Sau khi học viên tự chọn chỗ ngồi, các cố vấn sẽ đánh giá lại dựa trên màn trình diễn tiếp theo của họ.
Trình tự biểu diễn được quyết định theo thứ tự bốc thăm vừa rồi, Lục Húc xếp trước "Thời đại ngây thơ".
"Bạn học Lục Húc, cậu chuẩn bị biểu diễn tiết mục gì vậy?" Có thể thấy Từ Nhạc Nhạc rất thích Lục Húc, chỉ cần gặp mặt cậu thì anh sẽ không cầm lòng đặng mà bắt chuyện với cậu.
Chương trình cũng không bí mật, tất cả đều không thể che giấu: "Ca hát."
"Wah, anh rất muốn được nghe em hát luôn á!"
Cả người Từ Nhạc Nhạc đều toát ra ý cười roi rói, hai cái lúm đồng tiền nhỏ nom rất đáng yêu.
Anh còn muốn hỏi Lục Húc hát bài gì nhưng bị đồng đội kéo trở về, bảo muốn tập luyện lại một chút trước khi lên sân khấu.
"Người ta đã nói là chưa tập luyện được bao lâu hết mà cậu còn đi hỏi, có ngốc hay không vậy?"
Trong mắt đồng đội, cái gọi là không có thời gian tập luyện của Lục Húc chính là đang tìm một bậc thang cho mình leo xuống, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của cậu tất sẽ đem lòng kì vọng cực lớn, nhưng kì vọng càng nhiều thất vọng càng cao.
Thay vì chờ sau khi biểu diễn sẽ té xuống thần đàn, chi bằng tự bôi đen mình để khán giả chuẩn bị tâm lý từ trước.
Biểu diễn kém đến đâu cũng là lớp F, nếu may mắn được lên lớp D hoặc C, sẽ là niềm vui ngoài ý muốn.
Lục Húc không quan tâm người đang luyện tập ở đằng sau đang tụ tập nói về cái gì, cậu chỉ chăm chú nhìn màn hình hiển thị.
Chẳng bao lâu, nhóm đầu tiên đã trình diễn xong.
Dựa trên nguyên tắc ưu tiên phụ nữ, Tần Nhược Vi trở thành cố vấn đầu tiên phát biểu.
"Bạn tự xếp hạng cho mình là B đúng không?" Ngữ khí của cô rất bình thản, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc gì.
Không ai biết điều này là tốt hay xấu.
Các thực tập sinh tôi nhìn bạn, bạn nhìn tôi, do dự mà gật gật đầu.
Tần Nhược Vi nhướng mày, nhỏ giọng xác nhận kết quả với ba đạo sư khác, rồi tiếp tục nói: "Tôi xem tư liệu của nhóm các cậu rồi, đã luyện tập được ba năm, nhưng tôi không nhìn ra được một dấu vết nào rằng đã từng tập luyện của các cậu."
Lời này có chút nặng nề, thực tập sinh trên sân khấu xấu hổ đến đỏ mặt, không khí hiện trường đột ngột trở nên nghiêm túc.
Căn cứ vào kết quả thương lượng của các đạo sư, bốn người đều quyết định sẽ hạ lớp của họ.
Ngoại trừ nhóm trưởng xuống lớp C, ba người còn lại đều xuống lớp D.
Mở đầu đã nghiêm túc như vậy, thực tập sinh dưới sân khâu trong nháy mắt đều sốt ruột cả lên -
"Oh my god! Chơi kích thích vậy luôn hả?"
"Tự nhiên sợ quá đi mất, cứ có cảm giác mình sẽ xuống lớp F với Lục Húc."
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, không chừng Lục Húc người ta lên lớp trên đó."
...!
Hai nhóm kế tiếp có lên có xuống.
Trình độ xem xét của các cố vấn rất cao, thông qua một màn trình diễn mà đã có thể nhìn ra được sở trường và thiếu sót của mỗi thành viên.
Có năng khiếu thì từ lớp C lên lớp B, không có năng lực sẽ xuống lớp D hoặc thậm chí là lớp F.
Chỗ của các thành viên được sắp xếp, thay đổi rất nhanh, không ai biết được số phận tiếp theo của mình sẽ là gì.
Trước khi Lục Húc lên sân khấu, Từ Nhạc Nhạc còn giúp cậu giữ bình tĩnh, nhưng cậu không hề lo lắng một chút nào.
Nhìn quen sinh tử rồi, giờ đây lên sân khấu cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
"Kế tiếp sẽ là thực tập sinh của Diệu Ngoan giải trí..."
Nghe thấy Lương Đạt gọi tên mình, Lục Húc đứng ngược ánh sáng, không nhanh không chậm mà cất bước đi ra giữa sân khấu.
Ánh đèn chiếu lên người cậu, chỉ làm cho người ta cảm thấy cậu còn sáng hơn so với đèn.
Cho dù giám khảo dưới sân khấu, khi nhìn thấy cũng không giữ nổi bình tĩnh, Thẩm Thừa Sưởng là người đầu tiên lên tiếng: "Lục Húc, năm nay cậu chỉ mới mười tám đúng không?"
Lục - hơn hai trăm tuổi - Húc, mím môi, hàm hồ gật đầu xem như cam chịu.
Thẩm Thừa Sưởng nghe vậy, nháy mắt với Tần Nhược Vi, nói đùa: "Là một bé trai."
Tần Nhược Vi lại rất thích nhan sắc của Lục Húc, tự nhiên hào phóng nói: "Cho dù cậu có đẹp trai đến đâu, tôi cũng sẽ không tha."
Tình huống như thế này, Lục Húc cũng không cần phải nói thêm điều gì, cậu chỉ cố ý liếc nhìn Quý Tu Niên một cái, nhướng mày khe khẽ ---
Tướng mạo nhìn rất ổn áp, nhưng không biết bên trong là người như nào.
Cố Văn An thấy bọn họ nói qua nói lại vậy là được rồi, lập tức giơ tay nói với Lục Húc: "Có thể bắt đầu rồi."
Lập tức có nhân viên công tác khom lưng lên sân khấu, đưa giá đỡ cho Lục Húc.
Ánh đèn phút chốc tối sầm, chỉ còn sót lại một chùm ánh sáng chiếu rọi Lục Húc.
Âm nhạc vang lên, hai tay Lục Húc cầm micro, cười yếu ớt, thấp giọng cất tiếng hát: "Anh là ánh sáng trong đêm tối, dẫn lối cho em để em vui vẻ bước đến cái chết..."
Chất giọng của chàng trai rất trong trẻo và sạch sẽ*, chậm rãi cất lên bài hát của riêng mình.
* kiểu cái chất giọng không mang theo tạp niệm á, nghe hơi lạ nhưng tác giả miêu tả vậy:))).
"Anh xem này, cái chết mới đẹp làm sao, chứa đựng sự rực rỡ chói lọi cả bầu trời cao vợi..."
Tiếng hát quấn quít bên tai mỗi người, giống như có người đang đứng trong tim mình mà hát.
Cậu trai trên sân khấu nhếch khóe miệng, đôi mắt xinh đẹp, dùng lời ca tiếng hát mê hoặc mọi người: "Em bằng lòng cùng anh trầm luân trong cái chết vô cùng vô tận, rong chơi nô đùa..."
"Thần Tình yêu nghe em ca hát, Thần Chết cùng em nhảy múa..."
Tiếng hát của Lục Húc có chút lười biếng, tựa như cơn mưa rào rơi tí tách xuống bãi cỏ, giống như âm thành của chuông gió đung đưa theo gió...!
Cậu hát về cái chết nhưng lại gợi lên cho mọi người những hồi ức tươi đẹp của đời người.
Mãi cho đến khi bài hát kết thúc một hồi lâu, tất cả mọi người mới hồi thần từ trong bầu không khí vừa rồi.
Thấy Lục Húc mỉm cười đơn thuần trên sân khấu, đừng nói giám khảo không ngờ đến, ngay cả các thực tập sinh cũng đồng loạt điên loạn --
"Hát quá hay chời ơi, chắc chắn là bay thẳng lớp A."
"A aaaa tôi sai rồi, vừa rồi tôi không nên nói mình sẽ xuống lớp F ngồi với Lục Húc, phải nói là tôi sẽ quỳ xuống đưa cậu ấy xuất đạo mới đúng."
"Tôi nói rồi mà, nghệ sĩ Diệu Ngoan giải trí, ai nấy đều ưu tú như nhau."
....!
Cố Văn An là một fan hâm mộ âm nhạc, sau khi hoàn hồn, hắn lên cơn sốt ruột dò hỏi Lục Húc: "Cậu hát bài này hình như tôi chưa từng nghe thì phải, là bản gốc hả?"
Hôm qua Lục Húc vừa mới ký hợp đồng, đào đâu ra thời gian chuẩn bị tiết mục gì đâu.
Cậu nghĩ ít nhất cũng phải vào được chung kết, nên bèn hát Bộ ca (của Bộ Tử thần) mang tên "Vịnh cái chết".
Bài hát này do Bộ trưởng tìm một người đặc biệt về viết, nhằm mục đích tuyên truyền một chút về những người ưu tú của Bộ Tử thần, để mọi người có tâm trạng vui vẻ và bình tĩnh để đối mặt với cái chết.
Lục Húc không nói tên người viết ra dễ dàng vậy được, chỉ nói lập lờ nước đôi: "Là nguyên bản, nhưng do bạn của tôi viết."
Ánh mắt Cố Văn An sáng bừng lên trong nháy mắt: "Có thể hỏi bạn của cậu tên gì hay không? Bây giờ có còn sáng tác hay không?"
Người có thể viết ra được một bài hát hay đến thế, nếu như ký hợp đồng được với người ta, chắc hắn hắn có thể tỏa sáng trong giới âm nhạc của Hoa Quốc.
"Hắn không ở trên thế giới này." Lục Húc chỉ nhắc tới một câu thì không nói gì nữa, để lại cho mọi người đủ không gian tưởng tượng.
Hóa ra anh ta đã qua đời.
Ai cũng không muốn nhắc đến chuyện thương tâm của Lục Húc vào lúc này, Cố Văn An lập tức xin lỗi, nói một câu: "Đáng tiếc."
Tựa như từ trước đến nay, tất cả mọi người đều rất kiêng kỵ khi nhắc đến chữ chết này.
Như thể cái chết đại diện cho đau đớn, tiêu vong, quên lãng và nhiều thứ cảm xúc tiêu cực khác nữa.
Lục Húc không muốn đứng trên sân khấu nói chuyện lâu, cậu bèn trích dẫn một lời của một nhà văn: "Cái chết không phải là đối lập với sự sống, mà là một phần của cuộc sống vĩnh hằng.
Chỉ cần nghĩ thông được đạo lý này, cuộc sống sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, phải không?"
Hiếm ai có thể thản nhiên luận chuyện sinh tử như Lục Húc.
Cậu khiến người ta có cảm giác vừa thẳng thắn lại tự nhiên, bầu không khí phút chóc trở nên thoải mái.
Lúc Lục Húc nói chuyện, Quý Tu Niên đều không tự chủ được mà nhìn cậu nhiều thêm vài lần.
Trước khi đến ghi hình, y cảm thấy vai rất đau, giống như có thứ gì đè lên vậy, nhưng lúc này cơ thể của y hiếm khi mà nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.
Y luôn cảm thấy những thay đổi này có liên quan tới Lục Húc, rồi lại cảm thấy mình đã nghĩ nhiều, lập tức dời ánh mắt ra chỗ khác.
Về vấn đề xếp hạng lại cho Lục Húc, các đạo sư nhanh chóng thương lượng ra kết quả.
Trước khi công bố, Tần Nhược Vi không quên lên tiếng: "Vừa rồi cho thấy tài năng của em là thanh nhạc, chúng tôi rất tò mò về vũ đạo của em."
Lục Húc lắc tay: "Không có chuẩn bị."
Khuôn mặt của cậu quá có sức oanh toạc, các đạo sư đều không nỡ làm khó cậu.
Kết quả cuối cùng do Quý Tu Niên công bố, y ngước mắt nhìn về phía Lục Húc, sau đó nói: Lục Húc, cậu tự xếp cho mình lớp F đúng không?"
Lục Húc gật đầu: "Đúng vậy."
Quý Tu Niên không hỏi vì sao, chỉ chúc mừng cậu: "Thông qua đánh giá của chúng tôi, nhất trí quyết định phân cậu vào lớp A."
"Trời ơi, từ lớp F nhảy lên lớp A, tốc độ cứ như tên lửa."
"Vừa đẹp trai vừa hát hay như vậy, lớp A là cái chắc."
"Ban đầu chọn lớp làm gì, đến thẳng lớp A không phải được hơn sao."
Là thực tập sinh đầu tiên được đạo sư đánh giá là A, tất nhiên Lục Húc đã trở thành tiêu điểm của mọi người.
Phạm Tăng nhìn Lục Húc từ phía dưới đi lên lớp A, chỉ cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối, miệng nhếch tận mang tai.
Lý Hải Siêu đứng cạnh nhìn, làm thế nào cũng không cười nổi.
Vốn tưởng lần này Bạch đẩy ra một bình hoa, nào ngờ lại có tài năng như vậy.
Rành một nỗi là hát hay đến thế, từ đầu sao lại chọn lớp F đánh lừa người ta vậy chứ?
Lý Hải Siêu càng nghĩ càng khẳng định suy đoán của mình - sở dĩ Lục Húc làm thế là do Bạch Trạch đã ngầm cho phép, đầu tiên muốn được khen phải tự mình chê mình, mới có thể tạo nên tiêu điểm chú ý.
Lại xem cái bộ dáng cậy sủng mà kiêu của Bạch Trạch, giống như đã biết trước kết quả này, Lý Hải Siêu không khỏi mắng trong lòng một câu: "Gian trá!"
Đương nhiên Lục Húc sẽ không biết có người đang vội vàng dán mác cho mình.
Cậu đi đến khu A ngồi xuống, trong lòng đang suy nghĩ về cảnh tượng mình thấy ban nãy -
Từ lúc Quý Tu Niên đi vào, cậu đã nhìn thấy được làn khí đen vờn quanh bên cạnh y.
Dương khí của con người một khi suy yếu, ắt sẽ có thứ không sạch sẽ mò tới.
Nhìn tình trạng của Quý Tu Niên, hẳn là đã bị quấn lấy từ lâu, thế nhưng những thứ đó cảm ứng được sự tồn tại của cậu nên không dám đi theo vào trong.
Nếu Quý Tu Niên thật sự "tá mệnh", sẽ không phải gánh chịu cái phiền phức này.
Nhưng mọi việc trên đời đều không có tuyệt đối, không chừng là ai đó cố ý diễn trò trước mặt bọn họ.
Tạ An cũng đã từng nói rằng trước đó tổ chức đã phái ba thành viên đến đây điều tra, kết quả đều đã từ địch thành fan (Quý Tu Niên), vì lẽ đó cậu cũng không được lơ là.
Trong phòng thu, xếp hạnh vẫn còn tiếp tục.
Màn trình diễn của Lục Húc tựa như cổ vũ cho các thực tập sinh khác, người ta từ F lên A, bọn họ phải càng thêm cố gắng mới không mất mặt được.
Vì thế sau khi Lục Húc trình diễn xong, thực lực của ba nhóm trước đó rõ ràng là rất bình thường.
Năng lực của các thực tập sinh càng về sau càng mạnh, nhất là nhóm của Tống Triết, biểu hiện trên sân khấu đã đạt tới trình độ có thể ra mắt.
Cho dù là người ngoài như Lục Húc mà xem xét, màn vũ đạo của họ được phối hợp rất ăn ý, khả năng hát cũng nổi bật hơn hẳn trong lứa các thực tập sinh.
Các đạo sư cũng rất khó xử, thương lượng thật lâu mới đưa ra quyết định.
"Chúng tôi đều cho rằng thực lực của nhóm các cậu đều rất ổn, cho nên đánh giá sẽ là 5A."
"Aaaaaa"
"Thật tốt quá."
"A Triết, chúng ta đều được A hết á!"
Thành viên trên sân khấu đều vui vẻ không thôi, nhưng lập tức nảy ra nghi hoặc -.