Tu Tẫn Hoan

Chương 31

Lẽ nào lần trước nàng xuất cung, bị phụ Hoàng phát hiện?

Tuyên Thành ngờ vực lướt qua Miên nhi ở phía sau, Miên nhi lạp tức lắc dầu rũ sạch trách nhiệm của chính mình.

Tuyên thành đối với Sở ma ma biết rõ tính tình bà, từ trước tới ngờ luôn tuân theo ý chỉ của phụ Hoàng, xông ra ngoài là không được, nàng linh động nói: " Cái kia, bản cung không muốn xuất cung, bản cung đi tìm phụ Hoàng không thể được sao?"

" Chuyện này..." Sở ma ma quả nhiên nghẹn lời.

" Chẳng lẽ Sở ma ma muốn ngăn cản bản cung, không cho bản cung thấy phụ Hoàng?" Tuyên Thành trong con ngươi lóe giảo hoạt, hỏi

" Nô tì không dám." Sở ma ma bất đức dĩ, chỉ có thể để Tuyên Thành đi.

Tuyên Thành người nhẹ như yến, bước chân lướt qua ngưỡng cửa, nếu như nàng có thẻ mọc ra được cái đuôi cáo, lúc này có thể nhìn thấy đuôi chổng lên thật cao, ngoe nguẩy rồi chạy đi.

Cũng không có chờ nàng cao hứng được bao lâu, khi thời điểm ra đến nội cung, lần thứ hai bị ngăn lại.

Mỗi lần nàng đều êm đềm mà chuồn ra được khỏi cung, kể cả thị vệ ở nội cung hôm nay cũng nhớ đến chức trách của mình mà đứng ở vị trí, chấp đao ngăn cản trước mặt Tuyên Thành: "Xin thứ cho thuộc hạ mạo phạm, Hoàng thượng có chỉ..."

"Không cho phép bản cung xuất cung đúng không?" Tuyên thành nghiến răng thở phì phò, trực tiếp nói tiếp lời bọn họ.

"Đúng.... Hoàng thượng nói nếu như bọn thuộc hạ thả công chúa xuất cung, liền hỏi tội bọn thuộc hạ. Xin công chúa không nên làm khó bọn thuộc hạ.." thị vệ một mặt áy náy, cẩn thận từng tí một, e sợ đắc tội trước mặt tiểu tổ tông.

Tuyên Thành ngang đầu ưỡn ngực, khí thế hung hăng nói: "Bản cung hôm nay nếu nhất định phải xông ra?"

Thị vệ trên mặt áy náy vừa thu lại, đã sớm chuẩn bị, đem đao ở eo rút ra ba phần, nghiêm mặt đối đãi: "Vậy thì xin công chúa tha tội."

Từ lúc nàng ra ngời bị Sở ma ma ngăn cản, giờ lại đến thị vệ nội cung ngăn cản lần nữa, có thể tưởng tượng ý chỉ của phụ Hoàng ban ra khắp nơi mà nàng không hề hay biết.

Tâm tình cao hứng ban sáng của nàng bị quét sạch sẽ, tức giận mũi đều muốn nổ tung rồi, dựa vào cái gì mà lại không cho nàng ra ngoài?

Nàng không cần nghĩ cũng biết trong cung tất cả các nơi đều canh phòng chặt chẽ phòng nàng trốn ra, cũng không nên lãng phí thời gian với đám người này, không bằng trực tiếp tìm cái người ban lệnh kia để hỏi rõ ràng.

Đã không biết lần thứ mấy nàng hấp tấp phóng tới tẩm cung chỗ phụ Hoàng nghỉ để hưng binh vấn tội.

Là từ lúc Lã Mông bắt đâu chỉ cho nàng để chọ phò mã, chuyện này đúng là càng ngày càng qua quýt bình bình.

Cung nhân gặp gỡ trên hai bên đường thấy công chúa nổi giận đùng đùng, đã sớm tập thành quen, đương nhiên thức thời, không người nào dám nói một câu, khi tiểu tổ tông của bọn họ đang tức giận.

Từ nội cung đến Thái vũ điện của Hoàng thượng, khoảng cách không có xa lắm. Tuyên Thành vận khinh công tới tấp liền chạy tới. Cố ý áp chế làn váy, biểu thị ra lễ nghi cấm bộ trước điện.

Khi nàng đáp chân xuống nhìn thấy Tả Hoài bình thường luôn hầu hạ phụ Hoàng nàng kỳ lạ thấy hắn đứng bên ngoài. Cửa Thái Vũ Điện bình thường luôn mở rộng, thuận tiện để cung nữ ra vào hầu hạ, lúc này lại đóng chặt, hắn lại đang canh gác cho phụ Hoàng làm bí mật gì.

Tả Hoài nhìn thấy nàng từ xa tới lập tức tiến lên đón. Vẫn không có chờ Tuyên Thành mở miệng, liền hỏi: "Công chúa tới dây làm cái gì?"

Tuyên Thành mặt lạnh nhạt, đều muốn phát hỏa, nói: " Ngoại trừ tìm phụ Hoàng, bản cung còn có thể làm cái gì?" nói rồi bỏ qua Tả Hoài một bên, đi vào trong.

Tả Hoài nghiêng người, vội vã đỗ lại tiểu tổ tông nói: "Hoàng tượng hiện tại có việc, tạm thời không thể gặp công chúa..."

Tuyên Thành kinh ngạc, trợn mắt lên nhìn Tả Hoài: " Tả công công, ngươi hôm nay cũng muốn ngăn cản ta?" trong ngày thường mặc kệ nàng phụ Hoàng đều không có việc gì, nàng lúc nào muốn gặp hắn, liền lúc ấy, phụ Hoàng sẽ không trách cứ nàng.

"Không phải... vâng...." Tả Hoài có miệng nhưng khó trả lời.

"Là cái gì?"

"Là Hoàng thượng đang ở bên trong nhỉ ngơi, không muốn để cho người khác quấy rối." Tả Hoài hai tướng làm khó dễ, hơi nghiêng mặt, hướng về bên trong cung điện một chút, hướng về Tuyên Thành nháy mắt, hy vọng đối phương có thể hiểu rõ ý của mình.

Để hắn thất vọng chính là Tuyên thành cũng không có cùng hắn sản sinh tương đồng về đường đi của não, vẫn cứ một mặt không rõ.

Nàng ngẩng đầu liếc mắt một cái treo ở giữa không trung, ánh mặt trời thiêu đốt như lửa bàn: " Nghỉ ngơi? Giờ này?" Tức không phải buổi tối, cũng không phải sau ngọ thiện. Phụ Hoàng nàng lúc ào học được lười biếng?

Có thể tóm được Phụ Hoàng của mình là đang lười biếng, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nàng càng nên đi vào.

Tuyên Thành bị cấm xuất cung, nên biến thành tức giận. Bây giờ chuyển thành muốn tóm được phụ Hoàng lười biếng, nên thế bất chấp tất cả xông vào bên trong lúc phụ Hoàng chưa có tỉnh.

Tả Hoài kéo ống tay áo của nàng, đưa nàng kéo trở lại, trên mặt nhiều nếp nhăn càng gấp gáp, cầu khẩn nói " Ai~ tiểu tổ tông của lão nô. Ngài nhưng ngàn vạn lần không thể đi vào."

Tuyên Thành cảm giác Thái Vũ Điện hôm nay bầu không khí có chút không đúng lắm, ngắm nhìn bốn phía đám cũng nữ trên mặt đều kỳ kỳ quái quái, đặc biệt thời điểm nàng muốn gạp phụ Hoàng, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tả Hoài cũng là như vậy.

" Các ngươi là xảy ra chuyện gì?" Trước mắt phản ứng của mọi người làm Tuyên Thành mờ mịt không tìm được manh mối, mờ hồ.

Tả Hoài muốn có ý riêng hướng về phía Tuyên Thành giải thích, bên trong cung điện ngoài Hoàng thượng còn có một người khác.

"Để cho nàng vào đi." trong điện truyền ra tiếng của Hoàng thượng, giọng nói như chuông đồng vang lên.

Tuyên Thành mặt mày hớn hở, đang muốn cất bước đi vào, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, kéo mặt lôi xuống, miễn cưỡng nặn ra mọt vẻ mặt oan ức đến.

Phụ Hoàng của nàng tối sớm ăn trò này không cần nàng làm nũng ba bốn cũ chắc chắn người sẽ thua trận.

Tả Hoài đưa Tuyên Thành đi vào, thở ra một hơi, dùng tay áo xoa xoa chút mồ hôi lạnh.

Công chúa xác thực như Hoàng thượng nói, phải tìm Phò Mã tốt để quản nàng, suýt chút nữa liền đem cái mạng nho nhỏ của hắn bay đi.

Cũng may mà xông vào là Tuyên Thành công chúa, đổi lại là bất luận người nào, lúc này e là đầu một nơi, thân một nẻo.

Tuyên Thành vừa bước vào cung điện, chóp mũi đã ngửi thấy mùi trầm hương thấm vào ruột gan.

Vong qua tấm bình phong che chắt, phụ Hoàng nàng một tay chống đỡ thái dương, cùi trỏ tựa vào ghế chẩm, thân thể dừa vào thành giường tựa như la hán.

Vừa vặn nhắm mắt dưỡng thần, đai lưng phân tán lộn xộn ở bên hông của hắn.

Cả tòa cung điện mơ màng, thâm trầm, cửa sổ đóng chặt, Tuyên Thành mơ màng đi tới trong lòng nghi hoặc, con mắt không thích ứng nhìn rõ dưới chân, không ngờ lại dẫm phải cái gì giống như hình trụ, nàng đạp một cước, vật kia liền lăn ra ngoài, vừa vặn đứng ở một bên màn che.

Tuyên Thành thuận thế nhìn sang, cùng màn che màu sắc rõ ràng không giống nhau, từ màn che chợt lóe lên, xem giống như là chân?

Nàng còn chưa kịp phản ứng, liền nghe phụ Hoàng trách tội nói: "Ngươi bao lớn, còn cả ngày lỗ mãng?"

Nàng không suy nghĩ nhiều, trong lòng hư nhược, âm thanh nho nhỏ nói: "Phụ Hoàng làm sao biết nhi nữ đến?"

"Ngươi ở bên ngoài nháo, động tĩnh lớn như vậy, trẫm cũng không phải người điếc, làm sao không nghe thấy?"

Tuyên Thành không phản đối, trái lại trả đũa nói: " Còn không phải là do phụ Hoàng sai?"

"Trẫm sai?" Lã Mông mở to mắt không thể tin nổi.

"Nếu không phải phụ Hoàng không cho nữ nhi xuất cung, nữ nhi làm sao tới quấy rầy mộng đẹp của phụ Hoàng?" Tuyên thành lời lẽ thẳng thắn, khí thế hùng hồn đi tới bên giường của Lã Mông, khịt khịt mũi nhỏ nói: " Tả công công nói, ngài còn đang ngủ, con còn không tin, không nghĩ phụ Hoàng thực sự đang lười biếng."

"Hóa ra là vì chuyện này." Lã Mông lại tiếp tục nhắm mắt lại, ngôn từ kiên quyết, nói " Việc này tuyệt không cho phép ngươi phản bác, ngoan ngoãn ở trong cung đi."

"Liền không thể thương lượng một chút sao?" Tuyên thành mặt xụ xuống nói.

Lã Mông mở to mắt, trừng nàng một chút, nói: " Nếu như ngươi trong thời gian tới này học thật tốt nữ tắc, trẫm cũng có thể cân nhắc bài trừ lệnh cấm." người bình thường nếu như bị Lã Mông trừng một chút, sớm đã sợ đái cả ra quần rồi, cũng coi như là Thái tử cũng phải một thân mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Duy chỉ có nàng là không sợ. Đế vương uy nghiêm ở trong mắt nàng không đáng nhắc tới.

"....?" nàng cũng không phải là muốn cái này.

Lã mông không cho nàng tùy hứng nữa, trực tiếp tuyên gọi: "Người đến a, đem công chúa mời về Tê Loan Điện."

Trong kí ức của nàng vẫn là lần đầu tiên Phụ Hoàng đối xử uy nghiêm với nàng như vậy. Nàng bước vào trong cửa là thể hiện ra oan ức, lúc bước ra ngoài cửa đây mới chân chính là thực sự oan ức.

Mặt mày ủ rũ, dáng dấp buồn phiền. Tả Hoài nhìn tiểu tổ tông không vui liền đau lòng, nói công chúa đi vào là đụng trúng tới thiết đản, an ủi nói: " Hoàng thượng cũng vì muốn tốt cho công chúa, công chúa vẫn nên hiểu cho tâm ý của Hoàng thượng vì người mà dụng tâm lương khổ..."

"Hắn là vì muốn tốt cho ta? Vì tốt cho ta, để ta trở về học nữ tắc? Sách kia ăn nói lung tung, gieo vạ vớ vẩn, ai muốn học?" Tuyên Thành tức giận nói.

"Công chúa, cũng không thể nói như vậy, chờ sau khi Hoàng thượng tìm cho công chúa một vị phò mã, sau khi gả đi, tuy rằng công chúa không giống như những người phụ nữ bình thường phải hầu hạ trượng phu, vì cha mẹ chồng bưng trà rót nước, thế nhưng đạo tam tòng tứ đức, vẫn là nhiều nên biết thêm một số điểm." Tả Hoài nở nụ cười.

Cái gì? Làm cho nàng học nữ tắc là vì đem gả nàng đi? Tuyên Thành nghe hóa giận giữ trong lòng.

Cả ngày cứ Phò Mã, phò mã, còn chưa tìm được phò mã. Nàng nghĩ không biết trong lòng phụ Hoàng có còn nhi nữ này không? Lại nói tìm được phò mã nàng cũng miễn cưỡng nhận nhục chịu đựng, nàng cũng kiên quyết không gả cho!

"Bản công chúa một mực không muốn học." Tuyên Thành bỏ lại câu nói này, sau đó liền đi qua người Tả Hoài, nhanh như chớp ra khỏi Thái Vũ Điện.

Cái gì mà ở nhà tòng phụ?, xuất giá tòng phu, phu tang tòng tử? Rõ ràng là những ý xấu của những lão nam nhân, muốn có người hầu hạ, để nữ tử bất hạnh vĩnh viễn mất tự do, phủ phục dưới chân bọn họ, mới biên soạn ra cái cuốn sách vở vẩn nữ tắc kia.

Làm người ta nôn mửa!

Làm cho nàng tự nguyện mà học nữ tắc chính là không thể, trên cõi đời này không ai có thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện mất đi tôn nghiêm.

Nàng liền không tin phụ Hoàng nàng cả đời đối xử nghiêm khắc với mình, và đối xửa đến khi nào? Miễn là nàng tìm được cơ hội, nàng nhất định sẽ chuồn ra khỏi cung.

Tuyên thành hùng hổ đi trở về Tê Loan Điện, trong đầu thoáng một cái nghĩ vừa nãy trong điện của phụ Hoàng. Cái kia dưới màn che rõ ràng là một đôi chân. Chân của nam tử.

Chân của nam tử vậy mà trắng như vậy, ngoài những *diện thủ, còn ai vào đây?

* diện thủ: ý chỉ đồng tính nam

Nàng sững sờ, mơ hồ lý giải vì sao Tả Hoài lại ngăn cản không cho nàng vào, là vì chuyện gì......

Xem ra là chính mình đã đánh vỡ chuyện tốt của phụ Hoàng, kết quả là phụ Hoàng dùng năm ba câu đem mình đá văng ra ngoài.

Sau khi thông suốt, khuôn mặt nàng nổi lên nhàn nhạt lúng túng
Bình Luận (0)
Comment