Tuyên Thành đến lâu như vậy rồi đều là đứng nói chuyện, hiện nay lại tiếp tục nói nữa nên Thư Điện Hợp đưa cho nàng một cái ghế, để cho nàng ngồi xuống mà chính bản thân mình thì lại đứng.
"Bản cung không uống trà. Ngươi nói mau, nói mau." Tuyên Thành kéo Thư Điện Hợp đang muốn đi bưng trà lại, không thể chờ đợi thêm được nữa, nàng thúc giục.
Thư Điện Hợp ước chừng các thái y ra ngoài thời gian ngắn nữa không quay trở lại, can nhắc nói: " Xem cách làm của Hoàng thượng, từ bề ngoài nhìn vào là đang trách phạt Sài thị vệ, kì thực là đang bảo vệ Sài thị vệ."
"Lời ấy của ngươi ý là sao?" Tuyên Thành lông mày xinh đẹp nhíu thành một đường.
" Những kẻ đứng sau vụ ám sát, có lần nữa từng tìm tới?" Thư Điện Hợp hỏi ngược lại.
Tuyên Thành lắc đầu một cái.
Thư Điện Hợp nói, Dám to gan quang minh chính đại ám sát công chúa, địa vị so với Sài thị vệ cao hơn. Sài thị vệ làm hỏng mất chuyện của họ, nếu như bọn họ muốn trả thù Sài thị vệ dễ giống như trở bàn tay.
Bởi vậy Hoàng thượng mới an bài như vậy, đối với Sài thị vệ mà nói, không hẳn không phải là chuyện tốt. Trong doanh trại ngoài biên cương tuy nguy hiểm trùng trùng, nhưng có thể tạm thời không sợ người ta lén lút trả thù.
Lại nói Sài thị vệ kinh nghiệm phong phú, võ công cao cường, trên chiến trường đảm bảo toàn thân, không nghĩ nhiều vấn đề lớn. Lại còn việc công chúa hứa hẹn phong Sài thị vệ làm tướng quân sao?
Được Tuyên Thành khẳng định, Thư Điện Hợp dựa theo suy nghĩ của chính mình mà nói ra: "Trong quân luôn lấy công trạng để lập công phong thưởng, nếu công chúa cư.ỡng bức Hoàng thượng phong cho Sài thị vệ một chức quan, tương lại hắn đứng trên người khác, làm sao có tiếng nói? Làm sao để bọn họ phục tùng? Biên cương Tây Bắc vừa vặn để Sài thị vệ lập công, xây dựng lên cơ hội được phong làm Tướng quân danh chính ngôn thuận dựa vào thực lực."
Trải qua nghe những lời nói của Thư Điện Hợp giải thích, Tuyên Thành bỗng nhiên tỉnh ngộ.
" Chỉ là những điều này thảo dân không giám gán vào ý của Hoàng thượng, cũng không phải là chân tướng thực sự, công chúa chỉ nghe qua loa thôi, chớ để trong lòng." cuối cùng Thư Điện Hợp còn không quên rũ sạch trách nhiệm của mình.
Tuyên Thành nỗi nghi hoặc trong lòng được tháo ra, đồng thời một nỗi nghi hoặc khác lại có thêm, nàng ý vị sâu xa đánh giá Thư Điện Hợp, hỏi: "Ngươi chưa bao giờ dính vào triều đình, làm sao hiểu rộng như vậy?"
Lời này của nàng vừa hỏi ra, Thư Điện Hợp muốn tiếp tục giấu dốt cũng không được, nhưng nàng không muốn đem ý nghĩ của chính mình xé ra cho người khác xem, thoái thác nói: "Thảo dân đều là xem từ trong sách, những thứ này đều là sách sử trên triều là chuyện thường xảy ra."
"Thật sao?" Tuyên Thành bán tín bán nghi, nói như vậy là nàng đọc sách quá ít đi, vì lẽ đó mới không nhìn ra thâm ý của phụ Hoàng.
"Vâng."
Thư Điện Hợp trên mặt lộ ra kiên quyết không biến sắc mà nói, để Tuyên Thành không thể không tin. Tuyên Thành nhỏ giọng nói, âm thanh như muỗi, kiên quyết không thừa nhận chính mình không thích đọc sách, là nguyên nhân mình ngu dốt nên không hiểu được ý của phụ Hoàng.
Thư Điện Hợp còn muốn hỏi một chút với Tuyên Thành, có biết hay không trong cung có người nào cùng nàng và thái tử đối nghịch, sẽ cố ý hãm hại nàng, hoặc muốn hại Hoàng thượng? Lời chưa kịp nói ra khỏi miệng liền thu về.
Nàng mơ hồ suy đoán, Hoàng thượng nếu xảy ra vẫn đề rồi, Có lơi nhất chính là Thái tử. Mà sự tình trắng trợn như thế, nàng lại là kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng phàm là kẻ có đầu óc sẽ không làm như vậy, vì vậy chỉ có một khả năng, là có người muốn lão Hoàng đế chết, còn muốn vu oan cho Thái tử.
Được lắm, một hòn đá ném chết hai con chim, thật là hoàn hảo.
Bách quan tranh lợi, Hoàng thất đoạt quyền. Triều đình lúc đục chia bè phái phân tranh, từ xưa đến này sử sách ghi lại đều không có gì lạ lùng. Thư Điện Hợp trong lòng rõ ràng, nhưng không dự định nói cho công chúa.
Nguyên nhân không có gì khác, những việc này đới với nàng không có chút quan hệ, nàng lập tức sẽ rời xa chốn thị phi này, hà tất nhiều chuyện, buộc lên thân mình. Nếu dẫn hỏa trên người, không chức không quyền, không có chỗ dựa như nàng vô cùng bất lợi.
Nhưng Thư Điện Hợp lại không biết, lúc này nàng nghĩ không có quan hệ gì, tương lại từng sự kiện lại bày ở trước mắt nàng, cần nàng xử lí, chỉ vì cái vị Công chúa này.
"Ngươi sau này định làm thế nào?"
Tuyên Thành đột nhiên hỏi dò, muốn biết tâm tư của Thư Điện Hợp. Thư Điện Hợp bởi vì đang xuất thần, cũng dẫn đến việc nàng bỏ qua biểu cảm xấu hổ chợt lóe hiếm thấy của Tuyên Thành.
Thư Điện Hợp đối với vấn đề này nghi hoặc không rõ, tại sao mỗi người đều muốn hỏi nàng vấn đề này?
Tuyên Thành thấy hắn không có trả lời, cho rằng hắn không tìm thấy đáp án, từ trong tay áo móc ra một khối ngọc chế như ý trường mệnh tả, nói: "Đây là ngày xưa Thái tử lão huynh tặng bản cung lúc sinh thần năm tuổi, hiện nay Thư đại phu muốn đi. Người cứu phụ Hoàng của bản cung một mạng, bản cung tự nhiên phải báo đáp ngươi"
"Ngày sau chỉ cần ngươi cầm khối ngọc tỏa này đến tìm bản cung, bản cung có thể đáp ứng ngươi một chuyện." nàng suy nghĩ một chút, lại nói thêm một câu. "Bất luận chuyện gì đều có thể."
Nàng nói lời này khách khí mười phần, còn có mấy phần thỉnh cầu ý vị. Thái tử nêu mà nghe được những lời này từ miệng nàng phát ra sợ là phải kinh ngạc đến rớt hàm, muội muội lúc nào cũng tùy ý làm bậy, từ lúc nào cũng người khác nói chuyện như vậy.
Khối ngọc này là ngọc như ý trường mệnh tỏa, là dùng thợ thủ công tốt nhất điêu khắc thành. Ngọc thạch chất phác, như chi như ngưng, không chút điểm tì vết. Chỉ cần nhìn một chút, liền biết giá trị phi phàm. Bên trên buộc một sợi dây mà đỏ, là được đeo trên cổ làm đồ vật thiếp thân.
Thư Điện Hợp nghe nói, Thái tử cùng công chúa thủa nhỏ mất mẫu thân, công chúa sinh thần năm tuổi được thái tử tặng cho ngọc tỏa không cần nói cũng biết, đây là công chúa muốn cho nàng?
Tuy nói nàng cứu Hoàng thượng một mạng, nếu ban cho đất đai, nàng còn có thể lý giải được, nhưng đây là vật quý giá, đừng nói nhạn lấy tâm, nàng chạm vào cũng không giám chạm.
Thư Điện Hợp chắp tay thi lễ: " Vật ấy giá trị liên thành, Thảo dân chỉ là phàm phu tục tử, không có khả năng gánh trách nhiệm, xin công chúa thu hồi."
Khi trên đường hồi kinh, có phát sinh ra việc học cưỡi ngựa, Tuyên Thành còn nhớ rõ ở trong lòng, Thư Điện Hợp ngày đó dáng dấp kiên nghị, đối với nàng không thay đổi chủ ý muốn cùng nàng học cưỡi ngựa. Nếu không phải động tâm với mình, làm sao lại chủ động muốn nàng dạy cưỡi ngựa chứ không phải là Sài Long Uy? Một nam một nữ cưỡi chung con ngựa, kẻ ngu si cũng biết giữa các nàng rõ ràng có quan hệ, không phải hiện tại, chính là tại tương lai.
Phía trước có âm thanh, thêm vào Thư Điện Hợp hôm nay làm những việc nhìn vào thấy mờ ám kia, càng làm Tuyên Thành hiểu lầm. Thư Điện Hợp từ chối xa lánh, nàng đều nghĩ hắn da mặt mỏng, là dang giả bộ.
Chính mình hôm nay nén xấu hổ, mới dám nói ra những câu này, Thư Điện Hợp lại dám từ chối nàng.
Tuyên Thành tức giận, làm hết sức ra vẻ tự nhiên, đem ngọc tỏa nhét vào trong tay của Thư Điện Hợp, nói: "Bản cung mặc kệ, ngươi phải cầm lấy."
Thư Điện Hợp đang muốn phản bác, thì bên ngoài truyền vào âm thanh bàn luận của các thái y đang đi vào. Các lão thái y đi vào bên trong nhìn thấy hai người, đập vào mắt là công chúa, liền chậm lại bước châm, kéo các đồng liêu khác, lập tức im bặt.
Thư Điện Hợp vội vã đem ngọc tỏa nhét vào tay áo bên trong của chính mình, không cho người khác thấy, lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và công chúa quá gần, không dấu vết lùi về sau một bước. Cùng công chúa vụng trộm trao nhận, tội này không hề nhẹ.
Tuyên Thành thấy hắn thu hồi ngọc vào tay, mặc kệ hắn nghĩ thế nào, càng thêm xác nhận tâm ý của Thư Điện Hợp.
Trong phòng có hai ngươi, tuy là dối lập người đứng người ngồi, nhưng thái y mỗi người đều tinh ý, lập tức ý thứ chính mình đang nhìn thấy vấn đề gì, hai mặt nhìn nhau, tiến thối lưỡng nan, giống như trong nháy mắt bị kẹt lại ở yết hầu không nói thành lời, mặt lúc đỏ lúc trắng.
"Chúng thần bái kiến công chúa." không biết ai trước tiên lên tiếng, các thái y một đám người mặt ngốc nghếch không hẹn mà cùng nhau quỳ xuống, dập đầu.
Đột nhiên có nhiều người ngoài như vậy. Tuyên Thành bĩu môi, cũng không cho các Thái y đứng lên, ghé sát bên tai của Thư Điện Hợp, thấp giọng nói: "Vừa vặn bản cung chán ghét Hoàng cung, ngày sau bản cung nhất định sẽ đi tìm ngươi chơi." nói xong, liền giống như một cơn gió chạy đi.
Chỉ để lại lời nói choáng váng ý tứ không rõ ràng cho Thư Điện Hợp, cũng không cần phải tiếp tục quỳ, các thái đi đứng lên mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Công chúa đưa ngọc tỏa, là khối ngọc ấm. Bất cứ lúc nào đụng vào nó, cũng có thể cảm nhận được nó đang tỏa nhiệt độ, đặt vào lòng bàn tay nắm giống như một dòng nước suối, nhưng lại xác thực là một đồ vật hữu ích. Thợ thủ ông giỏi chế tác, đem ngọc đánh bóng mịn màng, dù đặt ở nơi tối tăm không có ánh sáng, cũng phát sáng lộng lẫy.
Thư Điện Hợp nghĩ là lúc nãy cũng bất tiện không cùng công chúa từ chối, nên tạm thời để ở chỗ mình cầm, khi nào có cơ hội sẽ trả lại nàng.
Nhưng sự việc phát triển lúc nào cũng không bằng người muốn. Khi Thư Điện Hợp rời khỏi kinh thành, cũng không có trả lại nàng khối ngọc này.
Cũng không phải Tuyên Thành cố ý tránh Thư Điện Hợp không, mà Thư Điện Hợp không gặp được Tuyên Thành lần nào trước khi rời cung nữa.
Nàng vì Hoàng thượng xem mạch lần cuối cùng xác nhận thân thể Hoàng thượng không sao, cung không thấy Tuyên Thành ở bên Hoàng thượng.
Công chúa phái người đem cho nàng rất nhiều dược liệu quý báu, nói là công chúa muốn Thư Điện Hợp mang về, xem có dùng được cho việc chữa bệnh cho sư phụ nàng không.
Thư Điện Hợp muốn mượn đường cảm ơn, để đi bái phòng Tuyên thành, nhân tiện trả lại ngọc tỏa, nhưng lại sợ lời đòn vô căn cứ, nên nàn quyết định không đi nữa.
Mọi chuyện đều là bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn, khối ngọc này đối với nàng mà nói cầm trên tay có chút bỏng, đành phải cầm theo ngọc rời hỏi Hoàng cung.
Mùa xuân mềm mại dáng xuống kinh thành, ngoài thành băng tuyết tan rã, vạn vật thức tỉnh,cây già phát triển mầm non, xuân tằm phá kén mà ra.
Hoàng cung là trái tim của quốc gia, đứng sừng sững ở kinh đô, bất luận bốn mùa bến hóa như nào, vẫn như cũ bốn mùa nghiêm trang. Giống như vị quân chủ đang nắm giữ đất nước, tuy nghiêm túc thận trọng, nhưng ánh mắt lợi hại đó vĩnh viễn nhìn xuống bách tính.
Hoàng cung ở giữa cung đạo, từ nội viện xuất cung là một con đường dài mà vắng lặng, hai bên đều là ngói đỏ lưu ly, tường cung màu hồng. Thư Điện Hợp một người một ngựa đi trong đó ra, bóng người có chút cô độc.
Thời điểm Thư Điện Hợp đi tới kinh thành, hành trang đơn giản không chút cầu kì vài bộ y phụ, bây giờ lúc trở về vác theo một bao.
Tuyên Thành biết bên trong bao đó là đồ vật cùng dược liệu mà mình chuẩn bị cho hắn. Nàng lúc này đang đứng trên nơi nào đó trên cao của hoàng cung, phía sau nàng là một tòa các nhỏ, nơi này đối diện xa xa là Nghị sự điện. Chỗ này nàng đứng là chỗ cao nhất trong cung, tầm nhìn vô cùng tốt phóng mắt có thể nhìn thấy toàn bộ hoàng cung, bao gồm cả con đường xuất cung của người kia đang đi.
Tuyên Thành nhìn Thư Điện Hợp đi xa dần, dự định khi không còn nhìn thấy hắn nữa thì sẽ trở về, sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh tiếng bước chân, dọa nàng sợ hãi nhảy lên một cái...