Tử Thư Tây Hạ

Chương 47

Đêm qua, một mình tôi ở đây tiếp tục khảm nghiệmbộ hài côt này, kêt quả, tôi đã cỏ được một kêt luận mà Mạ chỉnh bản thăn cũng không thể ngờ tới. Phần thân của bộ hài cốt này đúng như những gì hôm qua tôi nói với các bạn, khoảng độ trên dưới 40 tuổi, còn chiếc xương sọ này tuổi tác khám nghiệm ra lại chỉ khoảng trên dưới 30 tuổi, chênh lệch từ 8 đến 10 tuổi...

1

Một giảng đường có thể chứa hơn hai trăm người, giáo sư Trần Tử Kiến đang giảng bài cho sinh viên của ông trên bục giảng. Đường Phong và Hàn Giang tiến vào từ cửa sau giảng đường, hai người không muốn làm phiền giáo sư Trần khi ông đang giảng bài, nên đã rón rén khẽ khàng tìm hai chỗ trống tại hàng ghế cuối cùng rồi ngồi xuống.

Giáo sư Trần Tử Kiến là nhà nhân loại học nổi tiếng trong nước, bởi ông có những kiến giải độc đáo về con người thời cổ đại. Giáo sư Trần Tử Kiến đứng trên bục giảng đeo cặp kính màu xanh không gọng, mặc lê, đi giày da, tuổi tác chắc không tới 50 tuổi. Ông giảng bài trôi chảy lưu loát, thần thái đĩnh đạc.

Mười lăm phút sau, giáo sư Trần Tử Kiến đã kết thúc sớm bài giảng của mình. Đợi học sinh rời khỏi giảng đường, giáo sư Trần mới thu dọn tài liệu, bước về phía Đường Phong và Hàn Giang. Chưa kịp đợi Hàn Giang cất lời, giáo sư Trần đã nói trước: “Bưu kiện mà cậu nhờ người ta gửi từ Saint Petersburg về tôi đã nhận được rồi!”

“Vậy thì phải làm phiền thầy rồi!” - Hàn Giang vội vàng nhờ vả.

Giáo sư Trần tựa vào cạnh một chiếc bàn học, nhìn Hàn Giang, rồi lại nhìn Đường Phong bên cạnh. Hàn Giang vội vàng giới thiệu Đường Phong với giáo sư Trần và nói: “Những vấn đề liên quan tới lai lịch và phương diện lịch sử thầy có thể hỏi cậu ấy.”

“Vậy được, hiện giờ tôi có vài câu hỏi.” - Giáo sư Trần hỏi thẳng Đường Phong: “Theo như những gì các cậu nói thì bộ hài cốt này là từ thời Tây Hạ?”

“Đúng! Chúng tôi cho rằng là từ thời đầu Tây Hạ.” - Đường Phong nói.

“Không sai, sau khi nhận được bộ hài cốt này, tôi đã làm trắc nghiệm về tuổi xương, chứng thực bộ hài cốt này quả thật là của thể kỷ thứ XI, nói chính xác hơn một chút thì là giữa thế kỷ XI, phù hợp với thời kỳ đầu Tây Hạ mà cậu nói. Ngoài ra, chúng tôi cũng đã tiến hành phán định nhân chủng học đối với bộ xương này, giống như phán đoán của chuyên gia người Nga trước đây, chủ nhân của bộ hài cốt này thuộc nhân chủng Tây Tạng - Aryan - Mông cổ trên dưới 40 tuổi.”

“Chỉ có vậy thôi sao?” - Đường Phong không khỏi thất vọng hỏi lại.

Giáo sư Trần nhìn vào Đường Phong, nói thẳng: “Đây chỉ là kết quả kiểm nghiệm bước đầu, báo cáo cụ thể phải đợi vài ngày nữa. Đương nhiên, các cậu cũng đừng hy vọng tôi sẽ nói cho các cậu biết chủ nhân đích xác của bộ hài cốt này là ai, tôi không có tài cán lớn đến vậy đâu.”

Nói xong, giáo sư Trần liền bỏ ra ngoài giảng đường. Đường Phong và Hàn Giang vội vàng đi theo.

Khi bước tới cửa giảng đường, giáo sư Trần lại quay lại nói với hai người: “Thế này nhé, báo cáo xét nghiệm cụ thể mấy hôm nữa tôi sẽ đưa cho các cậu, còn nữa... bộ hài cốt đó để lại chỗ tôi thêm một thời gian nữa, cậu không ý kiến gì chứ?”

“Đương nhiên không ý kiến, nhưng... nhưng thầy nhất định phải cẩn thận, ngộ nhỡ.. - Đường Phong do dự nhìn giáo sư Trần, dáng vẻ rụt rè như có điều muốn nói.

“Cẩn thận gì vậy?” - Giáo sư Trần không hiểu ý Đường Phong, lên giọng hỏi.

“Cẩn thận ngộ nhỡ làm mất nó!”

“Làm mất nó?”- Giáo sư Trần chau mày, “Sao tôi lại có thể làm mất nó chứ! Nếu cậu không yên tâm thì có thể tìm người khác!”

Rõ ràng giáo sư Trần đã hiểu lầm ý Đường Phong, anh vội vàng giải thích: “Không phải tôi không yên tâm thầy, ý tôi là bộ hài cốt này rất quan trọng, có thể là người khác cũng hứng thú với nó.”

“Ồ! Lần đầu tiên tôi nghe thấy vậy đấy, ai cần bộ hài cốt này để làm gì nhỉ? Được rồi, tôi hiểu ý cậu, tôi sẽ cẩn thận, tôi sẽ để nó trong két sắt, nói xong, Trần Tử Kiến bỏ mặc Đường Phong, tiến thẳng ra khỏi giảng đường.

Đường Phong nhìn theo bóng dáng của Trần Tử Kiến, rồi đến cạnh Hàn Giang, nói: “Người này thật khó giao lưu.”

“Chẳng sao đâu, người này tốt tính chỉ có điều tính khí hơi ngang ngạnh chút thôi, những người có tài đều như vậy cả.”

“Những người có tài đều như vậy? Giáo sư La có giống như vậy đâu!”

“Giáo sư La?” - Hàn Giang nghe Đường Phong nhắc đến giáo sư La liền lập tức quay lại hỏi Đường Phong: “Đường Phong, phía cậu và giáo sư La cũng phải cẩn thận đó.”

2

Khi Đường Phong và Hàn Giang quay trở về Tổng bộ thì Triệu Vĩnh cũng vừa từ Hồng Kông về. Hàn Giang vừa trông thấy Triệu Vĩnh liền bực mình hỏi anh: “Sao giờ cậu mới về vậy?”

“Hây dà! Đừng nhắc đến nữa, tôi và Lương Viện đến Hồng Kông, kết quả Lương Dũng Tuyền không có nhà, đợi cả một tuần ông ấy mới từ nước ngoài về.”

Hàn Giang hạ giọng xuống một chút, lại hỏi Triệu Vĩnh: “Cậu đã hỏi Lương Dũng Tuyền chưa?”

“Theo lời dặn của anh, tôi đã hỏi những gì cần hỏi rồi, đồng thời theo như anh gợi ý, tôi đã gắn một một chiếc camera nhỏ lên cổ áo để ghi âm lại những gì tôi hỏi Lương Dũng Tuyền.”

“Tốt, làm rất tốt!”

Chẳng mấy chốc trên màn hình máy tính đã hiện lên hình ảnh của Lương Dũng Tuyền, Đường Phong nhận ra đây chính là phòng đọc sách của Lương Dũng Tuyền...

Sau khi vừa ngồi xuống, chưa kịp đợi Triệu Vĩnh mở miệng ông ta đã cảm ơn trước: “Cám ơn các cậu đã bảo vệ con gái tôi, nó rất ngang ngạnh, tôi cũng hết cách với nó, suốt ngày điên điên khùng khùng. Hồi học bên Mỹ, nó thích đi lung tung khắp nơi trên thế giới, giờ lại mọc ra cái cậu Đường Phong đó càng làm nó không thích ở nhà.”

“Đó đều là những việc chúng tôi phải làm, chúng tôi cũng phải cảm ơn ông đã cho chúng tôi mượn kệ tranh ngọc!” - Triệu Vĩnh nói.

Lương Dũng Tuyền bật cười: “Cái thứ đó tặng các cậu luôn, tôi cũng không quan tâm.”

“Tại sao?”

“Bởi đó là thứ rước họa vào thân, để ở chỗ tôi làm đêm tôi mất cả ngủ.”

“Ồ! Đến nỗi thế sao? Hình như ông đã biết chuyện gì đó?”

Lương Dũng Tuyền nghiêm mặt lại: “Cái này rành rành ra đấy, cha tôi chết trên cái kệ tranh ngọc đó. Ngoài ra, các cậu cũng đừng cho rằng cái gì tôi cũng không biết, tuy Lương Viện chẳng kể gì mấy với tôi, nhưng tôi cũng nghe ngóng thấy chuyến đi vừa rồi không phải các cậu thập tử nhất sinh sao?”

“Ông còn biết những gì?”

“Nói thẳng ra nhé, tôi biết đám người đó kiên quyết không tha, không chỉ vì muốn đoạt được kệ tranh ngọc, mà còn vì bí mật đằng sau kệ tranh ngọc đó. Tôi nói có đúng không?”

Triệu Vĩnh ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến Lương Viện thì việc Lương Dũng Tuyền biết những điều này cũng không có gì lạ, ông ấy còn biết những gì? Triệu Vĩnh lại tiếp tục hỏi: “Ông còn biết những gì? Theo tôi, tốt nhất là nói hết ra còn hơn.”

“Về cơ bản thì hiện giờ tôi chỉ biết ngần ấy, có khi còn không biết nhiều bằng Lương Viện”

“Chỉ biết có ngần ấy, lẽ nào ông không hứng thú với bí mật đằng sau kệ tranh ngọc sao?”

“Không, tôi không muốn biết, tôi cũng hy vọng Lương Viện không biết những thứ đó. Hiện giờ chúng tôi đang sống rất tốt, tại sao lại phải đụng đến những điều thị phi đó?”

“Nhưng ông không muốn báo thù cho cha ông sao? Điều này không giống với phong cách của ông trên thương trường.” - Triệu Vĩnh gạn hỏi.

Lương Dũng Tuyền trầm ngâm hồi lâu rồi nói:

“Hiện giờ tôi mới hiểu ra, chỉ vì muốn bóc gỡ bí mật đằng sau kệ tranh ngọc nên cha tôi mới bị hại, tôi còn biết chuyện cha tôi năm đó tham gia đội thám hiểm Trung - Liên. Báo thù thì đương nhiên là muốn, nhưng đám người đó đến các cậu cũng không tóm được thì tôi biết làm thế nào? Tóm lại gốc rễ gia đình tôi thế nào, năng lực của gia đình tôi thế nào các cậu rõ, trong lòng tôi còn rõ hơn. Lấy trứng chọi đá tôi sẽ không làm đâu, điều này mới phù hợp với tính cách của tôi.”

“Ông quả là một thương nhân tinh tường!” - Giọng điệu Triệu Vĩnh ôn hòa hơn một chút, “Được rồi, chúng ta không nói đến kệ tranh ngọc nữa, tôi còn vài câu hỏi muốn thỉnh giáo ông, chủ yếu là hỏi ông về mấy người.”

“Xin cứ hỏi!”

“Ông có quen biết Tề Ninh không?”

Lương Dũng Tuyền ngẫm nghĩ một lúc, nói:

“Không quen, nhưng hình như đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu đó.”

“Ông có quen Vương Khải không?”

“Không quen, chưa từng nghe thấy người này.”

“Vậy ông có quen một người Nga tên là Tymoshenko không?”

“Công ty chúng tôi có chi nhánh ở Nga, nhưng ở đó đều do nhân viên làm, tôi rất ít khi giao lưu với người Nga, càng không quen cái người Tymo... gì gì đó.”

“Makarov thì sao? Cũng là một người Nga?” Lương Dũng Tuyền lắc lắc đầu, Triệu Vĩnh vội vàng bổ sung thêm: “Cha ông quen người này.”

“Cha tôi? Những người cha tôi quen không đồng nghĩa với việc tôi cũng quen!”

“Vậy giáo sư La Trung Bình thì sao? Cha ông và ông ấy hình như rất thân nhau!”

“Ừm, giáo sư La là bạn cũ của cha tôi. Nhưng tôi không thân với ông, chỉ mới gặp có một lần mà thôi.” Nói tới đây, Triệu Vĩnh đã tắt ngóm hy vọng có thể hỏi ra manh mối giá trị nào từ Lương Dũng Tuyền, anh khẽ thở dài, rút cuộc hỏi thêm một câu hỏi cuối cùng.

3

“Vậy ông đã từng nghe thấy một người Mỹ gốc Hoa tên là Stephen chưa?” - Triệu Vĩnh lại hỏi thêm câu hỏi này.

“Anh ta họ Mã phải không?” - Lương Dũng Tuyền đột nhiên hỏi lại.

Mắt Triệu Vĩnh bỗng sáng lên, anh nói: “Đúng, anh ta họ Mã.”

Lương Dũng Tuyền đổ người tựa vào ghế, mắt không nhìn Triệu Vĩnh, hình như đang nhìn lên trần nhà, ông thở dài: “Cái gã này, hiện giờ tôi đang nghi ngờ người giết hại cha tôi chính là hắn, nhưng không chắc chắn.”

“Ồ! Xem ra ông cũng không đợi suông, cũng đã điều tra hung thủ giết hại cha minh!”

“Cũng không hẳn là điều tra, tôi và cha từ trước đến nay đều là công dân tuân thủ pháp luật, trước đây tôi vốn không hề quen biết cái gã Stephen đó. Nhưng cha tôi đã từng nghe người khác nhắc đến Stephen, họ nói rằng chẳng hiểu cái gã này tài giỏi thế nào mà trong tay có một đống người, chuyên buôn lậu văn vật và tác phẩm nghệ thuật quý bị ăn cắp... Rất nhiều thứ đều từ tay hắn mà ra, nhưng cha tôi chỉ là nghe kể và không hề giao lưu với hắn. Sau khi cha tôi vì kệ tranh ngọc đó mà xảy ra chuyện, tôi vốn không hề nghi ngờ Stephen, nếu không thì lúc đó tôi đã nhắc nhở các cậu. Thế nhưng sau đó Đường Phong và Lương Viện bị tập kích, vệ sỹ Hoàng Đại Hổ của tôi bị người ta bắn chết, nên tôi không thể không âm thầm điều tra, kết luận có được chỉ hướng về cái gã tên là Stephen đó. Tôi đã báo với cảnh sát Hồng Kông về kết luận của mình, nhưng không có tiến triển.

Cảnh sát nói rằng bọn người này sau đó không hoạt động tại Hồng Kông nữa; họ nghi ngờ bọn chúng đã bị tấn công mạnh nên rất có khả năng đã rút lui rồi. Chỉ có vậy thôi, còn về Stephen tôi chỉ biết có vậy.”

Triệu Vĩnh không ngờ Lương Dũng Tuyền lại biết tương đối nhiều về Stephen như vậy, anh gật gù: “Những gì ông nói về cơ bản đều khớp với tình hình mà chúng tôi nắm được. Nhưng gã Stephen đó không phải do bị tấn công tại Hồng Kông mà bặt vô âm tín, bởi chúng luôn là kẻ thù lớn nhất của chúng tôi.”

“Ồ, vậy… vậy thì kỳ lạ thật, tên Stephen đó sao lại mạnh đến vậy nhỉ? Theo lẽ thường thì với thực lực của hắn, đừng nói đến gây sự với các cậu, mà chỉ với tôi thôi hắn cũng phải cân nhắc. Sau khi tôi bắt đầu nghi ngờ tên Stephen đó thì không biết thế nào mà lần. Lương gia chúng tôi và bọn chúng gần đây không thù oán, trước đây cũng không hận thù, lại chưa từng quen biết nhau, tại sao hắn lại trở thành kẻ thù của chúng tôi? Lẽ nào là bởi vì kệ tranh ngọc đó? Hình như không đến mức thế đâu!” “Stephen không đến mức gây hấn với Lương gia các ông, nhưng bàn tay phía sau hắn lại không sợ Lương gia đâu.”

“Hả... ý cậu là Stephen không phải là chủ mưu?” - Lương Dũng Tuyền đầy vẻ kinh ngạc.

Triệu Vĩnh khẽ gật đầu, nói tiếp: “về cái chết của Lương lão tiên sinh cũng không chỉ vì mỗi kệ tranh ngọc, mà là bởi vi ông đã biết quá nhiều. ít nhất ông cũng là người may mắn sống sót của đội thám hiểm Liên - Trung năm đó, hơn nữa, ông còn nghiên cứu kệ tranh ngọc một thời gian dài.”

Lương Dũng Tuyền tỏ ra đăm chiêu, gật gù: “Tôi hiểu rồi, đằng sau Stephen còn có kẻ quan trọng hơn, bởi vậy bọn chúng mới mạnh đến vậy. Nhưng phía sau Stephen là ai?”

“Đây cũng là điều mà chúng tôi muốn biết, nếu ông lại nhớ ra điều gì đó thì có thể trực tiếp liên lạc với chúng tôi. Hãy nhớ đừng tìm cảnh sát Hồng Kông hoặc người khác, cũng đừng tự mình điều tra.”

“Được, tôi hiểu rồi!”

Triệu Vĩnh gần như đã hỏi hết những câu hỏi mà Hàn Giang giao phó, anh nhìn đồng hồ rồi đứng dậy nói: “Hôm nay mất không ít thời gian của ông, mong lượng thứ, cảm ơn sự hợp tác của ông.”

“Việc này nên làm. cũng hy vọng, các cậu sớm bắt được hung thủ giết hại cha tôi!” - Lương Dũng Tuyền cũng đứng dậy, bắt tay Triệu Vĩnh. Lúc này, Triệu Vĩnh giống như nhớ ra điều gì đó, lại nói với Lương Dũng Tuyền: “Đúng rồi, có một việc xém chút nữa là quên mất, trước khi đến, Dường Phong đặc biệt dặn tôi hỏi mượn ông một thứ.”

“Ồ, tiểu tử đó hỏi mượn tôi gì vậy?”

“Cậu ấy nói lần trước đến đây có thấy một cuốn sách, một cuốn sách cũ, là ‘Tứ bình ám sự’ của Robert Hans Van Gulik.”

“Sao. cậu ấy hứng thú với cuốn sách đó ư? Đây là cuốn sách mà trước đây cha tôi từng đọc, nếu cậu ấy thích thì cậu mang về cho cậu ấy.” - Nói xong, Lương Dũng Tuyền bước tới trước giá sách, lấy cuốn “Tứ bình ám sự” trên dó xuống, đưa cho Triệu Vĩnh. Triệu Vĩnh đón lấy, lật giở vài trang rồi gập sách lại, nói: “Đúng, chính là cuốn này.”

Nói xong, Triệu Vĩnh liền cáo từ ra về.



4

“Tôi đâu có bảo cậu mượn Lương Dũng Tuyền sách gì đâu!” - Đường Phong xem xong đoạn hình ảnh hét lên với Triêu Vĩnh.

"Là tôi bảo cậu ấy mượn Lương Dũng Tuyền dấy!” - Hàn Giang trả lời thay Triệu Vĩnh.

“Tại sao?’"

“Lần trước không phải cậu rất tò mò về cuốn sách đó sao? Tôi giúp cậu mượn đấy!" - Hàn Giang nói xong nhìn Triệu Vĩnh, Triệu Vĩnh liền vội vàng lấy cuốn sách "Tứ bình ám sự" đã ngả vàng đỏ ra.

Đường Phong đón lấy cuốn sách, lật lật, nói: "‘Cuốn sách này sao vậy?”

“Cái này thì phải hỏi cậu, lúc đó cậu từ Hồng Kông về đã nói với tôi rằng, trong phòng sách của Lươna gia không có cuốn tiểu thuyết nào khác, chỉ có cuốn: ‘Tứ binh ám sự" của Robert Hans Van Gulik này, lúc đó cậu còn cảm thấy kỳ lạ.” - Hàn Giang nói.

“Nhìn từ thời gian cuốn sách này xuất bản và độ cũ kĩ cùa nó đã cho thấy, chắc là Lương Vân Kiệt trước đây đã từng thường xuyên đọc nó. Ban nãy Lương Dũng Tuyền cũng nói là cha ông ấy đọc, điều này có chút kỳ lạ. Nhưns hiện giờ cũng dễ hiểu, tứ bình sơn? Tứ bình phiến? Cuốn sách này cho thấy Lương Vân Kiệt đã biết từ lâu rằng kệ tranh ngọc có bốn bức, ngoài ra thực sự không thấy có ý gì khác.”

Hàn Giang nhìn trang giấy vàng ố trước mặt, lắc đầu, nói: "Quả thật không nhìn ra điều gì, có lẽ là do tôi đa nghi quá!”

“Anh vẫn nghi ngờ Lương gia có vấn đề?” - Đường Phong hỏi.

Hàn Giang gâp cuốn “Tứ bình ám sự” lại, thở dài: “Lương gia đương nhiên là đối tượng nghi ngờ của tôi, bởi dù sao họ cũng rất hứng thú với kệ tranh ngọc, Lương Vân Kiệt còn vì nó mà chết. Tôi đồng ý cho Lương Viện gia nhập với chúng ta cũng là để thử thăm dò Lương Dũng Tuyền. Nếu Lương Viện và Lương Dũng Tuyền có hành vi gì mờ ám thì cũng không thể lọt qua được mắt tôi đâu. Nhưng từ đó cho đến ngày hôm nay, ngoài những gì mà Lương Viện kể cho cha cô ban nãy ra, thì tôi cũng không phát hiện ra Lương Viện và Lương Dũng Tuyền có hành vi nào khác thường.”

Hàn Giang nói tới đây, Triệu Vĩnh lại bổ sung thêm:

“Ngoài ra, tôi cũng luôn điều tra Lương Dũng Tuyền. Lần này đến Hồng Kông, tôi cũng không đợi suông cả tuần giời, mà đã điều tra tường tận về Lương Dũng Tuyền và tập đoàn Tân Sinh. Tập đoàn Tân Sinh được thành lập từ năm 1979, ngay từ ban đầu là kinh doanh thương mại quốc tế, sau đó lại lấn sang bất động sản, mặt bằng kinh doanh và các hạng mục khác, nhưng phát triển đến ngày hôm nay, thì thương mại quốc tế và bất động sản vẫn là hai ngành nghề kinh doanh chính của tập đoàn Tân Sinh.

Từ báo cáo tài chính của tập đoàn Tân Sinh và của những công ty con đã cho thấy, tiền mặt lưu thông dồi dào, các hạng mục đều phát triển bình thường, về cơ bản là vận hành tốt. Còn nữa, tôi còn điều tra mối hệ giữa tập đoàn Tân Sinh và xã hội đen Hồng Kông, không thấy họ có bất cứ dính líu gì tới xã hội đen..”

Hàn Giang đột nhiên ngắt lời Triệu Vĩnh: “Như vậy cũng có nghĩa là Lương gia không thể là bàn tay hắc ám phía đằng sau. Thứ nhất, về tình về lý đều không phù hợp, Lương Vân Kiệt bị giết chết, Lương Viện cùng chúng ta trải qua bao sóng gió nguy hiểm, tất cả những điều này không thể do Lương Dũng Tuyền làm được? Dĩ nhiên, từ trước đến nay tôi đều không tin tình lý gì cả; trước đây, tôi đã từng gặp những tên tội phạm tội ác tày trời, chúng gây nên những vụ án thường đều không phù hợp với tình lý gì cả. Bởi vậy tôi đã để Triệu Vĩnh điều tra tường tận Lương Dũng Tuyền, điều này chứng thực cho điều thứ hai. Lương gia không có thế lực đó, cũng không liên quan gì tới xã hội đen hay tổ chức tội phạm. Tôi tin vào điều thứ hai hơn, thực lực quyết định Lương Dũng Tuyền không thể làm được những việc đó, ông ta không thể là bàn tay hắc ám phía sau.”

“Giờ thì anh đã tin Lương gia vô tội rồi chứ? Lương gia là người bị hại chứ không phải bàn tay hắc ám phía sau nào đó” - Đường Phong nói.

“Vậy cậu nói xem bàn tay hắc ám phía sau đó là ai?” “Cái này thì phải hỏi Stephen rồi. Chỉ cần tóm được hắn thì chúng ta sẽ biết được đó là ai?”

“Phí lời! Cái này thì tôi cũng biết!”

“Còn nữa, phía Yelena bên đó, KGB chắc chắn vẫn còn vấn đề, vẫn còn tình hình mà chúng ta không biết.” - Đường Phong suy đoán.

“Yelena...” - Hàn Giang lẩm bẩm gọi tên Yelena, “Mong rằng phía Yelena bên đó có tiến triển.”

5

Chiều hôm sau, khi trời sắp tối, Đường Phong và Hàn Giang ngồi trong văn phòng phân tích ngọn nguồn đầu đuôi toàn bộ sự tình. Đúng lúc hai người đang chìm trong tư duy rối bời thì điện thoại của Hàn Giang đột ngột đổ chuông, tiếng điện thoại dồn dập đã cắt ngang dòng suy nghĩ của họ. Hàn Giang nghe điện thoại, bên kia vọng lại giọng của giáo sư Trần Tử Kiến: “Hiện giờ các cậu có thể đến đây một lúc không?”

“Bây giờ sao?” - Hàn Giang nhìn ra bầu trời bên ngoài vừa mới sẩm tối lại còn đang có tuyết rơi. Trong lòng nghĩ Trần Tử Kiến giờ này tìm mình chắc chắn là đã có phát hiện gì quan trọng, vậy là, Hàn Giang lập tức nói với Trần Tử Kiến: “Được, chúng tôi đến đó ngay đây, hiện giờ thầy đang ở đâu?”

“Các cậu đến phòng thí nghiệm của tôi đi, cậu biết chỗ đó đấy, trước đây cậu đã từng đến rồi.”

“Được, tôi biết rồi, một tiếng sau gặp lại!”

Hàn Giang ngắt máy, nhìn Đường Phong: “Sao nào, đi cùng tôi chứ? Chỗ giáo sư Trần chắc chắn là có tiến triển”

“Chỗ ông ấy thì có tiến triển gì chứ? Một đống xương thôi mà!” - Đường Phong vốn không hy vọng gì bên chỗ giáo sư Trần.

“Đi rồi sẽ biết!” - Hàn Giang nói xong, cầm áo khoác bước ra khỏi văn phòng. Đường Phong tuy lắc đầu, nhưng cũng đành phải vội vàng theo sau.

Trên đường toàn là những người bước đi vội vã để kịp về nhà sau giờ làm. Đường Phong và Hàn Giang lái xe từ ngoại ô vào thành phố. Đáng lẽ chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là tới nơi, nhưng do xe đi lúc nhanh lúc chậm, nên khi hai người tới được phòng thực nghiệm của Trần Tử Kiến thì cũng muộn mất 20 phút so với giờ hẹn, bên ngoài trời đã tối mịt.

Gần kỳ nghỉ, lại vào đúng giờ này nên cả khu giảng đường không thấy lấy một bóng người, chỉ có một ô cửa sổ trên tầng 12 là vẫn sáng đèn, Hàn Giang nhận ra đó chính là phòng thí nghiệm của giáo sư Trần. Đường Phong và Hàn Giang vội vàng lên tầng 12, từng ngọn đèn trong hành lang bật sáng theo tiếng bước chân dồn dập của hai người. Đây là tòa nhà xây đã lâu, đã có hơn 20 năm lịch sử, tuy cũng vài lần được sửa chữa nhưng vôi tường vẫn bong tróc khắp nơi. Ánh đèn đỏ soi lên những bức tường loang lổ, bóng Đường Phong và Hàn Giang chiếu lên trên tường vừa dài vừa mảnh.

Chẳng mấy chốc hai người đã tìm thấy phòng thí nghiệm sáng đèn đó, cửa phòng không khóa, khẻp hờ. Hàn Giang gõ gõ cửa, bên trong không chút động tĩnh. Anh lại gõ cửa lần nữa, nhưng bên trong vẫn không động tĩnh. Hàn Giang giật thót tim, lẽ nào giáo sư Trần không có đây? Hay là...

Trong lúc Hàn Giang đang nghĩ ngợi lung tung thì Đường Phong đã lấy tay đẩy cửa phòng thí nghiệm.

Trong phòng sáng đèn, im phăng phắc. Đường Phong bước vào phòng, thì mới phát hiện ra giáo sư Trần Tử Kiến đang chau mày, một mình ngồi thẫn thờ trên ghế, trên kệ trước mặt ông là dãy kính hiển vi và các loại bình thủy tinh đủ hình đủ dạng, và cả những dụng cụ thí nghiệm mà Đường Phong không biết tên. Đường Phong và Hàn Giang tiến lại gần giáo sư Trần, lúc đó ông mới chú ý đến sự có mặt của hai người, nên có chút giật mình nhìn Đường Phong và Hàn Giang.

Hàn Giang thấy Trần Tử Kiến không có chuyện gì liền vội vàng nói: “Xin lỗi, chúng tôi đến muộn.”

“Ồ!” - Trần Tử Kiến hình như mới nhớ ra chuyện này, vội vàng đứng lên. Ông nhìn Hàn Giang trước mặt, rồi lại nhìn Đường Phong, cặp lông mày vừa mới giãn ra giờ lại chau lại: “Là thế này, hôm qua sau khi các cậu về, tôi đã nghiên cứu mãi bộ hài cốt phụ nữ mà các cậu mang tới, và có một phát hiện vô cùng quan trọng, thậm chí có thể nói là phát hiện đáng kinh ngạc, bởi vậy mới gọi các cậu đến đây.”

“Phát hiện đáng kinh ngạc? Rốt cuộc là gì vậy?” - Đường Phong và Hàn Giang đều phấn khởi hẳn lên.

Nhưng giáo sư Trần lại không vội nói ra ngay phát hiện đáng kinh ngạc của mình, mà chậm rãi nói với Đường Phong: “Trước khi tôi nói ra phát hiện này, tôi còn vài câu hỏi muốn thỉnh giáo cậu.”

“Thỉnh giáo tôi?” - Đường Phong có phần ngạc nhiên.

“Đúng vậy, cậu có thể kể cho tôi biết về lai lịch của bộ hài cốt này không? Từ trước tới giờ các cậu chưa hề nói với tôi về lai lịch của nó.”

“Việc này...” - Đường Phong hơi ngập ngừng. Anh nhìn Hàn Giang, Hàn Giang khẽ gật đầu với anh, lúc này Đường Phong mới nói: “Được thôi! Tôi sẽ kể, bộ hài cốt này được nhà thám hiểm Kozlov người Nga phát hiện trong một ngọn tháp tại Hắc Thủy Thành vào năm 1909. Lúc ông khai quật ra thì bộ xương này ở trong một pho tượng phật rất đẹp, trong bưu kiện gửi thầy chắc là vẫn còn một phần đất đá của pho tượng phật đó sót lại phải không?”

“Đúng vậy, có các mảnh đất đá, hơi giống hình mặt người.”

“Đó chính là phần đầu pho tượng. Sau này, pho tượng phật được Kozlov đưa về Saint Petersburg. Rồi khi chuyên gia người Nga nghiên cứu bộ hài cốt trong pho tượng này, cũng đã rút ra kết luận giống hệt như lần trước thầy nói. Nhưng bộ hài cốt này đã bị thất lạc trong thế chiến thứ hai, chính xác mà nói là tạm thời mất tích. Sau đó, có người đã phát hiện ra đầu pho tượng phật để trong nhà kho của cung điện Mùa Đông, vậy là từ đó pho tượng được trưng bày tại cung điện này. Gần đây, chúng tôi vô tình bất ngờ tìm thấy một bộ hài cốt không đầu ở Saint Petersburg, còn trong đầu pho tượng lại phát hiện thấy một chiếc xương sọ nữ giới. Học giả Nga căn cứ vào một số văn vật lúc khai quật được và bộ hài cốt này, đã phán đoán, chủ nhân của bộ hài cốt trong pho tượng phật chắc là hoàng hậu của hoàng đế Nguyên Hạo sáng lập nên vương triều Tây Hạ - Một Tạng Thị.”

“Hài cốt của hoàng hậu?”

“Ừm, hài cốt của hoàng hậu Một Tạng. Văn vật khai quật được và xét nghiệm của hài cốt này đều cho thấy đây đích thị là hài cốt của hoàng hậu Một Tạng”

“Vậy thì..” - giáo sư Trần ngập ngừng, rồi bỗng nhiên, ông ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng Đường Phong, hỏi: “Vậy thì các cậu chắc chắn rằng xương sọ của người phụ nữ này và bộ hài cốt là của một người sao?”

“Hả... thầy nói vậy nghĩa là sao?” - Đường Phong hoàn toàn không hiểu Trần Tử Kiến hỏi như vậy là ý gì nên bỗng ngớ người ra.

6

Giáo sư Trần thấy Đường Phong không hiểu lại bổ sung thêm: “Ví dụ như xương sọ của bộ hài cốt mà Kozlov trước đây phát hiện, đã bị đổi thành xương sọ của một người khác, hoặc là phần xương của cơ thể bị tráo thành một bộ xương của người khác, có khả năng vậy không? Vì dù sao trước đó cậu cũng vừa nói rằng bộ hài cốt này đã từng bị thất lạc trong thể chiến thứ hai.”

“Sao cơ? Sao... sao lại như vậy được?!” - Đường Phong kinh ngạc, Hàn Giang cũng vô cùng ngạc nhiên.

“Là thế này nhé, đêm qua, một mình tôi ở đây tiếp tục khám nghiệm bộ hài cốt này, kết quả, tôi đã có được một kết luận mà chính bản thân tôi cũng không thể ngờ tới. Phần thân của bộ hài cốt này đúng như những gì hôm qua tôi nói với các bạn, khoảng độ trên dưới 40 tuổi, còn chiếc xương sọ này tuổi tác khám nghiệm ra lại chỉ khoảng trên dưới 30 tuổi, chênh lệch từ 8 đến 10 tuổi. Lúc đó tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nghĩ mãi cũng không hiểu, sau đó xảy ra một chuyện còn kỳ lạ hơn, tôi ngẫm nghĩ rồi ngủ thiếp đi, trong giấc ngủ tôi đã nằm mơ.”

“Mơ?”

“Có lẽ đó không phải là mơ, hoặc có thể nói rằng chưa đến nỗi là mơ. Trong lúc mơ mơ màng màng thì tôi nghe thấy một giọng nói, một giọng phụ nữ gọi bên tai tôi, giọng nói đó lúc xa lúc gần, lúc ẩn lúc hiện, nhưng tôi vẫn nghe rõ giọng nói đó.”

“Giọng nói đó nói gì vậy?” - Đường Phong vội hỏi.

“Giọng nói đó không ngừng gào thét bên tai tôi: đừng đặt đầu của tôi lên cơ thể người phụ nữ đó, đừng đặt đầu của tôi lên cơ thể người phụ nữ đó..- Người luôn nghiêm túc như giáo sư Trần Tử Kiến, đã miêu tả lại câu nói mà ông nghe được hết sức sinh động.

“Đừng đặt đâu của tôi lên cơ thể người phụ nữ đó? Nghĩa là gì?” - Đường Phong chau mày.

“Có lẽ đó chỉ là ảo giác của tôi, từ trước tới nay tôi rất hiếm khi nằm mơ.”

“Tôi thấy cũng giống, có thể hôm qua thầy bận bịu cả ngày nên quá mệt, lại xét nghiệm thấy xương sọ và hài cốt không phải của một người nên đã mơ thấy có người phụ nữ nói vậy với mình.” - Hàn Giang nói.

“Nhưng tôi chắc chắn đã nghe thấy câu nói đó, sau đó thì tôi đã tỉnh dậy, tôi vội vàng chạy tới phòng thí nghiệm bên canh xem sao, bộ hài cốt đó đã được tôi xếp thành hình người đang nằm trên bàn. Đúng lúc tôi đang thẫn thờ nhìn nó thì lại nghe thấy giọng nói đó, chắc chắn lúc đó tôi không ngủ, nếu nói là ảo giác thì vô lý, vì sức khỏe tôi từ trước đến nay rất tốt. Giọng nói đó văng vẳng không dứt, cứ bám riết lấy tôi mãi, cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành phải chuyển bộ hài cốt đó sang bên cạnh, kể ra cũng kì lạ, giọng nói đó cũng biến mất luôn.”

“Sao... sao nghe giống ‘Liêu trai chí dị’ vậy?” - Đường Phong lẩm bẩm.

“Tôi không phải là người biết bịa chuyện, các cậu lại đây xem!” - Nói xong, Trần Tử Kiến dẫn Đường Phong và Hàn Giang đến phòng thí nghiệm bên cạnh. Chính giữa phòng đặt một chiếc bàn to màu xanh đậm. Không, có lẽ là màu đen, tóm lại, dưới ánh đèn trong phòng quả thực không nhìn rõ chiếc bàn đó màu gì. Trên mặt bàn rộng rãi, đúng như giáo sư Trần nói, bộ hài cốt được xếp thành hình người, chỉ có điều xương sọ đã được chuyển đến một chiếc bàn nhỏ bên cạnh.

“Đấy, trông thấy rồi chứ!” - Trần Tử Kiến chỉ chỉ bộ xương trên bàn.

“Hôm nay thầy đã nghe thấy giọng nói đó chưa?” - Đường Phong hỏi.

“Hôm nay tôi lại tiếp tục nghiên cứu bộ hài cốt này, cũng đã đặt xương sọ lên phía trên bộ xương chụp ảnh, trắc nghiệm, quan sát, nhưng không nghe thấy giọng nói đó nữa. Nhưng tôi vẫn hơi lo lắng, lúc không cần đến, tôi vẫn đặt xương sọ sang một bên.”

“Vậy ảnh đâu?” - Hàn Giang đột nhiên hỏi.

Giáo sư Trần lấy vài tấm ảnh trong ngăn kẻo ra, đưa cho Hàn Giang, nói: “Hôm nay trợ lý của tôi vừa mới rửa đấy.”

Đường Phong và Hàn Giang xem mấy tấm ảnh, chẳng có gì khác thường. Hàn Giang chau mày, hỏi lại giáo sư Trần: “Xương sọ và xương người ghép lại rất khớp nhau, với kinh nghiệm nhiều năm làm trinh thám của tôi cho thấy thì rất giống là của một người mà!”

“Tôi không phủ nhận kinh nghiệm trinh sát của cậu, nhưng khoa học là khoa học. Bộ hài cốt này xem ra rất khớp nhau, niên đại thuộc những năm giữa của thế kỷ XI, nhân chủng Tây Tạng - Aryan - Mông cổ, niên đại và nhân chủng đều khớp nhau, không nghiên cứu cẩn thận thì không thể biết được chúng là xương của hai người khác nhau đâu!” - Giáo sư Trần khẳng định.

“Nhưng sao lại như vậy được? Ai lại đi tìm hài cốt của hai người cách đây cả nghìn năm trước rồi ghép lại với nhau nhi? Huống hồ bộ hài cốt này gần cả thế kỷ đều được bảo tồn tại Nga!” – Đường Phong cảm thấy bức bối trong lòng, đầu óc rối tinh cả lên.

“Cái này thì không thuộc phạm vi công việc của tôi rồi. Kết quả xét nghiệm cụ thể vài ngày nữa tôi sẽ chuyển cho các cậu, nhưng tôi có thê chắc chắn xương sọ này và bộ hài cốt thuộc những năm giữa thế kỷ XI và là của hai người phụ nữ phương Đông khác nhau.”

“Lẽ nào trong đó không có phần nào do người cận đại làm giả sao?” - Hàn Giang cả gan suy đoán.

Giáo sư Trần nhìn Hàn Giang một cái, trong ánh mắt hình như có cả chút khinh khỉnh: “Suy nghĩ này của cậu tôi cũng đã nghĩ tới, đồng thời cũng đã kiểm nghiệm. Đêm qua tôi đã phát hiện ra vấn đề của bộ xương này, nhưng tại sao giờ mới gọi các cậu đến? Cả ngày nay tôi đã cùng trợ lý của mình nghiên cứu bộ xương, để sau khi tôi có kết luận chắc chắn mới gọi các cậu đến. Hiện giờ tôi có thể xác nhận một trăm phần trăm rằng, xương sọ và bộ hài cốt này thuộc về hai người phụ nữ khác nhau sống giữa thế kỷ XI, và không tồn tại bất cứ nghi vấn nào.”

Hàn Giang hiểu rằng trên phương diện học thuật nghiêm túc, nếu không có kết luận chính xác, Trần Tử Kiến sẽ không bao giờ nói ra. Anh bó tay nhìn Đường Phong, không biết phải đón nhận hiện thực này thế nào.

Đường Phong lại thẫn thờ nhìn bộ hài cốt trên bàn, giống như đang chìm trong suy tư.

7

Sau khi dặn dò giáo sư Trần Tử Kiến phục chế khuôn mặt của xương sọ xong, anh cùng Đường Phong cáo từ Trần Tử Kiến. Khi bước ra từ phòng thực nghiệm của Trần Tử Kiến là đúng nửa đêm, Đường Phong và Hàn Giang bước trong dãy hành lang tối đen, từng ngọn đèn vụt sáng phản chiếu bóng dáng cao gầy của hai người. Rẽ vào một chỗ ngoặt, phía cuối hành lang trước mặt là thang máy, nhưng Hàn Giang đột nhiên cảm thấy ở đây cỏ chút bất thường. Anh ngẩng đàu lên nhìn, hóa ra đèn cảm ứng ở đây đã mất nhạy. Anh ra sức giậm chân, nhưng đèn cảm ứng trên dãy hành lang vẫn không chút phản ứng.

“Kỳ lạ, tôi nhớ là lúc chúng ta đến, đèn ở đây vẫn tốt mà, sao mới có mấy tiếng đồng hồ mà đèn cảm ứng đã hỏng hết rồi, tổ cha nhà nó, đúng là ma quỷ!” - Hàn Giang chửi rủa, rồi móc điện thoại ra soi đường.

“Có khi nguồn điện hỏng rồi!” - Đường Phong phía sau Hàn Giang từ tốn nói.

“Nguồn điện hỏng? Thế cũng đủ ma quỷ rồi!” - Hàn Giang tiếp tục tiến về phía trước. Đột nhiên, Hàn Giang phát hiện thấy Đường Phong phía sau mình sao chẳng có động tĩnh gì cả, anh quay lại nhìn thì thấy Đường Phong đang đứng trong dãy hành lang tối đen, tay cầm điện thoại, ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại, phản chiếu lên mặt Đường Phong. Hàn Giang thấy trên mặt Đường Phong có chút dị thường, dưới ánh sáng phản chiếu của điện thoại, khuôn mặt anh tối rầm rầm.

“Cậu sao vậy?” - Hàn Giang hẻt về phía Đường Phong.

Đường Phong không trả lời. Hàn Giang bước nhanh vài bước, đến bên cạnh Đường Phong, hỏi tiếp: “Vẫn còn nghĩ chuyện ban nãy à? Đừng nghĩ nữa, tôi nghĩ phần lớn là do Misha và Tymoshenko nhầm thôi.” “Nhầm ư? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được? Trừ khi Kozlov còn mang về thêm một bộ hài cốt nữa, thậm chí còn là hai bộ hài cốt giống nhau.”

“Biết đâu lại là như vậy.”

“Nhưng trong báo cáo của Kozlov và Y Phụng Các chỉ nhắc đến người đàn bà trong tháp, chưa từng nhắc đến người đàn bà nào khác.”

“Vậy cậu nói xem chuyện này là thể nào?”

Đường Phong bỗng cảm thấy đầu mình bắt đầu đau nhức, khó thở trong lồng ngực: “Tôi không biết, vốn tưởng rằng bộ hài cốt này không còn gì để nghi ngờ nữa, rốt cuộc lại nảy sinh vấn đề mới. Tất cả mọi việc đều quá kỳ lạ, có lẽ quả thực Kozlov còn mang về một bộ hài cốt nữa, có thể sau này Misha đã nhầm lẫn nó với một bộ hài cốt khác trong cung điện Mùa Đông, có thể là giáo sư Trần đã lầm, cũng có thể là ai đó... có người.. ”

Đường Phong nói đến đây, bỗng dừng lại, quay ngoắt người lại, nhìn về phía hành lang tối đen phía sau.

Hàn Giang nhìn bộ dạng này của Đường Phong, giật thót tim, cũng quay lại nhìn dãy hành lang sau lưng, nhưng anh chẳng nhìn thấy gì cả. Hàn Giang nghi ngờ hỏi Đường Phong: “Cậu đang nhìn gì vậy?”

“Ban nãy phía sau tôi có người!”

“Có người? Giờ này thi có ai?”

“Đó chính là u hồn, u hồn của hoàng hậu Một Tạng!” “Cậu đừng có hâm đi, lấy đâu ra u hồn! U hồn chính là Misha. Lẽ nào có u hồn thật, từ cung điện Mùa Đông chạy tới đây?”

“Không! Tôi cảm nhận thấy rồi, bà ấy đang ở quanh đây.”

“Nói linh tinh, tôi thấy cậu giống hệt giáo sư Trần, lại tin là có ma, đi mau lên!”

Nói xong, Hàn Giang kéo Đường Phong tiến thẳng vào thang máy. Cửa thang máy từ từ khép lại, Hàn Giang nhìn chiếc thang mày già cỗi, kêu cót két này mà lòng bỗng có chút lo lắng. Mong rằng nó đừng bị làm sao, trong giờ phút này mà xảy ra chuyện gì thì có mà đủ... Anh lại nhìn sang Đường Phong bên cạnh, thấy Đường Phong đang nhìn chằm chằm vào cửa thang máy, bất động, giống như bị điểm huyệt vậy. “Lẽ nào thật sự có u hồn? Ư hồn của hoàng hậu Một Tạng?” - Hàn Giang cũng bắt đầu suy nghĩ rối bời.

May mà chiếc thang máy cũ kĩ này vẫn vận hành bình thường, nửa phút sau, Hàn Giang kéo Đường Phong bình an ra khỏi thang máy, đến tiền sảnh tầng một. Ở đây có một phòng bảo vệ rất nhỏ, một ông lão bảo vệ đang trực ban. Hàn Giang kéo Đường Phong đi về phía cửa chính. Lúc này Đường Phong đã có vẻ tỉnh táo trở lại, nên anh giằng ra khỏi bàn tay vạm võ của Hàn Giang, rồi bước theo sau Hàn Giang về phía cửa.

Khi hai người đến cửa thì Hàn Giang bông vô tình liếc thấy ông lão trong phòng bảo vệ. Ông lão cũng chú ý đến hai người họ. Vậy là Hàn Giang bước đến chào hỏi ông. Ông lão bảo vệ hỏi Hàn Giang: “Các anh tìm giáo sư Trần?’

“Vâng, chúng tôi tìm giáo sư Trần Tử Kiến có chút việc.”

“Giờ này cũng chỉ có giáo sư Trần ở lại đây thôi!” - Ông lão bảo vệ cảm phục nhận xét.

Nghe xong, Hàn Giang đang định ra về thì Đường Phong bỗng cất lời hỏi ông lão bảo vệ: “Xin hỏi tòa nhà này trước đây có chuyện ma quỷ gì không?”

Ngay sau khi nghe thấy Đường Phong hỏi vậy, không hiểu tại sao, sống lưng Hàn Giang bỗng lạnh toát. Ông lão bảo vệ liền thay đổi thái độ, sầm mặt nhìn chằm chằm Đường Phong. Mãi một lúc sau, ông mới chậm rãi nói: “Cậu thanh niên, đừng có nói linh tinh, tôi trông giữ tòa nhà này hơn hai mươi năm nay rồi, từ trước tới giờ chưa từng gặp ma, cũng chưa từng nghe thấy chuyện có ma.” Hàn Giang chỉ biết ngại ngùng nhìn ông lão cười cười, vội vàng kéo Đường Phong rời khỏi tòa nhà này.
Bình Luận (0)
Comment