Tu Tẫn Hoan

Chương 88

Hình bộ thượng thư năm nay vừa vặn hắn năm mươi sáu tuổi, và tổ chức tiệc mừng thọ.

Bởi vì ngày thường hắn cũng không thích phô trương lãng phí, vì lẽ đó cũng không có mở tiệc to, mời nhiều khách, mà chỉ ở trong nhà mở yến tiệc, mời mấy vị đồng liêu thân thiết, qua phủ dùng cơm.

ở cửa của phủ hình bộ thượng thư, có mấy chiếc xe ngựa, bên trong lầu các, trên danh nghĩa làm tiệc mừng thọ, nhưng cũng không có tiếng nâng chén cạn ly. Người hầu của quý phủ, ngoại trừ bưng trà, rót nước ra, đều đứng cách xa ba mươi mét phía ngoài, không có thông báo, không được tới gần. tâm phúc của hắn đứng gác ngoài cửa, hai tay chống nạnh, dáng vẻ nghiêm túc.

Từ bên ngoài nhìn vào, trên lầu các cửa sổ tối đen, chỉ có ánh trăng rọi vào, bên trong cũng không có rượu ngon cùng mỹ vị, ca vũ. Ngược lại những người được mời tới đây, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mỗi người trên tay cầm một tách trà nóng. Vài cây nến thắp sáng không gian bên trong, chiếu mặt các đại thần, nửa sáng, nửa tối.

Cảnh tượng này đâu có giống là đang dự tiệc mừng thọ, trong lòng của mỗi người đều hiểu rõ mục đích tới đây là gì.

Ngồi ở vị trí chủ chính là hình bộ thượng thư, cũng chính là chủ nhân của tiệc mừng thọ này, ánh mắt hắn đảo qua từng người, đều là đại thần của triều đại trước "Đại khải". hắn khụ một tiếng, nói: "Các ngươi hầu như đều đến đủ, có thể bắt đầu rồi..."

Bên dưới có người phát ra tiếng nói: "Phùng thừa tướng còn chưa có tới, có muốn hay không chờ một chút?"

Hình bộ thượng thư không cần ngẩng đầu, nghe âm thanh liền biết, đây là của Tự Thừa của đại lý tự.

Hắn vừa muốn mở miệng đáp lại, thì có người đã quái gở nói: "Cái này, sợ Phùng thừa tướng sẽ không tới." người nói chuyện tầm bốn mươi tuổi, bây giờ đang là Tả ngự sử.

Hình bộ thượng thư gật đầu ngầm thừa nhận, nói: "Phùng thừa tướng trăm công nghìn việc, hôm nay không có tới đây, các vị không cần chờ hắn."

Không biết là ai thở dài một tiếng nói: "Phùng thừa tướng bây giờ cách chúng ta ngày càng xa."

"Đâu chỉ là xa, lão phu thấy hắn ước gì cùng chúng ta rũ sạch mọi loại quan hệ." Tả ngự sử bĩu môi nói.

"Không dám nói bậy, ý của ngươi là Phùng tướng muốn phản bội lại Đại Khải?" người ngồi kế bên hắn Hứa hàn lâm, trợn tròn cặp mắt, trên môi chòm râu run run nói.

"Cử chỉ của hắn chẳng lẽ không đủ giải thích rõ ràng tất cả sao?"

Dưới trước lại rơi vào trầm mặc ngắn ngủi, mọi người không thể nghi ngờ lời nói vừa rồi của Tả ngự sủ.

"Lão phu ngày đó từng nói, Phùng lão cẩu không thể tin, không thể tin, các ngươi càng muốn tin hắn. bây giờ lão thần ủng hộ Đại Khải phục hồi ngày càng ít, lão phu không tin sau lưng Phùng lão cẩu không có chỗ dựa?" dĩ nhiên không để ý mặt mũi, hắn cũng không khách khí nữa, Tả ngự sử nghiến răng, nghiến lợi mà nói.

Có người ủng hộ Phùng Hoán Sâm nghe thấy được có người ở sau lưng sỉ nhục hắn, lòng sinh bất mãn, nói: "Nếu Tả ngự sử thật sự có thể trung quân ái quốc như vậy, liền không thể sống cho tới nay."

Tả ngự sử đập bàn đứng lên, trợn mắt giận dữ nói: "Ngươi có ý gì?"

Hai người đối chọi gay gắt, bầu không khí đột nhiên sốt sắng lên.

"Được rồi, được rồi, không cần ầm ĩ." Hình bộ thượng thư đứng ra giảng hoà bầu không khí, đem Tạ ngự sử động viên ngồi xuống, nói: " Việc trước kia, các ngươi cũng đều rõ ràng, ngày đó không có Phùng thừa tướng khuyên nhủ chúng ta đừng tuẫn quốc, thì làm sao chúng ta yên tâm ngồi ở đây nói chuyện? càng nào có cơ hội vì Đại Khải cải tử hồi sinh? Chúng ta không nên nghi ngờ hắn."

Buông tha vấn đề của Phùng Hoán Sâm, uyển chuyển mà nói rằng: "Hôm nay khiến mọi người lại đây, chính là để mọi người thảo luận một chút, kế sách trước mắt thế nào?"

Mọi người chợt lĩnh ngộ ý tứ trong lời nói của hắn. Tự thừa của đại lý tự nói rõ ý nghĩ: "Thượng thư là muốn mượn tay việc Hoàng thượng mê muội đan dược, trong bóng tối vì Đại khải làm việc?"

Hình bộ thượng thư gật đầu nói: "Chúng ta đã nhịn ròng rã mười tám năm! Có cơ hội tốt như vậy, không quý trọng, chẳng lẽ còn chờ tới mười tám năm nữa sao?" mười tám năm nay tiên đế Đại khải xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của hắn, còn trông rất sống động. nếu hắn còn sống mà không nhìn thấy Đại khải khôi phục lần nữa, hắn dù có chết cũng không có nhắm được mắt.

Có người phụ hoạ nói: "Đúng! Bất luận sao đi nữa, việc này cũng không thể kéo dài thêm được nữa, mười tám năm đã trôi qua, không nói tới các vị đã già rồi, dân chúng cũng sắp quên Đại Khải rồi, nhắc lại chuyện xưa, ai sẽ để ý tới?"

Nhưng nói muốn thực sự lật đi triều đại này, không có Phùng Hoán sâm, những văn thần này cũng không thể làm gì được. cũng vởi vì Đại Khải bị diệt, phàm là người có quan hệ với Hoàng tộc đều bị Lã Mông tàn sát, bọn họ cũng không biết ủng hộ ai mà khởi sự, không có huyết mạch hoàng tộc Đại Khải, dù cho là tràn đầy nhiệt huyết, cũng không có chỗ để làm.

"Sớm biết như vậy, ngày đó liền lấy thân tuẫn quốc...bây giờ.... Cũng sẽ không bị khuất nhục như vậy." hứa hàn lâm lẩm bẩm như vậy. con mắt vẩn đục bởi vì bó tay hết sức mà càng thêm u tối.

Tự thừa của Đại lý tự con mắt sáng lên nói: "Phùng thừa tướng trước đó không phải hắn nói tìm tung tích của Công chúa? Nếu như đúng là như vậy, lâu như vậy rồi, còn có thể tìm được chứ?"

"Hừ, chính là lâu như vậy rồi, Phùng tướng đều không nhắc tới, đứa bé kia hiện giờ ra sao, đến cùng là ở nơi nào, ai biết được Phùng tướng có ý định gì?" Tả ngự sử lạnh lùng nói, không muốn cùng người khác tranh chấp, xưng hô cũng trở nên bình thường.

Năm đó Lã Mông mang binh giết vào hoàng cung, đem hoàng tộc của Đại Khải giết sạch, sau đó kiểm kê nhân số, thì phát hiện thiếu mất một vị Công chúa. Lã Mông giận giữ, hạ lệnh phải truy ra, hầu như đem Hoàng cung lật lên, cũng không tìm được, không có ai biết vị Công chúa kia đi nơi nào, nàng liền giống như bốc hơi khỏi thế gian. Mấy người bọn họ mấy năm gần đây vẫn trong bóng tối tìm kiếm, nhưng bất lực, không có thu hoạch được gì

Mãi tới tận một năm trước, Phùng Hoán Sâm đột nhiên cùng bọn họ nói, hắn tìm được tung tích của Công Chúa, mọi người mới lần nữa thấy được một tia ánh sáng.

Tả ngự sử nói tiếp suy đón của chính mình: "Lão phu xem đứa bé này phỏng chừng là không còn sống sót, bằng không coi như Phùng thừa tướng có kín thế nào, chúng ta cũng có thể phát hiện ra chút dấu vết."

Chúng thần không thể không tán đồng lời nói của hắn, vô cùng có khả năng, nhưng cũng không hi vọng là sẽ như thế.

Hình bộ thượng thư không rõ ý vị, than thở: "Nếu như hài tử kia thực sự còn sống là quá tốt...." bọn họ chờ đợi nhiều năm như vậy, chịu nhục cùng trù tính, liền có thể dễ dàng tan biến.

Người vẫn luôn nghe mọi người nói chuyện, mà không lên tiếng, bỗng nhiên nói: "Mặc dù hiện tại chúng ta không có tìm được Công chúa, nhưng hạ quan có cái chủ ý, không biết có nên nói hay không..."

Lời vừa nói ra, những người khác lập tức sốt sắng hẳn lên

Sau khi yến tiệc kết thúc. Các đại thần cũng cáo từ trỏ về nhà.

Một chiếc xe ngựa từ cửa phủ của Hình bộ thượng thư chạy khỏi, sắp về tới nhà, bỗng nhiên chuyển hướng, về phủ thừa tướng mà đi

Chủ nhân xe ngựa, mặc áo choàng xanh, xe ngựa dừng lại liền đi xuống.

Dưới mái hiên của phủ thừa tướng đèn lồng rọi sáng mặt hắn, là người lúc nãy Tự thừa của đại lý tự.

Phùng hoán sâm nghe hắn thuật lại sự tình, cười lạnh không ngớt, những lão già kia nghĩ rằng chỉ bằng bọn họ hữu dũng vô mưu, muốn lật đổ Đại dự như mặt trời giữa trưa, quả thật là mơ tưởng hão huyền.

Xem ra lúc trước hắn ra cái chiêu hiểm kia quả thật là không sai lầm, bọn họ sẽ không thể nghĩ ra, rằng chính mình đem ý nghĩ muốn tìm vị Công chúa kia. Mà sắp xếp người vào trong, ngày ngày xem động tĩnh của bọn họ.

Hắn cầm một quân cờ đen, gõ nhẹ trên bàn, sau nửa ngày, đặt xuống một chỗ tử.

Thái tử lại vào cung gặp hoàng thượng, trên đường bất ngờ gặp được người hắn căm ghét đến cực điểm.

Vốn muốn coi đối phương là không khí mà đi qua, nào biết người kia lại hành lễ trước mặt hắn.

"Hoàng huynh, đã lâu không gặp." cửu hoàng tử Vương Lã Diễn bên mép treo lên một nụ cười mỉm.

Thái tử mặt lạnh, không giận tự uy, miễn cưỡng qua loa nói một tiếng.

"Hoàng huynh là tới tìm phụ hoàng sao? " cửu hoàng tử mang theo nụ cười, có ý tốt khuyên nhủ: "Thần đệ mới từ chỗ phụ hoàng lại đây, hắn mới dùng thuốc xong, chuẩn bị nghỉ ngơi, khả năng bất tiện thấy hoàng huynh, hoàng huynh vẫn là tới sau đi."

Thái tử nghe được hai chữ dùng thuốc, đầu óc huyệt vị trên thái dương đập bịch bịch, trong lòng tức giận sôi trào, cũng không thèm để ý bên người có hạ nhân, bước tới một bước gần với cửu vương, nhấc lên cổ áo hắn, đem đối phương hận không thể đánh chết mà nói: "Lữ Diễm, ngươi có phải là muốn cái vị trí Thái tử này, cô sẽ tặng cho ngươi, ngươi tội gì phải đầu độc phụ hoàng cùng người tu đạo? ngươi đem thiên hạ muôn dân đặt ở nơi nào?"

Tuỳ tùng bên cạnh kinh ngạc, nhìn trước sau, luống cuống, khuyên không được, không khuyên cũng không được.

"Thái tử như vậy là không để ý tới thân phận, lại động thủ với cửu vương, chẳng lẽ không sợ truyền tới tai hoàng thượng?" tuỳ tùng của cửu vương vội vàng khuyên bảo Thái tử.

Thái tử nghe vậy hung hăng nới lỏng cổ áo của cửu vương ra.

"Hoàng huynh nói quá lời,thần đệ làm sao dám mơ tưởng vị trí của Hoàng huynh?" cửu vương lui về phía sau một bước, vẩy phất trần, đè thấp thân thể chính mình, ngữ khí thấp giọng mà nói.

Thái tử biết là hắn đang diễn trò, lười dây dưa với hắn, phất tay áo rời đi, lại nghe hắn nhẹ nhàng mà nói rằng: "Hoàng huynh lần này mà đi, chọc giận phụ hoàng, đừng trách thần đệ không nhắc trước cho hoàng huynh biết."

Thái tử ngoảnh mặt làm ngơ. Cửu vương chờ hắn đi rồi, trong mắt mới toát ra khinh bỉ.

Hắn chậm rãi đi tới một bên lan can bằng cẩm thạch, đem toàn bộ đại nội hoàng cung thu vào trong tầm mắt, ngước nhìn mặt trời chói chang, giơ tay nắm lấy nó.

Muốn lập, trước tiên phải phá, không phá thì không xây được.

Một vị trí thái tử có là gì? Hắn muốn chính là thay thiên dân chăn nuôi, cùng thiên tề thọ!

Lúc này có tiểu đạo sĩ vội vã đi tới bên cạnh hắn, thì thầm nói với hắn hai câu. Hắn quỷ quyệt nói: "Rất tốt." hết thảy đều như ước nguyện của hắn.

Hắn đối với tiểu đạo sĩ phân phó: " đem bọn hắn trở về trước, đem sự tình làm tốt." tiểu đạo sĩ lĩnh hội mà rời đi.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!" Thái tử ở bên ngoài thái vũ điện cao giọng bái.

Bên trong thái vũ điện sương mù bao quanh, thấp thỏm mùi đàn hương. Lã Mông nằm nghiêng trên giường, tại trời đông giá rét, hắn cũng chỉ mặc một cái áo đơn bạc, trước ngực mở rộng, cả người toả ra nhiệt ý.

Trong điện chậu than được tắt đi, bên góc có một thái giám hầu hạ, mặc dù trên người bọc một tầng áo dầy, nhưng cũng mơ hồ bị lạnh tới run người, hai chân mất đi cảm giác.

Tả hoài bưng trà đá đem qua, Lã Mông tiếp nhận uống vài ngụm nuốt xuống, vẫn cảm thấy lồng ngực khô nóng, khó chịu.

Nghe được âm thanh ở bên ngoài, vừa vặn hắn đang sung sướng đê mê, không kiên nhẫn mở mắt ra, hỏi: "Là ai?'

Editor: thân phận Thư Phò mã cũng cao quý đó chứ

Công chúa x công chúa= bảo bảo đáng yêu

Bình Luận (0)
Comment