- Con bà nó, không phải mình sẽ bị vây chết ở đây chứ!
Dương An ngồi bệt xuống đất, rất bất đắc dĩ, không cam lòng nói.
Tiêu tốn gần 2 giờ lần mò thế nhưng không có kết quả. Chẳng những thế Dương An phát hiện nơi này chỉ có cây cỏ, không một bóng quái, người lại càng không. Hắn giống như bị cô lập tại nơi này.
- Không phải nói đại nạn không chết tất có hậu phúc sao, giờ thì nằm chờ chết chỗ này!
Dương An nằm ngửa trên mặt đất ngước nhìn bầu trời, bất lực nói.
Dương An cũng nghĩ qua cách tự sát để ra khỏi đây, rồi bắt đầu lại từ tầng thứ nhất, nhưng cuối cùng không cam lòng thử.
Hắn cũng muốn vượt vách đá ra ngoài, nhưng vách đá cao hơn 200m lại gần như vuống góc, dù hắn dùng Kỳ Tập Hộ Thối, có được năng lực Vượt Nóc Băng Tường cũng chỉ xông lên được cao tầm 7m.
- Giờ mà có thêm đôi cánh thì thật tốt, haiz...
Dương An buồn rầu ảo tưởng, nhưng ảo tưởng này lại khiến hắn nghĩ tới một việc...
- Đúng rồi, nếu không có cửa, lại không thể bay, có khi nào lối ra nằm ở dưới?
Dương An lóe lên một ý tưởng táo bạo, nghĩ đến bên dưới hồ nước kia.
- Mình đúng là ngu mà, có khi thế thật!
Dương An tức tốc phi trở về hồ nước.
Tới nơi, hắn cố gắng bình tĩnh lại, không lập tức nhảy xuống. Tuy nơi này nhìn qua không có bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng dưới nước thì chưa đảm bảo.
- Hi vọng là không thất vọng lần nữa!
Dương An cẩn thận chậm rãi tiến vào làn nước.
Dương An kích hoạt 'Tị Thủy Châu', ngay lập tức cảm giác được một màn chắn vô hình bao vây lấy cả người, giúp hắn có thể tự nhiên hô hấp và hành động trong nước.
Hắn bắt đầu nhờ năng lực nhìn đêm cẩn thận tìm tòi.
Hắn không bỏ sót địa phương khả nghi nào trong hồ.
Hồ nước này không bao sâu, chỉ khoảng 100 mét, có điều Dương An cũng không phát hiện cửa ra.
- Lại sai lầm rồi sao?
Dương An nhíu nhíu mày, bất quá vẫn tiếp tục lần mò sâu xuống.
- Còn hơn 20 mét, hi vọng là ở nơi này.
- Hử! Đây là?
Cách đáy khoảng 10 mét, Dương An cũng có phát hiện, chỉ là không phải cửa ra mà là một bảo rương.
Dưới hồ nước tối tăm, một chiếc bảo rương màu đen lẳng lặng nằm lại, không hề tỏa quang mang gì, nếu không lặn sát xuống bên cạnh nó thì sợ là cũng không phát hiện ra.
Tìm được bảo rương, Dương An cũng không mấy cao hứng, bởi đường ra vẫn chẳng thấy đâu.
- Không thấy đường ra, chẳng lẽ phải tự sát thật đây.
Dương An rất là uể oải, chút hi cuối cùng mất đi, nhất thời hắn cũng không nghĩ được biện pháp nào khác.
- Quên đi, chết thì chết, so với bị vây mãi ở đây còn tốt hơn.
Dương An lắc lắc đầu, làm cho mình tỉnh táo lại rồi nhìn đến cái bảo rương.
- Có điều trước khi chết cũng phải vơ vét đủ đã.
Bảo rương này không lớn, dài chừng 2 mét, mặt ngoài không có hoa văn, chỉ đơn thuần màu đen. Có điều khóa ngoài nó lại rất cao cấp,tối thiểu phải có kỹ năng mở khóa cấp cao mới xử lý được.
- Hi vọng là ngươi cho ta cái gì kinh hỉ đi!
Dương An không do dự lấy chìa khóa ma pháp vạn năng tra vào.
Không hổ là vật phẩm cấp truyền thuyết, vừa tra vào "xoạch" một tiếng, ổ khóa đã được mở ra.
Dương An thu chìa khóa lại sau đó mở bảo rương.
- A! Đây là... Trứng sủng vật!
Trong bảo rương không có vật khác, chỉ có một quả trứng lớn bằng đầu người, lớp vỏ nhìn như kim loại màu đen im lìm nằm bên trong.
- Ha ha, trời còn thương chán, trước khi định tự sát còn lấy được một quả trứng sủng vật, coi như không bị lỗ.
Dương An sung sướng hô to, chẳng qua nếu được chọn, hắn nhất định chọn được ra ngoài mà bỏ qua quả trứng này.
Hắn nôn nóng mà dùng hai tay nâng quả trứng lên.
Ngay một khắc này, vách đá bên trái truyền tới một trận dị động, 'Rầm ~' một tiếng dòng nước bị quấy kịch liệt, Dương An cảm giác như có vật gì đó đang lao về phía hắn. Nguồn tại http://TruyenGG
- Không ổn!
Tức thì Dương An biết mình bị đánh lén, thời điểm ngàn cân treo sợ tóc hắn lập tức thu trứng sủng vật vào hành trang, đồng thời mở 'Nguyệt Ảnh Chi Vũ', khoảng cách quá gần hắn cũng chỉ làm được đến thế.
Tuy Dương An đã muốn tự sát, nhưng phản xạ lại để hắn khởi động Nguyệt Ảnh Chi Vũ.
"Oành ~" một tiếng, Dương An cảm giác thân thể bị một thứ mềm nhũn đụng phải, may là đang trong thời gian vô địch của Nguyệt Ảnh Chi Vũ nên không bị tổn thương gì.
Ưng Nhãn Nguyệt Độc!
Dương An lập tức thi triển Ưng Nhãn Nguyệt Độc, hình dáng bóng đen kia cũng hoàn toàn lộ ra.
Bách Biến Lạn Nê Quái: Boss cấp 55 có được thiên phú ẩn nấp biến hóa rất mạnh.
- Thì ra là quái vật có được thiên phú ẩn nấp, khó trách gần như vậy mình cũng không phát hiện!
Dương An thở phào, sau đó liền một trận mừng rỡ, bởi vì sau khi nó phi tới công kích, vị trí vách đá phẳng lỳ ban nãy lại xuất hiện một thông đạo hình tròn cao hơn 1 mét.
Nguyên lai Bách Biến Lạn Nê Quái vừa rồi biến hóa thành một tảng đá lớn, vừa vặn che lấp cái động khẩu này.
- Trời không quên ta, trời không quên ta a, dưới cái đầm nước này quả nhiên có đường ra!
Dương An mừng đến muốn hét ầm lên.
Có thể còn sống, làm gì có ai đi tìm chết đâu!