Tu Tẫn Hoan

Chương 68

Bên dưới ánh trăng, Thư Điện Hợp từ trong tay áo móc ra một vật dài dài, nhỏ nhỏ. Giống như Tuyên Thành lập tức mù mắt cũng có thể nhận ra đó là cây quạt.

Thư Điện Hợp tiện tay vùa mỏ quạt ra, nghiêm túc phe phẩy.

Trên mặt quạt là đồ án lung tung, cố vương bát, có đầu heo. Người khởi xướng Lã Mông cũng không khỏi một trận đỏ tai, sờ sờ mũi chính mình. Người này lại cố ý dùng cây quạt hay dùng bên người.

Mặc dù là cây quạt được bôi vẽ linh tinh, trên tay Thư Điện Hợp cùng với y phục của nàng vẫn toát ra được sự nho nhã, nếu ở trong hoàn cảnh khác lại còn tưởng rằng tài tửu đàn đàm luận thơ, đàm luận đạo.

Lã Mông không nhịn được trách nói: "Phò Mã sao lại khinh địch như vậy?" hắn e ngại Tuyên Thành vẫn ở đây, mới nhẹ giọng nói.

Còn các đại thần còn cho rằng Phò Mã đây là vò đã mẻ lại còn sứt, không biết rằng đây là đang luận võ sao?

Đại vương tử cho rằng đối phương muốn trào phúng mình, bộ mặt bộc lộ hung ác, tàn bạo mà nói: "Phò Mã không hối hận chứ?"

Thư Điện Hợp trả lời hắn bốn chữ: " Vui lòng chỉ giáo." dáng dấp tiêu sái tuấn dật, thế gian không có người thứ hai.

Thái tử thay Hoàng thượng tuyên bố quy tắc, chỉ là luận bàn võ nghệ, thủ hạ lưu tình, không được tổn thương tới tính mạng, biết đến điểm dừng là thôi.

Quy tắc này nghe vào trong tai mọi người, biết là đang bảo hộ ai, đều ngầm hiểu ý.

Thái tử vừa dứt tiếng, trận luận võ này chính thức mở màn.

Đại vương tử trước tiên làm khó dễ, dưới chân giậm một cỗ lực, góc áo thoáng bay, nện thẳng một quyền tới trước mặt của Thư Điện Hợp.

Chư thần chỉ là nhìn thôi không khỏi kinh hãi khiếp vía, run lẩy bẩy. Cú đấm này nếu là trúng, Phò Mã mạng nhỏ e rằng sợ không còn.

Thư Điện Hợp phản ứng, nhưng không giống bọn họ tưởng tượng như vậy trật vật, thậm chí lông mày nàng cũng không nhúc nhích, cổ tay vung một cái, cây quạt thu về, dùng một hồi chiêu thức liền đánh vào cổ tay đối phương, thân thể nàng vẫn bất động dáng đứng sừng sững, khí thế của đại vương tử hùng hổ, nhưng lại bị lệch khỏi phương hướng mà hắn muốn.

Đại vương tử ra một quyền thất bại, sượt qua người của Thư Điện Hợp, trên mặt hắn lộ vẻ khó có thể tin được, trong nháy mắt liền quay đầu hướng phía gáy của Thư Điện Hợp quyền tới.

Người không biết võ công cũng biết đây là Đại vương tử muốn mạng của Phò Mã, mà không phải là luận võ.

Lã Mông mặt lạnh như sương, liếc mắt nhìn Thư Điện Hợp, trong lòng đều lo lắng cho an nguy của con rể, trượng phu của nữ nhi, mày hơi nhíu lại.

Con ngươi hổ phách của Tuyên Thành sáng long lanh, người kia áo bào bay trong gió, sáng người to lớn, mà Thư Điện Hợp lại thoát được một chiêu.

Đại vương tử quyết tâm, chân trái di chuyển trên mặt đất dẫm một cái. Chấn động, bụi tung bay mịt mù, một quyền theo sát một quyền, mang theo sát khí mà đánh tới, tay áo rông lớn tung bay trong không khí.

Trái lại Thư Điện Hợp cũng không bất ngờ, mà ứng phó như thường, mặt quạt vừa mở lại đóng, nhàn nhã mà bước. Mỗi lần Đại vương tử sắp chạm tới nàng, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng luôn chuyển nguy thành an, liên tiếp lắc mình tránh thoát, giống như đùa với mãnh hổ vậy, nhưng cũng không bị tổn thương một chút nào.

Một tấm y phục của Đai vương tử bị đánh rơi, hắn còn chưa kịp phản ứng, lại một tấm nữa bị kéo.

Một tấm gỗ nhỏ vỗ vào sau gáy của hắn, rồi rời đi, trên gáy hắn có thêm một vệt hồng có in hình cây quạt.

Năm lần bảy lượt hạ xuống, đến góc áo của Thư Điện Hợp hắn cũng không động tới nổi, trên người đã trúng mấy cây quạt của Thư Điện Hợp.

Hắn tức giận gào thét, Thư Điện Hợp bình tĩnh nhảy một cái, bay lên không trung xoay chuyển, trách thoát một đường quét chân, dựa thế cánh tay, vung quạt, xoẹt qua cổ của Đại vương tử.

Hắn bị ăn đau, lùi lại mấy bước, hướng về cổ mình sờ sờ, dĩ nhiên là thấy bị chảy máu.

Đại thần vây quanh xem định thần mà nhìn lại, vết máu rõ ràng trên cổ của Đại vương tử, đây mới chỉ là cây quạt giấy, nếu là đao kiếm, chỉ sợ lúc này đầu của Đai vương tử một nơi, thân một nẻo rồi. Bọn họ đối với võ công của Phò Mã cao cường, liền tỏ ra rất kinh ngạc.

Đây nếu chỉ là học chút võ nghệ để cường thiện thân thể, bọn họ lập tức không cần sống.

Đại vương tử lúc này cũng đầy mồ hôi, quyền cước run rẩy. Thư Điện Hợp tuy rằng chưa từng cùng hắn chính diện giao đấu, nhưng dùng kinh công làm tiêu hao thể lực của hắn. Vừa bắt đầu hắn cũng chưa từng coi nàng ở trong mắt, để hắn nếm chút vị đắng do hắn tự mình gây ra. Nàng lần nữa đứng trước mặt mọi người ung dung phong nhã, ánh mắt của Đại vương tử không khỏi hoảng hốt.

Thư Điện Hợp thản nhiên nhìn hắn, mở miệng muốn hỏi hắn, còn muốn đánh tiếp sao?

Trong mắt của Tuyên Thành, nếu là nàng đánh cũng phải cố gắng hết sức, không quá ba chiêu cũng sẽ thua tên man di kia.

Đại vương tử không muốn chính tên tuổi của mình bị nhục nhã, vẫn chưa tử bỏ ý định, chó cùng dứt dậu mà xông tới.

Hai người một lần nữa tranh đấu, lần này Thư Điện Hợp không tránh né nữa mà chủ động tấn công. Rõ ràng là nàng muốn nhanh chóng kết thúc cuộc tỷ thí nhạt nhẽo này.

Tuyên Thành im lặng ở trong lòng đếm mấy tiếng một, hai, ba.

Thư Điện Hợp phi quạt ra, thấy được lưng của hắn lộ ra sơ hở, một cước đạp lên bả vai của hắn. Hán ngã bổ nhào ra ngoài, như chó gặm bùn, giãy giụa nửa ngày không đứng lên được.

Cây quạt trong không trung xoay chuyển nửa vòng. Dưới ánh trăng, vững vàng trở lại trong tay của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp thu quạt lại, chắp tay nói: "Đa tạ."

"Được!" Lã Mông võ ghế đứng dậy, lần thứ hai hắn thấy trong tối nay thán phục Thư Điện Hợp.

Tả Hoài vội sai người nang đại vương tử lên, định thần nhìn thấy hắn phun ra một ngụm máu lớn, mũi cũng chảy máu, có lòng tốt đưa hắn cái khăn tay.

Đại vương tử kéo chút hơi tàn, tiếp nhận khăn tay bịt lai mũi, cảm thấy trong miệng có dị vật khác thường, nhổ ra một ngụm máu, bên trong vũng máu có một chiếc răng cửa.

1

Lã Mông mỉm cười liếc hắn, bâng quơ nói rằng: " Phò Mã ra tay không biết nặng nhẹ, không cẩn thận đả thương Đại vương tử, xin đại vương tử bao dung."

Đại vương tử nhục nhã tới cực điểm, trên mặt giống như một phường nhuộm, xanh đỏ trắng, thoáng chốc đẹp mặt.

Các đại thần tâm tình chợt cao, chợt thấp, buông ra một hơi, kinh ngạc pháp hiện, chính mình đang là mùa thu lại thấy đổ mồ hôi ướt hết áo.

Ngày xưa những người ở sau lưng cười nhạo Thư Điện Hợp, là không phải nam tử chí khí, trên mặt cũng vừa đỏ, vừa xấu hổ. Sống sót sau tai nạn, vui mừng vì Phò mã khoan dung độ lượng, chưa bao giờ cùng bọn họ tính toán, bằng không thì bọn họ mũ chuồn chuồn cũng không còn.

Thư Điện Hợp đem cây quạt của mình thu hồi vào trong tay áo, liền nghe thấy Hoàng thượng ở trên lầu tán dương nàng: "Tối nay, Phò Mã chính là đại dũng sĩ của Đại dự ta!"

Nàng ngẩng đầu, trước đó còn mang theo lãnh dạm xa cách, nhưng tầm mắt va vào Tuyên Thành một khắc đó, toàn bộ lạnh lẽo bị rút đi, thay vào đó là ôn nhu, nụ cười của người chiến thắng.

Tuyên Thành khéo mắt cong lên, ánh mắt sáng quắc, dưới đình, người kia dáng người ngọc thụ lâm phong, ngũ quan đoan chính, tuyệt diễm, nguyệt quang như lụa mỏng, chiếu xuống lờ mờ, tựa như ảo mộng, trời đất trong lúc đó, giống như chỉ tồn tại thân ảnh của đối phương.

"Phụ Hoàng hôm nay thật là cao hứng, bằng không sẽ không mang vật mà Bản Cung khi còn bé muốn chạm vào, hắn đều không cho chạm, Dạ minh châu ban cho ngươi."

Trong xe ngựa, đi trên đường rộng không người, các cửa hàng đã đóng cửa, tiếng vang của móng ngựa, cùng tiếng bánh xe lộc cộc vang lên.

Bên rong xe Tuyên Thành dùng hai tay nâng lên hộp đựng dạ minh châu, lòng bàn tay tiếp xúc vật ấy tựa hồ còn mang theo hơi ấm của Phụ hoàng, chua sót nói.

Nắp hộp gấm kia bị xốc lên, bên trong tỏa ra ánh sáng. Viên to nhỏ như nắm tay, nhưng giá trị liên thành,.

Thư Điện Hợp bị nàng ấy dùng ngữ khí chêu chọc nói, hào phóng mà tặng cho Công Chúa, nói: "Công Chúa nếu như muốn, không bằng cầm đi chơi, ngược lại thần cũng không dùng được."

"Bản Cung mới không cần." Tuyên Thành hừ một tiếng, đem cái hộp kia nhét vào trong ngực của Thư Điện Hợp, nói: "Phụ Hoàng ban cho ngươi đồ vật, liền là đồ vật của ngươi." miệng mặc dù là nói như vậy, ánh mắt lại không nỡ rời đi khỏi viên dạ minh châu.

"Công chúa chẳng lẽ không cảm thấy được là, Phụ Hoàng biết công chúa yêu thích nó, mới ban nó cho thần sao?" Thư Điện Hợp có ý riêng nói.

"Hả? Thật sao?" Tuyên Thành được Thư Điện Hợp hống nói.

Thư Điện Hợp đoàng hoàng trịnh trọng gật gù, chắc như đinh đóng cột nói: "Phụ Hoàng biết đồ vật của thần cũng là đồ vật của Công Chúa, vì lẽ đó tất nhiên là vậy."

Tuyên Thành có điểm không tin, nhưng nàng thực sự yêu thích viên dạ minh châu này, liền biết thời thế mà nhận lấy, từ trong ngực Thư Điện Hợp đem hộp ôm trở về, cẩn thận sờ lên nó.

Dạ minh châu bình thường nhìn giống như viên đá cuội tầm thường không có khác biệt lắm, trơn bóng, ngoại trừ đêm tối có thể phát sáng ra thì không có gì đặc thù.

"Ngươi nói dạ minh châu này tại sao lại là trên bảo quý hiếm?" nàng bắt đầu sinh ra nghi hoặc về giá trị của nó.

Bên trong xe ngựa nguồn sáng duy nhất phát ra tới từ trong ngực của Tuyên Thành, hạt châu nho nhỏ, nhưng có thể đem toàn bộ xe ngựa chiếu sáng trưng, không thua kém gì vật dễ cháy phát ra ánh sáng.

Thư Điện Hợp nhìn khuôn mặt của Tuyên Thành được dạ minh châu chiếu lên, suy đoán nói: "Hẳn là khoáng thạch bên trong là đồ vật thế gian hiếm có. Lại giống như người chết rồi hài cốt được hôn dưới đất, năm dài tháng rộng, tại màn đêm thăm thẳm, liền sinh ra lân quang."

"Thần kỳ như vậy? Ngươi quả nhiên là biết được tất cả mọi chuyện." Tuyên Thành đối với Thư Điện Hợp kiến thức rộng rãi mà kính phục không ngớt.

"Có lúc Bản Cung thật sự muốn gỡ bỏ đầu của ngươi ra, nhìn xem cấu tạo bên trong, có phải là cùng bản cung không giống nhau. Tại sao đều đồng dạng là người mà bản cung như thế ngốc mà ngươi lại thông minh như vậy?" nàng nhẹ điểm trán Thư Điện Hợp nói.

Thư Điện Hợp dở khóc dở cười nói: "Công chúa không được tự ti, công chúa chính mình thực có thật nhiều ưu điểm."

"Ưu điểm gì? Bản Cung muốn nghe." Tuyên Thành vểnh lỗ tai lên, làm giống như rửa tai lắng nghe. nàng cố ý muốn câu ra câu nói này, muốn biết một chút, mình trong mắt của Thư Điện Hợp có hình dáng gì.

Thư Điện Hợp bừng tỉnh, thì phát hiện mình đã bị lừa rồi nín hơi suy nghĩ, bất ngờ nhớ tới một sự việc.

Ngay lúc đại vương tử hư tình giả ý muốn cầu thân, Tuyên Thành nhận ra người bên cạnh có động tĩnh, liền vội vàng kéo tay áo của Thư Điện Hợp, đè lên âm thanh hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Tuyên Thành biết Thư Điện Hợp từ trước tới giờ lúc nào cũng bình tĩnh, là bởi vì xem thường sự việc, thế nhưng bây giờ đối phương lần thứ hai hùng hổ dọa người, Thư Điện Hợp tất nhiên sẽ không khoan dung.

"Thần ứng chiến, trước mắt là biện pháp tốt nhất đối phó với sự khôi hài của đối phương." Thư Điện Hợp thong dong đáp lại.

Không vì Đại dư, không vì Hoàng thượng, mà là vì Tuyên Thành.

Đối phương có tâm tác oai tác quái, nếu như hôm nay nàng không đứng ra, cầm lấy chuôi, ngày mai đối phương lại không biết trời cao đất rộng là gì, thì lười đồn đãi nổi lên bốn phía.

Nàng không để ý chính mình có bị hay không người khác phỉ nhổ, nhưng nàng là thân phận Phò Mã của Tuyên Thành. Hai người vinh nhục cùng chịu.

Nàng không muốn danh dự của Tuyên Thành bởi vì chính mình mà bị tổn hại, lại như ngày đó trong hoa viên cùng Tuyên Thành nói, sẽ tận lực hộ Tuyên Thành chu toàn.

"Nếu như không muốn đi, liền không cần đi." Tuyên Thành chắc như đinh đóng cột nói: "Bản Cung cùng ngươi đồng dạng không sợ."

Không biết từ lúc nào, hai người đều ngầm hiểu tới mức độ này, hoàn toàn giống như một thể, chỉ cần một ánh mắt, cũng lĩnh hội được ý tứ của nhau.

Lúc này Công Chúa thông tuệ duyên cớ, nhưng lại hướng về nguyên nhân sâu xa, Thư Điện Hợp không giám ngẫm nghĩ.

" thần ứng phó được." Từng chữ nói ra.

Tuyên Thành ách nói, nàng vẫn không muốn Thư Điện Hợp đi ứng chiến.

Nàng không lo lắng Phò Mã của mình không đánh không lại đối phương... chỉ là.... tôi khi quân, một mình hắn gánh không nổi...
Bình Luận (0)
Comment