rộp.

Trong thiên lao tối tăm, việc người bị giam chết bởi vì không chịu được cực hình là chuyện bình thường xảy ra.

Dựa theo quy củ bất thành văn, nếu là người bị xử tử, mà chết trước khi hành án, thì sẽ tuyên ra ngoài là sợ tội tự sát, không chịu được cực hình mà chết.... sẽ đem thi thể người đó trong đêm mà lặng lẽ chôn vùi, không cho người thân nhìn thấy thi thể.

Mà vị trí của thiên lao được xây dựng dựa vào lưng núi, đằng sau núi là bãi tha ma, thích hợp huỷ thi diệt tích.

Trời càng ngày càng mưa to, đường trơn lại thêm khó đi, hai tên cai ngục tuy là nam tử to lớn, nhưng đi một đoạn người cũng mệt mỏi.

Áo tơi bi nước mưa thấm ướt hết, nước bùn bắn trên ống quần, làm hai người thấy lạnh lẽo.

Màn đêm thăm thẳm, mưa to khiến tầm nhìn không được rõ ràng, phía trước có con sông nước chảy siết âm thanh vang lên, con đường này bọn hắn đã đi rất nhiều lần nên rất quen thuộc.

"Nếu không chúng ta đừng đi xa như vậy, đem thi thể tuỳ ý ném xuống sông là được rồi." người đi ở phía trước đề nghị.

Vóc dáng người của hắn so với người kia gầy hơn chút, đoạn đường vừa rồi làm hắn mệt mỏi. th ở dốc.

Người còn lại nghe thấy đồng bạn nói vậy, trong lòng cũng ngầm tán thành nhưng không dám đồng ý. nói: "Như vậy cũng được, nhưng nếu để thượng quan biết, chắc chắn sẽ hỏi tội chúng ta..."

Người kia tuy người nhỏ nhưng gan lớn, xem thường nói: "Thượng thư chỉ nói làm hắn biến mất, chúng là làm hắn biến mất là được, cũng không có người giám sát, chỉ cần không nói ra, ngươi không nói, ta cũng không nói, thì có ai biết được chúng ta đã làm gì hắn?"

"Nếu như thi thể nổi lên thì sao?"

Đang nói chuyện, hai người đã đi tới trên cầu, bên tai nghe tiếng nước chảy siết, nghe thôi đã biết bên dưới cầu có bao nhiêu nguy hiểm.

Hai người thả bao tải xuống cẩn thận đỡ lấy dựa vào lan can, nhìn thấy dòng nước đang chảy siết kia, sâu không thấy đáy.

"Nước chảy siết như thế, chúng ta buộc bao vào một tảng đám thi thể làm sao nổi được." Hắn hướng đồng bạn nói.

Người kia động lòng, gật đầu, với lại trời mưa to, đường trơn thế này, hắn cũng không muốn khiêng đi xa.

Hai người đồng thuận, một người trông bao tải, một người đi tìm đá lớn.

Chỉ chốc lạt bọn họ đem bao tải cột vào đá, hai người hiệp lực đem bao tải cùng đá nâng qua lan can cầu, ném xuống sông.

ầm một tiếng, nước bắn lên cao, bao tải đã được ném xuống, thoáng chốc biến mất ở trước mắt hai người, chìm vào đáy sông...

Editor: Thương Công chúa quá.

Bình Luận (0)
Comment