Thời điểm Thư Điện Hợp tỉnh lại, đã không thấy Tuyên Thành bên cạnh. nàng đứng dậy muốn đi tìm, mới vừa mặc y phục, đã thấy Tuyên Thành đẩy cửa đi vào, trong tay bưng một chậu nước nóng, khăn mặt sạch sẽ vắt ở trên vai.
Tuyên Thành thấy nàng đứng lên, đem nước nóng tới giá đựng, để cho nàng đi rửa mặt.
"Những việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi, công chúa không cần tự mình động thủ" Thư Điện Hợp thấy thế hơi nhíu mày nói.
Tuyên Thành vẻ mặt không vui, ngẩng đầu lên, khiêu khích nói: "Ai cần ngươi lo? Bản cung tình nguyện."
Ngày ấy, khi Thư Điện Hợp cuốn lên tay áo, tự mình động, thủ nhóm lửa vì mình nấu một bát mỳ trường thọ, nàng nhìn ánh lửa thật lâu, nghiêng mặt suy nghĩ thời khắc đó của các nàng thật giống đôi phu thê bình thường.
Từ sau lần đó, nàng phát hiện kỳ thực mình cũng không muốn thứ gì đặc biệt, thân phận Công chúa cũng được, vinh hoa phú quý cũng được, chỉ cần có thể ở cùng người trước mắt chung sống hạnh phúc, đời này liền hết thảy cái gì cũng đều thấy tốt đẹp.
Có lẽ nếu như nàng không sinh ra ở hoàng cung, các nàng vẫn có thể cùng nhau hoà hợp. Thư Điện Hợp cũng không ở trước mặt nàng mà xưng thần, cũng không cả ngày đều phải xử lý nhiều chuyện phiền toái như vậy.
Tuyên Thành dùng cánh tay lót cằm, nằm nhoài trên bàn, ánh mắt nhìn theo cử động của Thư Điện Hợp.
Người này vì sao cử động của mỗi động tác đều tao nhã, đẹp mắt như vậy, nếu hắn không phải nam tử, chính mình muốn nghi ngờ hắn so với mình càng thích hợp hơn với thân phận Công chúa.
Editor: dạ thưa Điện Hạ. Thư muội muội của tác giả, có thân phận Công chúa tiền triều ạ kkkk
"Phò mã nếu như ngươi bỏ hết tất cả hết thảy trước mắt, cùng bản Cung đi lưu lạc chân trời cuối đất, quy ẩn ở chốn thôn quê, tách biệt thoát khỏi chốn ràng buộc công danh, ngươi có bằng lòng hay không?" lời vừa nói ra khỏi miệng, Tuyên Thành liền cảm giác mình đang nói đến chuyện viển vông, nàng còn có phụ hoàng, còn có hoàng huynh, làm sao có khả năng hai người đó thả nàng đi.
Thư Điện Hợp đang giặt khăn dừng lại động tác, hỏi: "Công chúa vì sao lại nghĩ tới việc này?"
"Chính là.... Muốn cùng ngươi một chỗ, làm một đôi phu thê bình thường." Tuyên Thành hiếm khi thấy thở dài một hơi: "Miễn cho ngươi sau khi trở lại kinh thành, lại bận bịu không thấy bóng người." nàng nghĩ, thôi nên quý trong thời gian hiếm có trước mắt này, còn việc của ngày sau, để ngày sau hẵng nói.
Thư Điện Hợp dùng khăn mặt che lại trên mặt, che lại tâm tư phức tạp của chính mình, trong lòng gánh nặng lại tăng thêm một phần. nàng làm thế nào mới nói ra được với Tuyên Thành đây, các nàng cả đời này.... Cũng không thể giống đôi phu thê bình thường được.
Thư Điện Hợp rửa mặt xong xuôi, vẻ mặt khôi phục như thường, nàng tới gần bàn, nhấc lên ấm trà, châm một chén nước, phát hiện trên mặt bàn có thêm một túi giấy: "Đây là cái gì?" chén trà vào miệng thật ấm áp, mười phần là Tuyên Thành sáng sớm đã đổi.
Nói tới cái này. Vẻ mặt Tuyên Thành hiện lên hài lòng, nói: "Bản cung buổi sáng ra ngoài đi bộ một vòng, lại phát hiện nơi này còn có bán khoai lang nướng, liền mua về cho ngươi nếm thử một chút."
Giống như là một con mèo, ra ngoài đi một vòng, về nhà còn không quên tiện thể mang ít đồ trở về, tại trước mặt của chủ nhân khoe khoang công lao của chính mình. Truyện Gia Đấu
Thư Điện Hợp mở ra bọc giấy, đi tới nhìn, một củ khoai lang xám xịt nho nhỏ, bên ngoài vỏ hơi khô vàng. xuất hiện trước mắt, bên ngoài có vài vết nứt lộ ra bên trong vàng óng. mùi thơm bay lên nhức mũi, cùng ngọt ngào, nhìn thôi đã cảm thấy ăn vào cực kỳ ngon, chính là bề ngoài hơi bẩn một chút.
Tuyên Thành thấy Thư Điện Hợp đang đăm chiêu nhìn củ khoai nướng, nàng liền có thể nhìn thấu đối phương đang nghĩ gì, nàng từ tay của Thư Điện Hợp đoạt lấy bọc giấy kia, đưa tay vào cầm lấy củ khoai, bẻ làm đôi, màu vàng óng bên trong lộ ra, hừng hực nhiệt khí, nhất thời cả phòng đầy vị thơm ngọt.
"A." Tuyên Thành đem lột vỏ của củ khoai xuống một đoạn, sau đó đưa đến bên mép của Thư Điện Hợp. để cho hắn há mồm liền có thể nếm trải được mỹ thực.
Nhưng mà Thư Điện Hợp vẫn là có dáng vẻ do dự không quyết định, nói: "Có thể hay không cho thần mượn một cái muôi?"
".........." Tuyên Thành lông mày giật giật nghĩ
Người này là một nam tử, so với mình còn muốn sạch sẽ hơn.
Lộc Thành tổ chức đêm Tết thượng nguyên có hai mục lớn. đó là hoa đăng và mặt nạ.
Thư Điện Hợp đang đợi Tuyên Thành xuống lầu, vểnh tai lê nghe ngóng câu chuyện của chủ khách điếm nói cùng những khách nhân khác đang giới thiệu về tục khởi nguồn của lễ hội mặt nạ trong Tết thượng nguyên.
Tương truyền Đường triều Thái bình Công chúa cùng Phò mã Tiết Thiệu, là bởi vì Tết nguyên tiêu mặt nạ mà kết duyên.
Lúc đó Thái bình công chúa cùng với tỳ nữ của mình, êm đẹp mà chuồn xuất cung đi xem hoa đăng, bất ngờ lạc nhau, công chúa lại là lần đầu xuất cung, chỉ có tỳ nữ làm bạn bên mình,vội vàng đi tìm tỳ nũ khắp nơi, bởi vì trên đường người đều là đeo mặt nạ, nàng chỉ có thể mạo phạm mà xốc mặt nạ của từng người đi đường, xác nhận thân phận của đối phương.
Mãi tới bất ngờ xốc lên một tấm mặt nạ, cùng với một soái nam bốn mắt nhìn nhau, vừa gặp đã thương, làm nên một đoạn lương duyên.
Nam tử kia chính là Tiết Thiệu.
Lộc thành có phong tục như vậy, chính là do chuyện xưa này mà ra, cũng truyền đến nay. Mỗi khi tới đêm Thượng nguyên. Các thiếu niên, thiếu nữ của Lộc thành đều đeo mặt nạ trên đường phố du ngoạn, biết đâu cũng có thể gặp được nhân duyên của mình.
Thư Điện Hợp nghe xong cố sự của chủ khách điếm, sắc mặt nhàn nhạt, không biết nên nghĩ sao cho tốt.
Chuyện tình của Thái bình công chúa cùng Phò Mã Tiết Thiệu, tuy rằng có thể xưng là tốt đẹp nhất, nhưng cuối cùng không có kết cục tốt.
*Tiết Thiệu cùng Thái Bình thành thân được bảy năm, bởi vì Tiết Thiệu bị liên luỵ về việc ca ca mưu phản, cuối cùng bị chết đói tại nhà giam, Thái bình biết Tiết thiệu đã chết, tái giá gả cho Võ du Kỵ.
*Năm , qua đời, Hoàng hậu Võ Tắc Thiên trở thành Hoàng thái hậu, nắm hết mọi quyền lực trong triều, và có mưu đồ soán ngôi, xưng nữ hoàng đế. Năm Thùy Củng thứ 4 (), Việt Kính vương (李贞) - con trai thứ 8 của - cùng con trai là Lang Nha vương (李沖) nổi dậy chống lại Võ hậu và thất bại.
Hai anh trai của phò mã Tiết Thiệu là Tiết Di và Tiết Tự bị nghi là có liên quan tới Lý Xung và đều bị bắt, Tiết Thiệu cũng bị liên can.
Tiết Di và Tiết Tự bị chặt đầu còn Tiết Thiệu bị đánh 100 roi và bỏ chết đói trong ngục.
Khi đó, Thái Bình đang mang thai và đã sinh ra một con gái, sau này được phong làm
Võ hậu nhằm an ủi con gái, đã phá lệ cấp thực ấp cho công chúa nhiều hơn bình thường, trên cả vạn hộ, nhưng tình cảm của công chúa dành cho mẹ bắt đầu lung lay.
Võ hậu định gả Thái Bình cho cháu mình là Ngụy vương (nhưng do Võ Thừa Tự có bệnh nên cuộc hôn nhân này phải hủy (có thuyết cho rằng Thái Bình thương nhớ Tiết Phò mã nên từ hôn Võ Thừa Tự).
Năm Tái Sơ nguyên niên (), Thái Bình tái giá lấy , một người cháu gọi Võ hậu bằng cô, là cháu nội của (武士稜), chú Võ hậu.
Do Võ Du Kỵ đã có vợ nên Võ hậu buộc vợ Võ Du Kỵ tự sát để lấy con gái mình. Không lâu sau khi Thái Bình tái giá, Võ thái hậu xưng Đế, lập ra Võ Chu triều đại.
Võ Du Kỵ tính tình khiêm nhường, cùng Thái Bình có hai người con trai là , và 1 người con gái.
Quân chôn dưới suối vàng, bùn làm hoá xương cốt, ta ở chốn nhân gian nhớ thương bạc trắng đầu.
Ái tình như vậy, thực tế là thê lương tới cực điểm, nơi nào đáng đươjc hậu nhân noi theo.
Thư Điện Hợp suy nghĩ quá mức nhập thần, không có phát hiện ra Tuyên Thành đã lặng lẽ đi tới phía sau nàng.
Tuyên Thành muốn ra tay đập bả vai của hắn, doạ hắn giật mình nhảy lên một cái, thời điểm sắp chạm vào,nàng lại thu tay về, nhẹ giọng hô lên một tiếng, mà hai chữ này nàng chưa bao giờ nói ra: "Phu quân."
Thư Điện Hợp lập tức xoay người, trong con ngươi chiếu ra dáng dấp của Tuyên Thành, dù cho là ánh mắt nàng xưa nay bất luận gặp phải chuyện gì cũng chưa từng có chút gợn sóng, bây giờ lại vì hai chưa này mà kinh ngạc, hai mắt chớp chớp toả sáng.
Tuyên Thành dang người cao nhỏ, đứng thẳng trước mặt của nàng, tóc mây bay bay, đôi mắt mị hoặc, lông mày nhỏ nhắn, da dẻ trắng nõn, miệng nhỏ, y phục nhã nhặn, một bên ống tay thêu phượng hoàng vũ tinh xảo.
Thành thân cùng Tuyên Thành sắp được một năm. Tuyên Thành Đã từng hận không thể bỏ đi hôn ước này, bây giờ lại cam tâm tình nguyện đem hết thảy chấp nhận, từ người luôn thích đeo trang phục cùng trang sức của một thiếu nữ, bây giờ đổi lại y phục cùng trang sức, thành một thiếu phụ ôn nhu. Nhẹ nhàng.
Thư Điện Hợp nghiêm túc tỉ mỉ mà nhìn Tuyên Thành, làm sao cũng xem không đủ, cảm thấy trên đầu Tuyên Thành có cây trâm mộc, nhìn có chút quen mắt, nàng giơ tay sờ sờ lên.
Cái này không phải là nàng đã từng tặng cho nàng ấy sao?
"Công...." Nàng suýt chút nữa liền quên giữa hai người đã ước định, hôm nay không xưng quân thần, uyển chuyển mà nói rằng: "Phu nhân dĩ nhiên lại đưa nó ra khỏi kinh thành." Ngữ khí kinh ngạc xen lẫn cùng vui vẻ.
Tuyên Thành thấy hắn liếc mắt đã nhìn rõ kế vặt của mình. Khá là xấu hổ, sờ sờ lỗ tai của chính mình mà nói: " Ta cũng không biết... làm sao lại liền mang nó theo." Nàng Rõ ràng là hữu tâm, lại nói là vô ý.
Thư Điện Hợp khẽ mỉm cười, nói: "Phu nhân, ngươi hôm nay nhìn thật đẹp mắt..."
Hiếm thấy có thể nghe được lời khen từ miệng của người này, Tuyên Thành trong lòng ngọt ngào lan ra, không có uổng phí một phen nàng tỉ mỉ chuẩn bị.
Nàng cũng đánh giá vị phu quân trước mặt. lúc nào cũng mặc bạch y không nhiễm một hạt bụi, đai ngọc đeo trên eo, không cần tân trang gì, khuôn mặt lúc nào cũng tuyệt sắc như vậy.
Chỉ là dung mạo,cùng y phục của hai người, nếu sóng vai đi trên đường phố,chắc hẳn sẽ rất nổi bật, sẽ được rất nhiều người khen không ngớt.
Tuyên Thành nghic tới rất tự tin, động môi, muốn đáp lễ đối phương, chủ khách điếm không thức thời lại xen miệng vào nói: "Nguyên lai hai người là phu thê a." bầu không khí ngọt ngào giữa hai người nhất thời bị phá hỏng hầu như không còn.
Chủ khách điếm bỗng tỉnh ngộ lại, nhận ra được giữa hai người kia đang có ám muội, hắn còn nghĩ cô nương kia chưa xuất giá, làm sao không hiểu lễ nghi mà ở chung phòng cùng một vị công tử. hoá ra lại là phu thê a.
Tuyên Thành cũng không xấu hổ, dắt tay của Thư Điện Hợp, dáng vẻ thanh nhã, giống như để cho mọi người thấy, người này chỉ thuộc về một mình nàng. Thư Điện Hợp nhìn động tác của Tuyên thành nở nụ cười sủng nịch.
Chủ khách điếm thấy các nàng dắt tay nhau rời đi, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói: "Thần tiên quyến lữ, cũng chỉ như này."
Khung cảnh đêm nay giống như ngàn hoa nở rộ, tung bay khắp trời, đôi uyên ương nắm tay nhau đi dưới trời hoa, có tiếng tiêu vang, có đèn ấm chiếu quanh.
Chợ hoa đăng đông vui, người đi đường vui vẻ cười haha, tình nhân sóng vai thành đôi. Người nào cũng đeo mặt nạ, chờ đợi cùng người nhân duyên gặp gỡ. bầu không khí náo nhiệt, mặt nạ có hình dáng quái dị, cũng cảm thấy đáng yêu.
Tuyên thành vừa đi ra khỏi khách điếm không lâu, trên mặt liền có thêm chiếc mặt nạ xanh, nanh vàng, quay về phía Thư Điện Hợp dương nanh múa vuốt mà doạ dẫm. mà Thư Điện Hợp cũng chỉ cầm mặt nạ trên tay, không có đeo lên. Có lẽ là bởi vì cố sự của Thái bình công chúa cùng Tiết thiệu Phò mã, đánh trúng nơi đáy lòng của nàng ý nghĩ nào đó.
Tuyên Thành ở một bên đi tới, nắm tay lôi kéo Thư Điện Hợp, chỉ lo hắn sẽ lạc mất mình.
Thư Điện Hợp nhìn chằm chằm bàn tay ấm áp kia, ánh mắt long lanh nước, đoàn người nhiều vô kể, nếu thật sự là lạc đi thì sẽ thế nào?
Nga, nàng thu hồi ánh mắt,giống như là đêm cuối cùng này, nàng sẽ thật tốt làm bạn cùng Tuyên Thành, không thể lúc nào cũng phân tâm.
Thời gian hai năm, trong nháy mắt, nhìn lại trước kia, một đêm thoáng như trong mộng, như hoa quỳnh, sớm nở tối tàn.
Mộng cảnh dù có tốt, cũng nên có ngày tỉnh lại... nàng ở trong lòng nói thầm, không biết là muốn nói cho Tuyên Thành nghe, hay là cho chính bản thân mình.
Trong đêm Thượng nguyên, cùng người trong lòng đi dạo phố, trên tay không có hoa đăng tự mình trang trí, đều cảm thấy thiếu gì đó. Mà trên đường có những gian hàng dù bán hoa đăng tinh xảo, có đẹp hơn nữa cũng không bằng chính tay mình vẽ, thật thú vị.
Thương nhân ở Lộc Thành nắm được điểm này, tại rìa đường đều bày những bàn dài, để khách hàng tự mình vẽ lên, sau khi vẽ tốt, giao cho thương nhân, dán lên xương đèn, cùng thắp nến,tạo thành một chiếc hoa đăng đặc biệt, tuyệt đối sẽ không cùng người bán sẵn giống nhau.
Hoa đăng tự chính tay mình vẽ, lại có người thương đứng cạnh, có cơ hội thể hiện tài năng của chính mình, thế nên đứng trước sạp hoa đăng trật kín,.
Tuyên Thành nhìn thành quả của mình, ngòi bút siêu vẹo, diện mạo của nhân vật cũng vậy. lại lặng lẽ liếc mắt nhìn một chút Thư Điện Hợp. trong bụng hối hận khi còn bé ở trong hoàng cung không có cùng hoạ sĩ học vẽ chăm chỉ. Rõ ràng chính mình rất để tâm, muốn hoạ người kia lên giấy, thế nào mà ngòi bút lại không nghe lời, hoạ ra ngũ quan đều siêu vẹo.
Lại nhìn Thư Điện Hợp tuỳ ý phác thảo trên giấy trắng, đường nét thưa thớt nhưng giàu tinh khí, hoa lan thật có thần, sống động ở trên giấy.
Hai người đặt tác phẩm của mình ở cùng một chỗ, so sánh thì giống như quạ đen cùng khổng tước, cao thấp đã rõ. Tuyên Thành tự ti mặc cảm, vừa muốn xé đi. Một lần nữa hoạ lại, Thư Điện Hợp lai tiến lại gần, vẻ mặt khó hiểu hỏi:
"Phu nhân, đây là đang hoạ cái gì?"