Tứ Thiên Uân Đình

Chương 5

“Đình, lo lắng à?”, Tứ Thiên đưa chai nước suối ướp lạnh cho Uân Đình đang đứng thờ người, ánh mắt chăm chú nhìn về phía  sân.

Hắn ôn nhu vuốt tóc cậu, nhìn cậu uống nước, “Đừng lo, em quên mình là ai rồi à, nhất định không làm khó được em đâu, em làm được mà”

“Em biết rồi” Cậu mĩm cười, “Em thấy anh mới có dáng vẻ đứng ngồi không yên đó”, miệng trêu ghẹo là thế, nhưng Uân Đình hiểu rõ, Tứ Thiên là vì sợ cậu không vui.

“Có sao?”

“Có mà”

“Hử, em yêu, bà xã, em không thấy anh đang vui mà, phải vui vẻ để mừng em chiến thắng chứ, nào cười một cái cho anh xem đi, đừng xụ mặt nữa, xấu lắm”

Uân Đình bật cười.

Nhưng không phải miễn cưỡng cười theo ý Tứ Thiên, mà quả thực là nụ cười vui đúng nghĩa, cậu cười vì dáng vẻ bày trò không ngại bị chê cười cùng giọng điệu ôn nhu mà trẻ con của Tứ Thiên.

....

Kiếm hiệp, cảnh giới mà ở đó có đủ loại binh khí tồn tại, trong đó không thể không nhắc tới ám khí.

Ám khí vừa nghe nhắc tới là đã thấy tà môn.

Ám khí là thứ đáng sợ, mà người có thể luyện thành tuyệt kĩ sử dụng khí, tất nhiên là người rất đáng sợ.

Bất kỳ vũ khí nào cũng có thể biểu hiện phẩm tính của chủ nhân, ám khí cũng giống như vậy.

Mấy đời trước đó, truyền danh tiếng của một vị họ  Ôn, có tuyệt kĩ sở trường dùng phi đao, ông có thể được xem như phiên bản thật của "Tiểu Lý phi đao”, ông dùng ám khí thành thứ gọi là “sính mã”, bách phát bách trúng, kẻ địch dưới tay ông, không chết mới là lạ, người này trở thành thần thoại đời sau.

Ông là người Uân Đình sùng bái nhất, Uân Đình mặc định thề, mình vô luận như thế nào cũng phải giống như tiền bối năm xưa.

Cậu luôn có tự tin, cho dù là trước mặt có đàn muỗi lao đến, trong vòng phạm vi mười trượng quanh mình, cậu cũng có thể dùng ngân châm ghim xuống toàn bộ.

(1 trượng = 10 thước = 3,33m)

Hiện tại, cậu nhìn chằm chằm vật mục tiêu ngoài sáu trượng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.

Cậu thề, đây là lần đầu tiên mình khẩn trương như thế.

Thật ra, rất đơn giản, chỉ cần cậu có thể bắn trúng bia mục tiêu phía trước là được.

Cái này rất đơn giản, cái này rất dễ dàng, cậu một lần lại một lần tự nói với mình.

Đúng, cái này không có khó khăn gì, so với việc bị Tứ Thiên bắt ăn khổ qua, hay việc bị sở trưởng phạt dọn nhà vệ sinh, phi châm ghim cả nhà con gián chạy trốn còn đơn giản hơn nhiều. Cho nên, việc này cũng y như việc ghim nhà gián vậy.

Với lại, một tay thủ kĩ ám khí đích truyền Đường môn là cậu, nay cũng  có đất dụng võ, cậu muốn cho mọi người biết, không có mục tiêu nào mà cậu không bắt trúng.

Trong lòng vừa nghĩ như vậy, cậu chậm rãi nhắm mắt lại, hết thảy âm thanh xung quanh dần dần im lặng, nội tâm một mảnh không linh, trong lòng vô ngã vô tha, hòa vào thế giới vô biên.

Cậu có thể nghe được tiếng tim mình đập, hít thở, có thể cảm giác được hướng chảy của dòng máu trong mạch máu.

"Em làm được mà..”

Giọng nói ấm áp của Tứ Thiên vọng trở lại.

Uân Đình lại mở mắt lần nữa, toàn thân đã khôi phục trấn tĩnh.

Cậu cảm thấy được mình hiện tại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến trình độ mình cũng không thể tưởng tượng nổi, áng chừng trọng lượng trong tay, nhẹ nhàng động ngón tay một cái.

“Bằng.. bằng.. bằng”

Ba phát liên tiếp..

Phù... cuối cùng cũng...

Bắn rồi....

Uân Đình đi lên phía trước, chỉ nhìn bia mục tiêu nơi xa một cái.

Lặng ngắt như tờ.

Trong mắt Uân Đình xuất hiện sự ủ rũ, cậu không hề nhìn bia mục tiêu nữa, bởi vì biết rõ, một kích vừa rồi kia của mình là tác phẩm tệ nhất.

"Phịch.."

Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, cậu nhanh nhẹn rời đi, lộ ra mấy chữ“ giải thi đấu bắn súng của cảnh sát khu vực” trên băng rôn  màu xanh phía trên đỉnh đầu, càng phát ra phong thái thản nhiên.

Đang xem trên bục, Tứ Thiên cùng vị sở trưởng tù lu như cái lu bên cạnh, hồi lâu mới khép cằm lại được.

Sở trưởng cũng suýt nữa phải run rẩy rồi, người đàn ông luôn luôn lớn tiếng, lần này như nghẹn âm thanh kinh hãi trong cổ họng, “ cậu ta.. sao phải ném súng ra ngoài?!”

Tứ Thiên nhìn Uân Đình đi về phía bên này, bên đường vô số ánh mắt chú mục, hắn vỗ vỗ bả vai sở trưởng, “ Người không khỏe, tâm trạng không tốt, sếp đừng để bụng,  đại hội thể dục thể thao lần sau, phiền sếp đăng ký cho Uân Đình nhà tôi môn phi tiêu đi, bảo đảm chỉ đâu trúng đấy.”

Tứ Thiên nói xong, nhấc chân chạy tới Uân Đình, cũng không quản vị sở trưởng sau nghe muốn hộc máu.

"Đình, tức giận à, sao lại ném súng”

Tứ Thiên ôm vai cậu dịu giọng khẽ hỏi.

Uân Đình sắc mặt buồn bã, “Em không khống chế được cảm xúc, nhất thời thôi”

Ánh mắt long lanh tịch mịch nhìn Tứ Thiên, “ Anh, có phải em rất tệ không?”, cậu luôn tự tin bắn súng cũng dễ như phóng châm, rất dễ thực hiện.

Đã tự nói như vậy với bản thân nhiều lần, kết quả.. aizz, súng với cậu mà nói y như trời và đất không thể chung chiến xa.

Bộ dạng của cậu làm Tứ Thiên đau lòng, hắn xoa tóc cậu, ôm ôm, còn không ngại người nhìn, hôn tóc cậu vỗ về, “Sao lại thế được, Uân Đình của anh rất giỏi”

“Anh không cần an ủi em, làm cảnh sát mà bắn súng tệ như thế, sao được đây”

“Ai nói phải bắn súng mới làm cảnh sát giỏi, anh đánh hắn, làm cảnh sát quan trọng không phải ở chỗ bắt được kẻ xấu, bảo vệ mọi người là được rồi sao, quản ai dùng biện pháp, cách thức gì, không phải ngoài súng, anh cũng dùng kiếm đó sao, em giỏi phi châm, vậy là đủ rồi” 

Tứ Thiên nói rất hùng hồn, lời lẽ cũng hợp tình hợp lý.

Mấy chốc Uân Đình cũng được an ủi phần nào.

Ngẫm lại lời Thiên nói cũng đúng.

Lại nghe nói: 

“Hơn nữa, anh cũng rất tệ mà, em chưa phải tệ nhất đâu, em đừng hòng soái ngôi của anh”

Uân Đình bật cười, “ Có sao? Anh tệ chỗ nào chứ?”

Tứ Thiên ánh mắt thâm tình, tiếng nói trầm ấm mang theo vô hạn yêu thương, hòa theo làm gió:

“Có mà, để em phải buồn là điều tệ hại nhất, nên anh cũng tệ nhất”

Một khắc đó, từng đợt gió nhẹ thổi qua, lòng người ấm áp, gió nhẹ mát mẻ, mùa thu đúng mùa của tình yêu, đầy thơ mộng.
Bình Luận (0)
Comment