Tu Tẫn Hoan

Chương 57

Phùng Chính mặt liền dại ra, được mời tới chính đường đãi khách, mà người bận rộn Thư Điện Hợp tự nhiên không hề hay biết.

Vừa nhìn thấy người cao quý ngồi ở giữa phòng kia, Phùng Chính trộm nhìn đối phương một chút, vội vã quỳ xuống dập đầu, quân thần chi lễ, nói: "Vi thần, gặp Tuyên Thành Công chúa."

Vướng víu Thư Điện Hợp tai thính, lại không dám lại đi nghe trộm, nên Tuyên Thành mời hắn qua bên này mục đích, chính là từ người quen thuộc của Phò Mã biết chút tin tức, lại không muốn để cho Thư Điện Hợp biết, cho nên vậy mới có một chút thần bí.

Nàng từ trên ghế đứng lên, đi quanh người Phùng Chính, hỏi: "Ngươi chính là nhị công tử phủ thừa tướng, là bạn tốt Phò Mã của Bản Cung.?"

Phùng Chính đoán không ra đối phương hỏi vậy là có ý đồ gì, trả lười: "Chính là vi thần."

Tuyên Thành nhấc tay giơ lên: "Đứng lên đi, Bản Cung chính là muốn hỏi ngươi một chuyện, không cần sốt sắng."

Một phần là đối với Hoàng thất sùng kính, một phần là đối với thê tử của bằng hữu mà tôn trọng.

Phùng Chính nghe lệnh đứng lên, như cũ không có ngẩng đầu lên, đứng nghiêm túc, thẳng tắp, dò hỏi: "Công Chúa muốn hướng vi thần nghe chuyện gì?"

"Ngươi cùng Phò Mã quen biết bao nhiêu lâu rồi?" Tuyên thành hỏi

"Phò Mã cùng thần quen biết tại kì thi hương năm ngoái." Phùng Chính không dám ẩn dấu nói.

"Trước đều chưa từng gặp mặt sao?"

"Cũng chưa."

ồ, Tuyên Thành trong lòng ghét bỏ, đối phương giao kết với Thư Điện Hợp, lại không có tiếp xúc nhiều với hắn, nàng hoài nghi có phải là mình tìm lộn người để hỏi rồi không. Đành miễn cưỡng vừa hỏi vừa nghĩ.

" Vậy ngươi biết họ.... không Phò mã có khuyết điểm gì không?"

"Hoặc là, Phò mã có đồ vật gì không thích không?"

"Công Chúa hỏi cái này là...." Phùng Chính thử dò xét nói.

"Bản Cung chính là muốn biết một chút về bình thường ham mê của Phò mã, Phùng công tử chớ nghĩ nhiều."

Tuyên Thành lời này nói chuyện, đương nhiên Phùng Chính bị nàng bỏ đi nghi ngờ. hắn cho rằng cũng không phải chuyện gì trọng yếu, đồng thời người hỏi là thê tử của Thư Điện Hợp, hắn đương nhiên biết gì nói đó, nhanh chóng nghĩ tới một điểm, nói: "Sợ bẩn."

"Sợ bẩn." Tuyên Thành hình như có ngộ ra, hồi tưởng lại chi tiết nhỏ bình thường cùng Thư Điện Hợp ở chung, thật giống là có điểm này.

....

Tuyên thành hỏi thăm xong sự tình mình muốn biết, khiến hạ nhận đưa Phùng Chính ra ngoài, lại về phòng, trong phòng cấp tốc tính toán, không liên quan tới bạo lực. còn chưa đến giờ ngọ, vừa vặn Phò mã vẫn còn đang ở Công Chúa phủ, chính mình thế nà lại lạnh nhạt đối phương đâu?

Trù tính xong xuôi với người trên thực tế bị lạnh nhạt kia, vung lên tay áo, cùng Miên nhi nói: "Miên nhi, ngươi có cảm thấy hay không cảm thấy Công chúa phủ, lâu không quét tước, có chút bẩn nhỉ?"

Miên nhi chợt phản ứng lại, liếc mắt một cái trên mặt bàn, đáp lời nói: "Là có chút..."

Tuyên Thành ra vẻ tỉnh táo, thở dài một hơi nói: "Sở ma ma sao có thể như vậy lười nhác...." Không ở trước mặt nàng, Sở ma ma hắt xì một cái, cũng không biết chính mình ngày thường cần cù chăm chỉ, lại bị chủ tử tuỳ tiện nói một câu liền huỷ bỏ.

Cũng chính là sở ma ma không có đây, nên Tuyên Thành mới dám nói những lời này.

Nàng vẫn cảm thấy dạo gần đây sở ma ma có chút quái quái, không phải là buổi sáng ngày đó nàng chỉ tung một chén nước trên gối thôi sao? Mấy ngày bà ấy liền dùng ánh mắt đáng thương mà nhìn nàng, phỏng chừng là lại nghĩ tới điều gì lung tung, trò chơi mới rồi.

Nếu như bi lão yêu nghi thần, nghi quỷ, nàng biết nói lời này, ngày mai phỏng chừng nàng liền có thể thu hoạch một bộ tự quải Đông nam của sơ ma ma.

"Đi, ngươi đi lấy theo cái chổi, Bản Cung muốn hôm nay tự tay đem Công Chúa phủ quyét dọn sạch sẽ."

Miên nhi đồng ý mà đi, thời gian nháy mắt, liền đem cho Tuyên Thành đồ vật nàng cần.

Tuyên Thành trước tiên mang theo miên nhi, kéo dài chổi trúc, giả vờ giả vịt tại Công Chúa phủ xoay chuyển nửa vòng, tới từng địa phương để miên nhi đảo qua, cành trúc xẹt qua phiến đá, vang lên sào sạt.

Nửa đường Sở ma ma đột nhiên nhìn thấy, kinh hãi biến sắc: "Công Chúa người đây là muốn làm gì?" nói chuyện, một bên trách cứ Miên nhi.

Miên nhi căng lại cái cổ, biểu thị không có quan hệ gì với chính mình.

Tuyên Thành bị gặp được cũng không có hoảng hốt, trái lại lời lẽ khí thế hùng hồn, nói: "Bản Cung muốn quét dọn một chút Công Chúa phủ, ma ma chớ để ý." Giải thích xong, liền trực tiếp hướng miên nhi về vị trí thư phòng của Thư Điện Hợp mà đến.

Sở ma ma vốn định đi cùng xem Công chúa muốn làm gì, bỗng nhiên dừng chân lại, nghĩ ra gì đó, bên trong con ngươi như muốn nói " Nàng đến rồi, nàng đến rồi, nàng lại tới nữa rồi." kinh hoảng, đột nhiên cảm thấy trán lại đau đớn, chính mình mượn cớ rời đi, không sắp biến thành tu la mất, hãy nghĩ tới nhân sinh của  mình trước đã.

Thư Điện Hợp trong tay cầm sách, nhìn thấy Công Chúa, đang ở ngoài đi vào, đang muốn mở miệng dò hỏi, lại thấy trong tay của Miên nhi cầm một cây chổi theo vào, càng làm nàng thêm hiếu kì: "Công Chúa đây là muốn làm gì?"

Tuyên Thành bình tĩnh trả lời: "Bản Cung chê phòng sách của ngươi quá bẩn, muốn quét dọn một chút."

Thư Điện Hợp nghe vậy đứng lên, muốn đi ra ngoài: "Đã như vậy, thần liền đi ra để Công Chúa quét tước".

Tuyên Thành bận bịu xoay tay ngang ra, ngăn cản Thư Điện Hợp nói: "Phò Mã nếu ra ngoài quá bất tiện, không ra cũng không sao, Bản Cung để Miên nhi quét thật nhẹ, sẽ không quấy rối ngươi." Nhân vật chính đi rồi, nàng còn diễn cái gì nữa?

Thư Điện Hợp thấy Tuyên Thành lúc nói chuyện, không dám cùng mình đối diện, liền tò mò xem nàng ấy có ý đồ gì không tốt, nàng bất đắc dĩ, không thể nào làm khác hơn là ngồi trở lại án thư, mặc cho nàng ấy múa may.

Miên nhi được Công Chúa ra hiệu, lập tức ở trong thư phòng quét tước. nhưng vì Sở ma ma buổi sáng thức dậy, đã cho người quét dọn rồi, biết Phò Mã ở đây nên vẫn luôn dọn dẹp sạch sẽ.

Vì lẽ đó trong thư phòng cũng không có bụi như trong tưởng tượng của Tuyên Thành là nhẹ quét sẽ bụi mù à bay lên.

Miên nhi quét nửa ngày, đều không có hiệu quả như Tuyên Thành mong muốn, Tuyên Thành chỉ tiếc mài sắt không thành thép, ở trong phòng nhìn quanh một vòng.

Nàng thấy đỉnh đầu xà ngang, thì ánh mắt lập tức sáng lên, chỉ vào vị trí phía trên mà Thư Điện Hợp ngồi, điều động Miên nhi nói: "Miên nhi, ngươi đem cái xà ngang kia quét qua."

Miên nhi theo lời Công Chúa nhìn lên, bối rối trả lời: "Công Chúa, miên nhi không có võ công, không lên nổi..." xà ngang cách mặt đất tới hai, ba người cao, coi như nàng có năng lực này, nàng cũng sợ độ cao a.

Thư Điện Hợp nhìn chằm chằm sách không chớp mắt, ngón tay che lại môi của chính mình, không có cười.

Tuyên Thành tức đến nỗi gan đau, thành sự không có, bại sự có chút dư! Đoạt lấy chổi trên tay Miên nhi, tung người một cái, bay lên trên xà ngang.

Mặt trên quả nhiên tích đầy tro bụi, Tuyên Thành cũng không cần quét, tuỳ tiện đạp hai chân, liền có thể phủi xuống từng trận bụi, giống như tuyết rơi.

Trong lúc nhất thời, vốn thư phòng đang sạch sẽ, giờ đây bụi bay đầy phòng, cuồn cuộn trong không khí, tựa như bão cát ở đại hoang mạc bay tới, bao trùm lên án thư bay khắp thư phòng.

Miên nhi là người trước tiên không chịu được, che miệng khụ khụ, tố cáo Công Chúa một tiếng, chạy đi ra bên ngoài.

Thư Điện Hợp kiên trì một chút, nắm lấy quyển sách. Cũng chạy ra khỏi thư phòng, nàng có thể nín hơi tĩnh khí, không đến nỗi bụi bay vào trong phổi, nhưng nếu như là vẫn ở bên trong, nàng sợ chính mình sẽ thành thổ dân.

Tuyên Thành quét vừa vặn ưa thích. khi nhìn thấy Thư Điện Hợp đi ra ngoài, nhất thời tẻ nhạt, vô vị.

Vận dụng khinh công nhảy xuống, theo sát bước chân của Thư Điện Hợp đi ra, đưa cây chổi trả lại miên nhi.

Sau lần đó, Thư Điện Hợp đi tới chỗ nào, nàng liền chỉ huy Miên Nhi tới quét chỗ đó, nhất định phải chêu chọc cho Thư Điện Hợp tức giận mới thôi, bằng không sẽ không dừng lại.

Nếu như theo lời Miên nhi nói, Phò Mã của nàng cũng là tốt tính, bị nàng dằn vặt như vậy, vẫn duy trì bộ dáng bình tĩnh.

Miên nhi vừa muốn một bên đi theo phía sau Thư Điện Hợp quét, thời gian cũng chỉ như chớp mắt, nàng đang theo sát người chớp mắt lại không thấy đâu, miên nhi kinh hoảng, vội vã quay lại bẩm báo lại với Công Chúa.

Bên này, Tuyên Thành tưng bừng nhảy nhót mà mệt mỏi, nên không có đi theo sau Thư Điện Hợp, nàng muốn ở trong sân, nghỉ ngơi trên phiến đá một lúc, Miên nhi vội vàng chạy tới, hô lên Phò Mã đã mất dấu.

"Làm sao mất rồi, ngươi không phải đi theo sau hắn sao?" Tuyên Thành từ trên phiến đá đứng lên.

Miên nhi miêu tả tình huống lúc đó lại một lần nữa, cố ý nói Phò Mã biến mất một cách thần kì.

Tuyên Thành khoé miệng giật giật, sợ không phải là tiểu nha đầu này theo sát hắn, có chút cơ hội cho hắn trốn thoát, bằng không một người to lớn như vậy, làm sao có khả năng biến mất không dấu vết.

Nghĩ đi, nghĩ lại, quên đi, quên đi, nàng hôm nay cũng mệt mỏi, sẽ không cùng hắn đối nghịch nữa.

Tuỳ tiện dùng tay áo lau mặt, dự định bãi giá trở về phòng đi tắm, quét nửa ngày xà ngang cùng sàn, không biết Thư Điện Hợp thế nào, cũng làm cả người chính mình bẩn thỉu.

Nào có biết nàng vừa bảo Miên nhi đi chuẩn bị nước tắm xong, cái người biến mất trong miệng của miên nhi kia, xuất hiện lần nữa ở trước mắt nàng, trên người rực rơ một mảnh, trên tay còn cầm thật nhiều bánh ngọt.

Tuyên Thành cảm thấy kì quái mà tới gần, sau đó liếc mắt nhìn một bàn bánh ngọt. "Ngươi đây là..." một câu nghi hoặc, từ môi nhỏ của Tuyên Thành bay ra.

Thư Điện Hợp đứng trước mặt nàng ấy, từ trong tay áo móc ra một cái khăn tay, tay khác cong cong đem cằm đối phương nâng lên, không để ý Miên nhi ánh mắt kinh ngạc, tinh tế mầ lau sạch mặt mày đang dính bụi của Công Chúa, lại đem hai tay ngọc mà lau sạch, nhất cử nhất động, ôn nhu, đều giống như đang đối xử với hài tử vậy.

Sau khi cuối cùng cũng nhìn thấy hài lòng, nàng hơi nâng ngữ khí nhu hoà mà thương lượng, nói: " Không biết thần tư mình làm một bàn bánh ngọt này, có thể hay không đổi Công Chúa không cần làm những việc kia?"

Nàng phòng ngừa chu đáo, đoán được ngày nghỉ Công Chúa sẽ không đối đãi mình bình yên vô sợ ở Công Chúa phủ. Vì lẽ đó nàng đã sớm nghĩ biện pháp tốt để đối phó.

"Ngươi tự mình làm?" Tuyên Thành từng chữ, từng chữ nói. Tặc lưỡi không ngớt.

Thư Điện Hợp khảng định gật gù. Là buổi sáng nàng làm. Công Chúa luôn dậy trễ, liền vẫn để ở bên trong nhà bếp giữ ấm.

Đương nhiên không phải nguyên Tuyên Thành kinh ngạc, liền nữ đầu bếp ở phủ thời điểm sáng sớm nhìn thấy Thư Điện Hợp trong bếp giống như gặp ma, suýt chút nữa đem mình đánh văng ra ngoài.

Thư Điện Hợp là người đầu tiên Tuyên thành gặp, lần đầu tiên thấy nam tử xuống bếp, không biết có nhiêu trường hợp như này không, nàng cũng chưa từng gặp qua.

Thư Điện Hợp khụ một tiếng, chính mình liền không phải nam tử, tại sao phải tuân thủ lời tuyen bố của nam tử, thuận thế khép lại sự ngạc nhiên của Tuyên Thành mà nói: "Công Chúa liền an tâm ngồi xuống ăn đi, còn lại, giao cho thần tới làm."

Thư Điện Hợp cuốn tay áo lên, Miên nhi đang đờ ra, tay vẫn còn cầm cái chổi, quả thực như chính mình muốn nói Phò mã thật ôn nhu.

Tuyên Thành thấy cái bàn bánh ngọt kia, mỗi cái đều khéo léo rất đặc biệt, óng ánh, long lanh, khiến người ta thèm muốn, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Phò Mã, Bản Cung phát hiện, Bản Cung đúng là coi thường ngươi, ngươi nói một chút, ngoại trừ sinh con ngươi sẽ không làm được, ngươi còn cái gì không làm được nữa?"

Thư Điện Hợp hết sức đi ra một khoảng cách, chỉ sợ tro bụi rơi trên bánh ngọt, nghe nàng nói đến, khụ khụ hai tiếng.

Kỳ thực nếu như có cơ hội, hài tử cái gì, nàng cũng có thể sinh, miễn là Công Chúa có cái năng lực kia.

Tác giả có lời muốn nói:

Sở ma ma: Không dám nói, không dám hỏi, Công Chúa khẳng định yêu thích Phò mã này.

Tuyên Thành: không dám nói, không dám hỏi, sợ Sở ma ma tự mà bát quái 
Bình Luận (0)
Comment