Tử Thư Tây Hạ

Chương 71

Yelena vẫn mạnh miệng rồi lọi gõ từ “Joyce " lên máy tính. Cô dã không còn hi vọng gì nữa rồi, bởi vì đây chỉ là tên của con thuyền chở hàng đó, mà trong hệ thống hồ sơ nội bộ của Cục an ninh Liên bang thì sẽ không thể có được ghi chép gì liên quan tới con tàu chở hàng này của Mỹ. Nhưng đúng lúc đó, trên màn hình máy tính tại xuất hiện một kết quả tìm kiếm khác...

1

Đường Phong và Hàn Giang nóng lòng chờ đợi phản hồi từ các manh mối điều tra. Năng lực làm việc của Yelena rất tốt, cô luôn khiến Hàn Giang cảm thấy ngạc nhiên, vui mừng. Lần này vẫn là Yelena mang lại niềm vui đó cho Hàn Giang. Yelena và Makarov căn cứ vào tình hình mới nắm bắt được, quay trở lại Saint Petersburg chưa được bao lâu thì đã lại có phát hiện mới.

Hàn Giang mở hòm thư điện tử, một bức thư của Yelena gửi tới lập tức đập ngay vào mắt, anh vội vàng gọi Đường Phong đến. Đường Phong đọc thấy tiêu đề cùa bức

thư là: “Phát hiện mới đáng kinh ngạc”, thì hai người không khỏi nhìn nhau, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Hàn Giang kích chuột mở thư ra, mà tay phải không khỏi run run...

Sau khi được sự phê chuẩn của cấp trên, Yelena và Makarov đã cùng tới phòng hồ sơ của tổng bộ. Họ muốn kiểm tra một chút về hồ sơ liên quan tới “căn cứ Tiền Tiến”, đặc biệt là hồ sơ về căn cứ này sau khi xảy ra bạo động. Khó khăn lắm, họ mới có được cơ hội kiểm tra hồ sơ, nhưng điều khiến họ thất vọng là: hồ sơ liên quan tới căn cứ Tiền Tiến năm đó chỉ có lèo tèo vài tờ, còn hồ sơ ghi chép cụ thể nhất chính là phần mà Shchedrin viết về tình hình bạo động tại căn cứ và sau đó vây bắt học viên.

Bộ hồ sơ của Shchedrin được liệt vào hàng cơ mật cao nhất. Yelena đọc những gì ghi chép trong này và kinh ngạc phát hiện ra, kể từ khi hồ sơ nàv được cất vào đây vẫn chưa có ai xem đến.

“Nếu không gặp cha thì e rằng, cả đời này Shchedrin cũng không nói với ai về chuyện năm đó!”, Makarov không nén được nhận xét.

“Bí mật mà ông ấy giữ mãi trong mấy chục năm nay chắc chắn đã bị bưng bít đến mức không chịu nổi nữa, nên

ông ấy mới kể với cha về chuyện bạo động ở căn cứ, nếu jpijj không thì những chuyện đó sẽ bị mang xuống mồ!”, Yelena khẽ thở dài.

Yelena và Makarov mât hai tiếng đồng hồ đẻ đọc kĩ bộ hồ sơ này. Nội dung ghi chép trong đó về cơ bản giống như những gì Shchedrin đã nói, chẳng có phát hiện gì mới. Những hồ sơ còn lại phần lớn là những báo cáo về tình hình thường nhật, chủ yếu đều do Makarov viết, không có gì đặc biệt, hiện giờ đã chẳng còn giá trị gì.

“Tại sao trong những hồ sơ này không có lấy một ban danh sách học viên trong căn cử hoàn chỉnh nhỉ?”, Yelena tỏ ra nghi ngờ trước đống hồ sơ ngả vàng này.

“Chắc là phải có!”, Makarov cũng tìm kiếm trong đống hồ sơ dày cộp. “Ồ, ờ đây có một tờ này!”, Makarov tìm thấy một tờ danh sách biệt hiệu của những học viên. “Nhưng... nhưng tờ danh sách này không đầy đủ!”, Makarov ngẫm nghĩ một hồi, rồi tự mình phủ định độ tin cậy của tờ giấy mình đang cầm trong tay.

Makarov lại tìm thấy một tờ khác, nhưng vẫn chưa đủ. Ông giải thích: “Sau này, lúc các học viên bạo động, họ đã thiêu hủy tất cả hồ sơ và tài liệu trong căn cứ. Những hồ sơ mà hiện giờ con trông thấy, đều là nhũng gì mà cha và Shchedrin giao nộp cho tổng bộ trước khi xảy ra bạo động. Lúc đó nhân viên, bao gồm cả học viên của căn cứ đều không cố định, thường xuyên thay đổi, bởi vậy hiện giờ muốn tìm thấy một danh sách hoàn chỉnh quả không dễ chút nào.”

Makarov cũng đang tìm kiếm dấu tích trong đống hồ sơ. “Tại sao trong báo cáo của Shchedrin không thấy ghi chép về White, đến cả một tấm ảnh của White cũng không có?”, Makarov tìm khắp một lượt hồ sơ, rồi cuối cùng đã bật ra câu hỏi.

“Ồ! Điều này trước đây con cũng từng hỏi Schedrin rồi, ông ta nói rằng hồi đó có ảnh của White, nhưng khi

Stechkin đến đưa người đi, đã mang theo tất cả hồ sơ liên quan tới White, cả ảnh ban đầu của hắn ta nữa. Sau đó trên tàu hỏa họ đã xảy ra chuyện, cả White yà những hồ sơ đó đều biến mat!”, Yelena giải thích.

“Như vậy thì tim ỉàm sao được!”, Makarov cảm thấy đau đầu.

Yelena bóp bóp đầu: “Thôi vậy, coi như chúng ta chẳng tìm thấy manh mối gì trong đống hồ sơ này, coi như con đã kiểm tra xong, có thể nói lại với Hàn Giang rồi.”

Makarov cười cười: “Đây chẳng giống tính cách của con chút nào. Nấu không tìm được manh mối gì về tình hình của căn cứ, thì thà chúng ta kiểm tra tài liệu về Branch vậy.”

“Branch ư? Cha từng là cộng sự với ông ấy, chẳng lẽ chưa đủ hiểu sao?”, Yelena hỏi lại Makarov.

“Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, huống hồ lại là một đặc công kinh nghiệm phong phú. Đối với cha mà nói, thì Branch vẫn là một bí mật.”

Lời của Makarov đã thức tỉnh Yelena, cô nói: “Đúng, phải kiểm tra cẩn thận người này.”

“Nhất định phải lần theo các manh mối để xâm nhập vào thế giới nội tâm của ông ta, bởi vì, sự bế tắc trong điều tra của chúng ta hiện nay là do không thể tiến sâu vào thế giới nội tâm bí ẩn của những người này, bao gồm cả Brainin, Stechkin và cả Branch nữa. Và những việc mà chúng ta phải điều tra, yêu cầu chúng ta nhất định phải

xâm nhập vào thế giới bí mật của những người này, thì mới có thể nhìn thấu được những bí mật của họ!”, Makarov ưu tư nói.

“Thế giới bí mật?! ừm, nhưng thông qua những hồ sơ này thì chúng ta có thể xâm nhập vào thế giới bí ẩn của ho không a?”

“Chắc chắn sẽ có chút manh mối!”, Makarov nói xong, liền yêu cầu nhân viên quản lý lấy ình hồ sơ của Branch.

Hồ sơ của Branch mỏng một cách kì lạ, và chỉ từ hồ sơ đã cho thấy: sự nghiệp đặc công của ông ta có thể gọi là sóng yên bể lặng. Giống như những gì Branch từng kể cho Makarov nghe, đầu tiên ông tùng phục vụ trong bộ đội biên phòng KGB, khu vực đi lính là vùng Viễn Đông. Sau đó, ông ta lập được chiến công nên đã được điều tới công tác tại Tổng cục biên phòng, nhưng công trạng mà Branch lập được là gì, thì trong hồ sơ chi nhắc tới sơ sài. Sau đó, do một lần sơ suất trong công việc, Branch lại bị đá ra khỏi Tổng cục, đến Cục 13 bí ẩn đó, nhưng Cục 13 cũng chỉ tồn tại trong thời gian một năm ngắn ngủi thì bị giải thể. Thế rồi, ông ta lại bị điều tới Sở 10 chuyên quản lý hồ sơ tài liệu và công tác ở đó năm năm liền.

Trước khi auen Makarov hai năm, Branch mới được điều tới Tổng cục 1, được phái tới vùng Viễn Đông, phụ trách huấn luyện đặc công. Nhưng do cường độ tập huấn của Branch quá cao, nên trone một lần huấn luyện học viên, hai học viên mới đã xảy ra chuyện, chết không rõ nguyên nhân.

Branch bị kiểm điểm nặng, bị giáng chức rồi được phái tới căn cứ Tiền Tiến ở Mông cổ để hỗ trợ cho Makarov.

2

Yelena và Makarov tức tốc đọc xong hồ sơ của Branch. Yelena có chút thất vọng nói: “Giống hệt như những gì cha kể trước đây, chẳng có manh mối nào có giá trị!”

“Không! Yelena, cha không nghĩ như vậy. Tuy những gì ghi chép trong hồ sơ giống hệt như những gì mà Branch nói với chúng ta, nhưng hôm nay đọc phần hồ sơ này, cha vẫn nhìn ra được chút manh mối.”

“Ồ! Cha nhìn ra gì vậy?”

“Trước tiên, năm đó Branch đi lính biên phòng tại vùng Viễn Đông xa xôi, sau một lần lập chiến công mới may mắn được điều tới Tổng cục biên phòng. Vậy thì ông ta đã lập công gì mà lại được điều ngay khỏi vùng Viễn Đông xa xôi, để tới Tổng cục biên phòng tại Matxcơva? Trong hồ sơ không biết là do cơ mật hay là thiếu sót, mà lại không viết rõ điều này. Lúc đó Branch cũng không kể với cha, nhưng theo như cha nhìn nhận thì lần đó ông ta đã lập công tại vùng Viễn Đông xa xôi; hơn nữa, hình như chiến công này chỉ có mỗi mình ông lập được, mà chẳng liên quan tới ai khác, về lý thì trong mỗi hồ sơ đều phải ghi chép rõ về công trạng hay tội lỗi của mỗi đặc công, nhưng trong hồ sơ của Branch, chúng ta lại không phát hiện thấy những ghi chép đầy đủ về lần lập công đó. Điều này có chút kì lạ, nếu như không phải do trong hồ sơ thiếu sót, vậy thì việc không viết rõ công lao của ông ta, chắc chắn là do yêu cầu bảo mật. Vậy rốt cuộc là công lao gì mà phải bảo mật như vậy? Điều này rất hay đây.”

“Vâng, điều này đúng là rất lạ.”

“Thêm nữa, Branch làm trong Tổng cục biên phòng chưa được bao lâu thì do một lần sơ suất trong công việc lại bị đá ra ngoài, nhưng rốt cuộc đó là sơ suất gì? Cũng giống như trước đó, trong hồ sơ cũng không nói rõ.”

“Có liên quan gì tới công lao trước đó của ông ấy không nhỉ?”

“Điều này thì không biết được. Thứ ba là, sau khi Branch rời khỏi Tổng cục biên phòng, vào Cục 13 vừa mới được thành lập, thì Cục 13 này làm những gì? Cha làm bao nhiêu năm trong KGB mà cũng không biết. Trong hồ sơ cho thấy, Cục 13 này chỉ tồn tại có một năm thì bị giải thể, nhưng trong một năm này đã cho cha một phát hiện mới. Yelena, con có thể nhìn thấy điều gì trong đó không?”

“Cục 13?”, Yelena không hiểu Makarov muốn nói tới điều gì, cô nhìn chăm chú vào phàn ghi chép trên hồ sơ. Mãi lâu sau, mắt cô bỗng sáng lên, “Chính... chính là năm 1964 bị thất lạc đó, chính là năm mà Branch tới Cục 13, chính là năm 1964 bí ẩn mà chúng ta đang khổ sở tìm kiếm.”

“Đúng! Điều này lẽ nào chỉ là trùng hợp?”, Makarov chau mày.

“Nhưng con đã kiểm tra qua hồ sơ của Brainin, Stechkin, Isakov, cùng những người khác, sơ yếu lý lịch của họ chẳng liên quan gì tới Cục 13 này cả; hơn nữa, lúc họ tham gia hành động bảo vệ Misha thì đơn vị chủ quản đều là KGB ở Saint Petersburg. Ngoài ra, từ hồ sơ cho thấy, Branch cũng chưa từng làm việc tại Saint Petersburg, bởi vậy thực sự không nhận ra họ có liên quan gì tới nhau”, Yelena nói lên nghi vấn của mình.

“Đây quả thực là vấn đồ! Hiện giờ, tuy vẫn chưa nhìn ra được Branch và năm 1964 thất lạc đó có liên quan gì tới nhau, nhưng, cha... cha luôn cảm thấy đây là một manh mối có giá trị. Tạm thời chúng ta không quan tâm tới Cục 13 vội, tiếp tục xem tiếp, vì đó cũng chính là vấn đề thứ tư mà cha muốn nói. Sau khi Branch rời khỏi Cục 13 thì được phái tới Sở 10, cũng chính là nơi hiện giờ chúng ta đang đứng đây. Nơi lưu trữ hồ sơ từ trước tới nay đều bị cho là nơi nhàn hạ, chẳng có việc gì làm. Nhưng nghĩ mà xem, một người mạnh mẽ như ông ta bị điều tới chỗ như thế này sẽ thế nào đây?”

“Cả ngày làm bạn với đống hồ sơ tài liệu cũ kĩ?”

“Không! Người khác có thể, nhưng Branch không thể. Theo như nhũng gì cha biết về ông ta, thì chắc chắn Branch không chịu được sự nhàn hạ, chắc chắn ông ta sẽ tìm việc để làm, hơn nữa còn tìm những việc có giá trị, hay ít nhất cũng là những việc mà ông ta cảm thấy có giá trị. Vậy thì ở đây thứ duy nhất có giá trị chính là đống hồ sơ cũ kĩ này. Con đừng có coi thường giá trị của những hồ sơ,

tài liệu này, giá trị của chúng chính là những bí mật được cất giấu trong đó.”

“Ý của cha là Branch đã cố gắng hết sức để khai quật bí mật trong những hồ sơ này?”

“Branch là đặc công thực thụ, chỉ cần cho ông ta chút hy vọng, thì chắc chắn ông ta sẽ không từ bỏ. Ông ta nhất định sẽ lợi dụng chức vụ của mình ở đày để đoạt được rất nhiều cơ mật mà ông ta muốn biết. Đừng quên hồ sơ của Misha cũng đã bị xé mất mấy trang.”

“Nhưng khi đó đã là năm 1988, sau khi KGB thôi không bảo vệ Misha nữa, nó mới bị người ta xé đi, lúc đó thì Branch đã không còn trên cõi đời này lâu rồi mà.”

“Ý của cha không phải là những trang hồ sơ đó bị Branch xé đi, chỉ là cha muốn nhắc nhở con, đừng có xem thường năm năm mà Branch ở đây.”

“Đúng vậy, quả thực là trong năm năm ở đây, Branch có thể lợi dụng chức vụ của mình để đoạt được rất nhiều cơ mật.”

“vẫn còn điều thứ năm! Tập hồ sơ này rốt cuộc đã khiến cha hiểu rõ tại sao quân hàm năm đó của Branch tuy cao hơn cha, nhưng lại bị phái tới làm trợ lý cho cha, bởi vì phương pháp huấn luyện tàn khốc của ông ta năm đó đã gây ra án mạng.”

“Xem ra ở phương diện này Branch khá tiên tiến đấy!”

“Điều này cũng có thể giải thích cho việc năm đó Branch gây án mạng, sau khi bị cha phát hiện ra, tuy bề ngoài ông ta vẫn tò vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra lại rất sợ cha báo cáo lên cấp trên.”

“Nếu như Branch bị cấp trên xử lý lần nữa, thì ông ta coi như toi rồi!”, Yelena ngẫm nghĩ rồi nói tiếp, “Như vậy nghĩ lại thì năm đó cha cùng Branch tới khe Sói hoang quả là nguy hiểm. Neu Branch lo sợ mà làm liều, thì ông ta có thể giết cha để diệt khẩu, sau đó báo cáo với cấp trên là do cha bất cấn nên không may ngã chết, thì quả thực cha sẽ bị oan khuất quá!”

“Sau đó nghĩ lại cha cũng thấy sợ, nhưng lúc đó anh ta cũng chẳng dám làm gì cha cả. Branch lúc đó từng bị xử lý, bị giáng chức, còn cha là phụ trách của căn cứ, lại có quân hàm trung tá. Nên nếu cha biến mất không lý do, thì cấp trên chắc chắn sẽ phái người tới điều tra rõ ràng. Bởi vậy, tuy ông ta dám ra tay với học viên, nhưng cũng chẳng dám làm gì cha.”

“Cha à, con thấy cha vẫn hơi xem nhẹ Branch đấy. Nếu như tại khe Sói hoang mà cha không đồng ý với lời đề nghị của ông ta, và cố ý báo cáo với cấp trên việc học viên bị chết, thì ông ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho cha vậy sao?”

“Điều này...”, Makarov trở nên trầm ngâm, “Cha có thể tạm thời giả vờ đồng ý với ông ta, nhưng âm thầm báo cáo lên cấp trên!”

“Hừm, một đặc công xuất sắc ở cùng cha vài năm lẽ nào lại không biết tính cha ư?”

“Được rồi! Yelena, đây chỉ là suy đoán của con, gã Branch này tuy về cơ bản có rât nhiều vân đề, nhưng cha nghĩ ông ta cũng không đến mức xấu xa như con đoán đàu!”, Makarov nói xong, từ từ gấp tập hồ sơ của Branch lại.

3

Nghe xong năm điểm mà Makarov tổng kết, hình tượng về Branch trong đầu Yelena cũng dần rõ nét hơn. Thế nhưng cô vẫn luôn cảm thấy thiêu thiếu điều gì đó, và khuôn mặt gầy gò của Branch vẫn mờ ảo mông lung. Nghĩ tới đây, trong lòng Yelena không khỏi buồn phiền.

Makarov thấy không tìm ra manh mối có giá trị nào liền chuẩn bị ra về. Yelena sắp xếp lại tất cả tập hồ sơ ngay ngắn xong, liền giao cho nhân viên quản lý.

Makarov và Yelena ra khỏi phòng tư liệu, tới cầu thang máy. Makarov bước vào trong, nhưng Yelena vẫn đứng im tại chỗ.

“Yelena, con sao thế?”

Yelena như đột nhiên nhớ ra điều: “Đợi đã cha, chúng ta còn quên mất một việc.”

“Quên mất một việc?”, Makarov vội vàng bước ra khỏi thang máy.

Yelena bước thật nhanh, quay trở lại phòng tư liệu, cô hỏi nhân viên ở đâv: “Có thể giúp tôi tìm xem có hồ sơ của một người Mỹ tên là White Warren khône?”

Nhân viên quản lý mặt lạnh băng, đảo đảo mat, chi chỉ vào máy tính bên cạnh: “Chúng tôi ở đây có biết bao

nhiêu là hồ sơ, nên ai mà nhớ được cái người Mỹ nào đó, cô tự tra bằng máy tính đi!”

Yelena bước tới trước máy tính, ghé sát tai thì thầm với nhân viên quản lý: “Máy tính ở đây không cho phép sử dụng bất cứ thiết bị lun trữ di động nào, phải có mật mã mới vào được hệ thống.”

Yelena dùng mật mã của mình để vào hệ thống nội bộ của Cục an ninh liên bang, sau đó lại đăng nhập thêm một mật mã chuyên dụng khác mới vào được trong hệ thống dữ liệu nội bộ.

“Sao, con nghi ngờ gã người Mỹ đó có vấn đề?”, Makarov bước tới hỏi.

“Con cảm thấy Hàn Giang nghi ngờ có lý, trực giác ^ của Shchedrin lúc đó cũng có thể chuẩn xác. Neu khi những học viên đó đào tẩu tại Vladivostok, quả thực có người nước ngoài tiếp ứng, vậy thì việc bạo động ở căn cứ không đơn giản đâu. Hiện giờ những gì hiển thị trên hồ sơ chỉ cho thấy sau này tổng bộ đã kết luận rằng: vụ bạo động tại căn cứ năm đó là do Shchedrin xử lý không thỏa đáng, dẫn tới việc học viên bạo động. Nhưng con cảm thấy kết luận này hơi qua loa.”

“Lý do của con là gì?”

“Lý do hiện giờ con vẫn chưa nói được, nhưng cái gã White mà cuối cùng đã trốn thoát, và cả sự xuất hiện của Stechkin, khiến con tin rằng việc này không đơn giản.”

“White? Stechkin?”, đầu óc Makarov có chút rối rắm.

Yelena đã gõ từ “White” để tìm kiếm trong hộ thống hồ sơ nội bộ, và có hơn chục kết quả giới thiệu vắn tắt có kèm theo chữ “White” trong tiêu đề hiện lên màn hình.

Yelena và Makarov kiểm tra từng dòng từng dòng tiêu đề có chữ “White” này, nhưng điều khiến họ thất vọng là trong hơn chục kết quả tìm kiếm được, lại chăng có cái “White” mà họ muốn tìm kiếm.

“Xem ra trong hệ thống của chúng ta, ngoài báo cáo của Shchedrin có nhắc tới White ra thì cũng không còn ghi chép nào về người Mỹ đó cả!”, Makarov lắc đầu nói.

Yelena không nản chí, lại tiếp tục tìm kiếm hồ sơ của Stechkin. Hồ sơ của người đàn ông này ngược lại có rất nhiều, kể từ khi ông ta gia nhập KGB, mãi cho tới khi ông ta vào tù đều được ghi chép lại. Yelena đã nhiều lần tìm kiếm những hồ sơ về Stechkin, lần này trọng điểm tìm kiếm tập trung vào những hoạt động của Stechkin trước và sau khi xảy ra bạo động tại căn cử. Thế nhưng, ngoài những đã nắm bắt được ra, thì cô cũng không tìm thêm được manh mối có giá trị nào khác.

Makarov thấy Yelena vẫn chưa cam chịu nên đành phải khuyên giải: “Thôi nào, con cũng cố gắng hết sức rồi, có thể trao đổi với Hàn Giang rồi!”

“Không phải con vì anh ấy đâu!”, Yelena vẫn mạnh miệng rồi lại gõ từ “Joyce” lên máy tính. Cô đã không còn hi vọng gì nữa rồi, bởi vì đây chỉ là tên của con tàu chở hàng đó, mà trong hệ thống hồ sơ nội bộ của Cục an ninh Liên bang thì sẽ không thể được có ghi chép gì liên quan tới con tàu chở hàng này của Mỹ được. Thế nhưng đúng lúc đó, trên màn hình máy tính lại xuất hiện một kết quả tìm kiếm khác, một kết quả tìm kiếm duy nhất liên quan tới “Joyce”.

4

Đối diện với màn hình máy tính, cả Yelena và Makarov đều ngạc nhiên. Yelena run rẩy kích chuột vào dòng chữ đó, một đoạn giới thiệu vắn tắt hiện lên trước mắt hai người...

Báo cáo về quá trình xử lý vụ tàu “Joyce ” gián điệp vào tháng 9 năm 1986 tại Leningrad, mã số: 03860914037.

Vào tháng 8 năm 1986, một con tàu chở hàng của Mỹ có tên là “Joyce” cập càng Leningrad, sau khi bốc dỡ hàng xong, chiếc tàu này đã lấy lí do là máy móc bị hỏng hóc; nên đã lưu lại tại cảng Leningrad, rồi dần dần đã khiến chúng ta cảnh giác. Sau khi điều tra tàu “Joyce ” đã cho thấy: đây là con tàu gián điệp của Mỹ. Con tàu này thường lấy danh nghĩa là tàu chở hàng để cập cảng các nước, sau đó, lợi dụng thiết bị nghe lén được lắp trên tàu, để nghe trộm tình báo nước sở tại, đồng thời thường xuyên phái nhân viên tình báo cải trang thành thuyền viên phổ thông, lên bờ trinh sát tại những khu vực lân cận, thực thi các nhiệm vụ.

Theo như kết quả điều tra, con tàu này thuộc về một công ty của Mỹ tên là “Công ty vận tải tàu biển Caribê”

và đăng ký tại Puerto Rico nhưng tổ chức điều hành thực sự lại là Cục tình bảo Trung ương Mỹ.

Sau khi nắm bắt được tình hình liên quan, phía ta đã căn cứ vào chứng cứ để bắt giữ tàu “Jovce ”, đồng thời nghiên cứu các thiết bị trên tàu, thẩm tra các nhân viên trên tàu. Nhân viên trên tàu đã phối hợp khai báo sự thật với đội tình báo chong do thám của nước ta.

Cân nhắc tới việc chúng ta đã cải thiện quan hệ với Mỹ, xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, sau khi tiến hành hiệp thương với phía Mỹ, phía ta đã quyết định dùng nhân viên của phía ta, đang bị nước Mỹ bắt giữ, để đổi lấy tàu ‘‘Joyce’’ và các thành viên của tàu. Ngày 4 tháng 9, hai bên đã tiến hành trao đổi theo hiệp ước, đồng thời kí kết biên bản ghi nhớ bí mật. Hai bên đồng nhất cam kết không công khai việc này với bên ngoài, đồng thời coi đây là văn kiện cơ mật cao nhất được niêm phong vĩnh viễn.

Đoạn ghi chép không dài lắm này cũng đú để khiến Yelena vui mừng: “Dự cảm ban đầu của Shchedrin đã đúng, không những cái gã White đó có vấn đề, mà ngay cả tàu ‘Joyce’ cũng có vấn đề”.

“Xem ra sự việc này càng ngày càng phức tạp, sao... sao Cục tình báo cũng lại liên quan tới việc này nhỉ?”, Makarov dù vui mừng, nhưng cũng không khỏi nghi ngờ.

“Hiện giờ có thể chứng minh: việc các học viên tại căn cứ Tiền Tiến bạo động năm đó, chắc chắn không đơn giản như vậy, hay ít nhất là sau khi họ tới cảng Vladivostock, chắc chắn đã được thế lực nước ngoài nào đó giúp đỡ. Nếu không phải do cái gã White làm việc tắc trách, Schedrin phản úng nhanh nhạy, thì e rằng tất cả học viên đều đã được tàu Joyce đó chở đi hết rồi!”, Yelena phán đoán.

“Điều này... nếu trước khi học viên bạo động mà có được sự giúp đỡ của thế lực nước ngoài, thì là vấn đề lớn đấy!”, bất luận thế nào Makarov cũng không thể tin rằng đám học viên mà mình huấn luyện ra, lại còn có thể liên quan tới thế lực nước ngoài. Nếu mà đúng như vậy, thì rõ ràng đây quả là một sự mỉa mai lớn trong cuộc đời đặc công của ông.

“Biết đâu chỉ là gặp may, đám học viên tháo chạy tới cảng Vladivostock thì phát hiện thấy tàu Mỹ đồ ở cảng, nên đã bí mật liên lạc với tàu Joyce”, Yelena an ủi Makarov.

“Không! Shchedrin đã từng nói, tàu Joyce mới cập cảng hôm đó đã xảy ra chuyện, các học viên căn bản không có thời gian để liên lạc với tàu Joyce.”

“Shchedrin cũng từng kể rằng, đám học viên đó bỏ trốn tới cảng Vladivostock và lẩn trốn ở đó hơn nửa tháng. Trong thời gian này, những học viên đã qua huấn luyện hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó để liên lạc với tàu Mỹ khác đồ trong cảng. Vì sau nửa tháng thì Joyce mới cập cảng Vladivostock.”

“Hi vọng sự việc là như vậy, nếu không thì cha không dám tin vào điều đó!”, Makarov lẩm bẩm.

“Năm 1986 tàu Joyce bị bắt tại Leningrad, KGB đã tiến hành kiểm tra con tàu này và thẩm vấn nhân viên trên tàu, có lẽ trong hồ sơ có ghi chép về cái gã ‘White’ đó!”, giọng Yelena đầy hứng khởi.

“Năm 1986 thì cũng cách việc xảy ra năm nào cả chục năm rồi, vậy cái gã ‘White’ đó có ở trên tàu không?”, 7— Makarov bán tín bán nghi.

Yelena vội vàng nhờ nhân viên quản lý tìm ra cho - mình bộ hồ sơ mang mã số 03860914037. Tập hồ sơ này rất dày, Yelena lật qua vài trang, diễn biến sự việc và xử lý cuối cùng vốn không phức tạp. Ghi chép nhiều nhất trong hồ sơ là về 18 thuyền viên trên tàu, đây cũng chính là phần mà Yelena và Makarov hứng thú.

5

Đúng lúc Yelena đang nghi ngờ rằng không có cái gã “White” nào trong số 18 thuyền viên thì một phần tư liệu mang tên “White Warren” đập vào mắt cô.

Yelena mừng rỡ nhìn nhìn Makarov: “Xem ra cái gã White đó cũng ở trên tàu.”

“ừm, gã đó quả nhiên là đặc công Cục tình báo Mỹ.”

Yelena và Makarov ấp ủ hi vọng đọc hết những ghi chép thẩm vấn vừa vặn dài 10 trang giấy, nhưng két quả lại khiến họ thất vọng tràn trề. Toàn bộ hồ sơ, ngoài những tường thuật về quá trình diễn biến sự việc thì đều là một vài ghi chép về tình hình cơ bản, nên không tìm thấy một manh mối nào khác.

Một thứ duy nhất khiến Yelena cảm thấy khả năng có chút giá trị chính là bức ảnh của White. Trong hồ sơ thẩm vẩn có kèm theo mấy bức ảnh của White, có ảnh chụp chính diện, ảnh chụp nghiêng. Yelena chụp lại tất cả những bức ảnh xong xuôi, chuẩn bị mang đi.

Makarov bỗng đột nhiên nhắc nhở: “Tìm lại xem trong số những người này có ai là Martin không?”

“Martin?”, Yelena hơi ngớ người ra, sau đó cười, nói: “Cha, sao cha lại lẩm cẩm vậy, cái gã Martin mà White nói rằng vô tình quen tại Yokohama chắc chắn chỉ là thuận miệng bịa ra thôi, sao cha lại nghĩ là thật?”

“Hãy cứ kiểm tra xem!”, Makarov cũng không nói lý do.

Vậy là Yelena kiểm tra cẩn thận từng ghi chép thẩm vấn của 18 thuyền viên, quả nhiên có một tài liệu mang tiêu đề là “Ghi chép về Charles Martin”.

Yelena rút tập tài liệu này ra: “Đúng là có một người tên là Martin, nhưng điều này cũng chẳng nói lên gì cả, những người Mỹ tên là Martin thì vô số.”

Makarov đón lấy tập tài liệu, đọc kĩ một lượt, về cơ bản thì giống hệt như nội dung thẩm vấn White, đều là những gì tường thuật lại quá trình sự việc, đây vốn không phải là thứ mà Yelena và Makarov hứng thú. Trong tập tài Cô liệu thẩm vấn Martin cũng có kèm theo vài bức ảnh, Makarov chăm chú nhìn bức ảnh một hồi rồi lắc đầu, ông chưa từng trông thây người này.

Yelena và Makarov đọc qua 18 tập tài liệu thẩm vấn, đặc biệt là 18 bức ảnh đều được Yelena tiến hành sao chụp lại.

“Yelena, xem ra chúng ta uổng công vui ìnìmg rồi, tuy đã xác định được thân phận của tàu Joyce và thân phận của White, nhưng lại không có chút hô trợ thực tê nào đối với việc của chúng ta.”

“Vụ việc vẫn chưa xong, những bức ảnh này có khi lại có ích cho chúng ta đây.”

“Con muốn đưa ảnh của White tới cho Schedrin nhận diện sao?”

“Đúng, trước tiên hãy để Schedrin nhận diện đã, sau đó nói cho ông ấy nghe về phát hiện của chúng ta, để xem ông còn có thể cung cấp thêm manh mối nào mới cho chúng ta không...”

Yelena đang nói bồng im bặt. Makarov phát hiện thấy Yelena đang nhìn chăm chăm vào một tập tài liệu. “Yelena, con sao thế?”, Makarov quan tâm hỏi.

Ngây người ra một lúc, Yelena mới chậm rãi nói:

“Con... con nghĩ đây mới chính là phát hiện quan trọng nhất.”

“Gì cơ?”, Makarov không hiểu.

Yelena đưa tập tài liệu cho Makarov, Makarov chỉ nhìn liếc qua mà mắt đã trợn trừng lên. ồng phát hiện ra dòng cuối cùng trên tập hồ sơ có tên là: “Ý kiến xử lý về vụ tàu gián điệp Joyce”, xuất hiện một cái tên rất quen thuộc - Andre Gregory Eliya Popovich Brainin.

Sau một hồi im lặng, Makarov chậm rãi nói: “Khône sai, lúc đó do mới thực thi thành công vài nhiệm vụ quan trọng nên Brainin đã được đặc cách thăng chức lên hàng đại tá, và được cất nhắc lên làm người phụ trách của hệ thống phản gián của KGB khu vực Leningrad.”

“Nếu là như vậy thì vụ tàu Joyce chính là do ông ta đảm trách!”, Yelena lại nhanh chóng lật giở tài liệu ra đọc, cô thấy không ít chừ ký của Brainin phía dưới tài liệu.

6

Yelena ngồi xuống, đọc lại một lượt tập tài liệu có tên “Ý kiến xử lý về vụ tàu gián điệp Joyce”, hồ sơ này rất ngắn gọn, viết cho chủ tịch KGB lúc đó là Nikolai Kryuchkov:

Đồng chí Nikolai Kiyuchkov thân mến,

Do nước ta đang cải thiện quan hệ với Mỹ, nên lúc này nêu phía ta xử lý nghiêm vụ tàu Joyce thì chắc chắn sẽ phả hoại sự tín nhiệm đang bước đầu hình thành giữa hai nước, không có lợi cho việc thực thi chiến lược ngoại giao của nước ta, tổn hại lợi ích quốc gia.

Bởi vậy, tôi cho rằng, phương pháp thỏa đáng nhất để xử lý vụ này là: dùng biện pháp bí mật đế đạt được một thỏa hiệp nào đó với phía Mỹ, như vậy sẽ bảo vệ lợi ích của nước ta trong giới hạn lớn nhất, đồng thời vẫn có thể cảnh cáo hành động vô lễ của phía Mỹ. Không biết như vậy có được không?

Gregory Eliya Popovich Brainin

“Xem ra rốt cuộc xử lý vụ tàu Joyce chính là chù ý của Brainin, thấy ông ta nói trong tài liệu nghe có vỏ rất hợp lý, nhưng không biết có ẩn giấu mục đích gì không thể nói ra của ông ta hay không!”, Yelena nói.

“Chỉ từ những tài liệu này thì không nhận ra được, Brainin xử lý như vậy cũng là phù hợp với lẽ thường. Nhưng Brainin, Stechkin, khi tên của họ được móc nối với nhau bàng một phương thức kì dị như thế này, thì khiến người ta không thể không nghi ngờ!”, Makarov nói.

“Đúng vậy, cách nhau 10 năm, hai việc xem ra chẳng liên quan gì tới nhau, nhưng lại liên quan tới nhau một cách kì lạ. Ngoài sự xuất hiện của White, Stechkin và Brainin ra thì điều này càng khiến con chắc chắn rằng, bên trong việc này có vấn đe!”, Yelena nói.

“Ý con muốn nói tới vụ tàu Joyce, vụ bạo động ở căn cứ đều liên quan tới việc họ bảo vệ Misha?”, Makarov vẫn không thể tin đây là sự thật.

“Do năm đó họ cùng tham gia bảo vệ Misha nên mới quen nhau, rồi sau này lại đều cùng xuất hiện đúng lúc chúng ta điều tra tới một thời khắc quan trọng, hay địa điểm quan trọng nào đó. Trước đây, khi con lần lượt đi hỏi thăm họ, cả hai lúc hồi tường lại chuyện trước đây đã lâu, nhung vẫn nhớ như in và giống y hệt nhau. Nhũng điều này đều không bình thường, điều này đã khiến con nghi ngờ hai người họ nhất định đang giấu giếm một bí mật nào đó.”

“Nhưng... nhưng hai người họ và cả Isakov đều đã chết rồi. Ngoài những thời khắc quan trọng và địa điểm quan trọng đó ra, cũng không nhận thấy họ có bất cứ mối liên quan nào tới việc của căn cứ và đội thám hiểm năm nào.”

“Vấn đề có khi lại từ chính những thời khắc và địa điểm quan trọng đó. Khi Shchedrin trấn áp học viên bạo động, đã nghi ngờ cái gã White đó, nhưng Stechkin lại đột ngột xuất hiện, sau đó White bồng mất tích. Khi tàu Joyce được chúng minh là tàu gián điệp, thì gã White lại lần nữa lọt lưới, Brainin bỗng dimg xuất hiện và xử lý vụ việc này trong im lặng!”

“Nhưng quả thực lúc đó Stechkin có mệnh lệnh của tông bộ, còn Brainin cũng được coi là xử lý việc công..

“Cha, hiện giờ chúng ta có thể xâu chuỗi tất cả những người này, và những việc này lại với nhau rồi!”. Yelena ngắt lời Makarov, rồi bỗng lấy ra một tờ giấy trắng, viết lên phía trên góc trái tờ giấy: Đội thám hiểm - Misha - Brainin (chết cháy), Stechkin (virợt ngục), Isakov (chết trận), rồi lại viết tiếp lên phía trên góc phải: Branch - Căn cứ Tiền Tiến (Lý Quốc Văn) - Bạo động (Shchedrin) - White 1 (Stechkin) - White 2 (Brainin). Sau đó Yelena vẽ một gạch nối giữa Stechkin trên góc trái với White 1 trên góc phải, rồi lại gạch nối Brainin bên góc trái với White 2 bên góc phải. Yelena chỉ vào hai đường gạch nối mình vừa vẽ, nói: “Cha, tình hình phía Trung Quốc con không rõ, nhưng bên phía chúng ta hiện giờ đã cỏ thể liên kết thành một chuồi rồi, mặc đù ở đây vẫn còn một vài mấu chốt chưa được sáng tỏ.”

Makarov cũng viết lên một tờ giấy trắng khác: Hắc Lạt ma - Mã Viễn - Mã Xướng Quốc - Stephen (Fanny). Makarov nhìn gạch nối trên tờ giấy của Yelena, nói:

“Yelena, đây chính là đường gạch nôi của Stephen, nếu nhìn bên ngoài thì đường gạch nối này đơn giản hơn rất nhiều so với đường gạch nối của chúng ta, nhưng sau khi cha nhìn đường gạch nối của con, thì bỗng cảm thấy đường gạch nối phía Stephen cũng không đơn giản như vậy.”

“Ồ? Cha, cha nhìn ra gì vậy?”

“Yelena, con có chú ý thấy đường gạch nối của con và của cha có liên quan gì tới nhau không?”

“Liên quan? Mã Xướng Quốc và Stephen đều là người Mỹ...”, mắt Yelena bỗng sáng lên, “Neu nhìn qua thì hai đường gạch nối này chẳng có bất cứ liên hệ gì, nhưng nếu cứ cố mà nói tới sự liên quan, thì chính là cái gã White đó rồi! Bởi vì hắn ta cũng là người Mỹ, nhưng đây cũng chính là chút liên quan đấy!”

“ừm. Đúng là như vậy. Trước khi chết, Stephen đã từng nhắc tới một gã tên White, nhung hiện giờ chúng ta không thể khẳng định gã ‘White’ đó chính là cái gã ‘White’ năm nào. Nhưng nếu cứ cố chấp cho rằng do cái gã White này, mà gạch nối của chúng ta và gạch nối của Stephen liên quan tới nhau, thì hiện giờ xem ra vẫn có chút miễn cưỡng. Nhưng trực giác nói với cha rằng, hai đường gạch nối này có mối quan hệ ngầm, cha nghi ngờ cái gã White năm đó...”

“Cha nghi ngờ Tướng quân liên quan tới cái gã White bí ẩn đó?”, Yelena hỏi lại.

“ừm, con nghĩ xem, nếu như đường gạch nối của Stephen vẽ tiếp, thì ngay sau đó chính là Tướng quân, giả dụ Tướng quân chính là cái gã ‘White’ đó, hoặc ‘White’ tượng trưng cho Tướng quân, vậy thì mấy đường gạch nối của chúng ta đều có thể nối được với nhau rồi!”

“Cha, cha tài quá, con chỉ nghĩ tới việc kết nối đường gạch nối phía bên chúng ta thôi, vậy mà cha lại liên tưởng tới cả phía Stephen. Neu đúng như những gì cha nói, vậy thì vụ bạo động trong căn cứ, việc bảo vệ Misha và ba đường gạch nối của Stephen, đều có thể kết nối với nhau rồi!”, hiếm khi thấy Yelena vui mừng giống một đứa trẻ như vậy.

“Nhưng chúng ta cũng đừng vui mừng sớm, Stephen và Fanny đều chết rồi, như vậy thì gạch nối phía Stephen hoàn toàn đứt rồi. về phía chúng ta, tuy hiện giờ có thể gộp hai đường thẳng là căn cứ và Misha thành một, nhưng Branch, Isakov và Brainin đều đã chết, chỉ còn lại duy nhất Stechkin hiện giờ vẫn chưa rõ sống chết ra sao. Có thể nói, đường gạch nối phía chúng ta tiến triển đến đây thì về cơ bản cũng đứt rồi. Yelena, con phải biết rằng, bàn tay hắc ám phía sau không dễ dàng để lộ chân tướng”, Makarov trong lúc vui mừng cũng vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo.

Ngược lại Yelena không cho rằng như vậy: “Không, phía chúng ta vẫn chưa kết thúc, chúng ta vẫn còn Shchedrin.”

“Ý con muốn để ông ta nhận diện những bức ảnh này?”

“Đúng thế! Có thể ông ấy sẽ cung cấp cho chúng ta một chút manh mối mới.

“Vậy thì mong rằng thượng đế sẽ phù hộ cho chúng ta!”

“Sao vậy cha? Hình như cha không hi vọng gì lắm về Shchedrin?”

Makarov lắc đầu, im lặng. Yelena thấy sắc trời bên " ngoài đã tối, phòng tư liệu cũng sắp đóng cửa rồi nên đành phải trao trả lại hồ sơ cho nhân viên quản lý, mang theo nỗi nghi ngờ lớn hơn và cả những phát hiện mới, phấn khởi rời khỏi phòng tư liệu của tổng bộ.

7

Ngày hôm sau, khi Yelena và Makarov quay trở về Saint Petersburg thì đã là buổi chiều. Hai người không màng tới nghỉ ngơi, vội vã tới chồ ở của Shchedrin tại vùng ngoại ô Saint Petersburg.

Nhà của Shchedrin nằm trong khu thượng lưu của Saint Petersburg, Yelena lái xe tới đó là thấy ngay một khu biệt thự hào nhoáng. Yelena đã từng tới căn biệt thự của Shchedrin, bởi vậy cô đi thẳng, ung dung đồ xe trước cổng căn biệt thự. Hai người bước xuống xe, Makarov không khỏi thốt lên: “Gã này đúng thật là gặp hoạn nạn mà phát tài, bây aiờ phát đạt quá, ở trong căn nhà đẹp thế này!”

“Không ổn!”, Yelena bồng ngắt lời Makarov, và rút súng ra.

Makarov cũng lập tức nhận thấy gì đó. Ông không biết sắp xảy ra chuyện gì, nhưng với kinh nghiệm bao

năm làm đặc công của mình, ông đã ngửi ngay thấy mùi nguy hiểm.

Yelena nắm chặt báng súng, nghiêng người lách tới cạnh cổng biệt thự, còn Makarov thì ở phía bên kia, dỏng tai nghe ngóng, trong phòng không chút động tĩnh. Hai người chần chừ một lúc thì đột nhiên trong phòng có tiếng động vọng ra. Yelena không biết đây là âm thanh gì, nhưng lại cảm nhận được âm thanh này có vấn đè, vậy là không chút do dự, cô lao tới mở tung cánh cổng ngôi biệt thự.

Makarov cũng xông vào theo. Hai người lao thẳng tới phòng khách, trong phòng khách sang trọng, Yelena trông thấy Shchedrin đang bị trói trên ghế. Lúc này cả Shchedrin cùng chiếc ghế đang lộn nhào trên đất, Yelena đã hiểu ra âm thanh ban nãy là tiếng động gì.

Yelena và Makarov vội vàng đỡ Shchedrin dậy, giật miếng giẻ trong miệng ông ra. Trong phòng ngủ trên tầng hai, một bóng đen lướt qua, khi Yelena lao tới ban công trên tầng hai, thì bóng đen đó đã nhảy xuống dưới.

Yelena cũng nhảy xuống ban công, đuổi theo bóng đen, nhưng loáng một cái bóng đen đó đã biến mất. Yelena đang chần chừ thì phía sau lưng bỗng có một chiếc Volvo lao tới. Yelena vội vàng né sang một bên, tới khi cô đứng vững lại được, giương súng ra bắn chiếc Volvo thì nó đã mất hút.

Yelena đang định lên xe đuổi theo thì phía sau vang lên giọng Makarov: “Yelena, đừng đuổi nữa!”

Yelena kìm nén sự tức giận, quay trở lại phòng khách. "J "

“Bác có quen người đó không?”, Yelena hỏi Shchedrin.

“Không! Không quen. Thật sự tôi cũng không hiếu nổi ai lại muốn lấy mạng tôi, tôi chẳng đắc tội với ai cả!”, mặt Shchedrin đầy vẻ vô tội.

“Vậy tại sao bác lại quả quyết rằng người đó muốn giết bác? Nếu muốn giết bác thì hắn ta đã ban cho bác một phát rồi, đâu cần phải trói bác lại!”, Yelena hỏi lại Shchedrin.

“Hắn muốn dựng hiện trường để tôi tự chết, bời vậy nên đã trói tôi lại trước. Nếu hai người mà đến muộn chút nữa, thì hắn đã tiêm cho tôi thứ gì đó rồi!”, Shchedrin nói.

“Vậy để tôi nói cho anh biết nhé, tại sao người đó lại muốn lấy mạng anh, bởi vì anh đã từng là người của KGB!”, Makarov nói.

“Tôi đã rời khỏi KGB bao lâu như vậy rồi, những gì cần dứt thì cũng đã dứt rồi.

“Bác vẫn còn biết cơ mật của KGB, bởi vậy chắc chắn bác sẽ không được yên ổn đâu!”, Yelena nói.

“Cơ mật? Tôi vẫn còn biết gì chứ?”

“Việc ở căn cứ Tiền Tiến!”, Makarov nói.

“Hả?! Chẳng phải tôi đã răói hết những gì mình biết với các anh rồi sao?”

“Có người không muốn bác nói hết ra những gì bác biết!”, Yelena nói.

“Nhưng tôi đã nói hết những gì tôi biết rồi! Vậy giết tôi thì được ích gì?”

“Có thể anh còn biết bí mật gì đó khiến bọn chúng cảm thấy lo sợ..Makarov hạ giọng nói.

“Không! Tôi đã nói hết những gì mình biết cho các anh rồi, chẳng giấu giếm gì cả.”

“Chúng cháu tin bác, nhưng mong bác hãy nhớ kĩ lại xem”. Yelena đỡ Shchedrin tới ghế sô pha.

Shchedrin cẩn thận suy ngầm, lắc đầu: “Thật sự tôi không biết còn có gì để nói nữa.”

“Bác có quen Brainin không? Andre Gregory Eliya Popovich Brainin?”

“Brainin?!”, Shchedrin ngẫm nghĩ một hồi, rồi rốt cuộc vẫn lắc đầu.

“Vậy còn Isakov thì sao? Vasily Alekseevich Isakov?”

“Không! Tôi chắc chắn không quen người này!”, Shchedrin trả lời rất dứt khoát.

Yelena và Makarov nhìn nhau, Makarov lại hỏi Shchedrin: “Vậy thì anh nghĩ kĩ lại xem, tổng cộng anh đã từng gặp Stechkin mấy lần?”

“Stechkin? Tôi thật sự chỉ biết anh ta ở lần đó thôi, lần gặp gỡ tại Vladivostok ấy. Sau đó, tôi về tổng bộ thì cũng gặp lại anh ta vài lần, nhưng chỉ chào hỏi xã giao. Bởi vì tôi thấy anh ta băng bó tay, thì biết rằng tình hình của Cô" anh ta cũng không ổn nên cũng không nói chuyện nhiều. Sau đó thì anh ta rời khỏi tổng bộ và tôi cũng không gặp lại anh ta nữa.”

“Được rồi! Xem ra quả thực anh cùng không biết gì cả, nhưng chúna; tôi tin anh, còn bọn chúng lại đâu có tin!”,

Makarov nói xong liền lôi mấy bức ảnh Yelena vừa chụp lại từ hồ sơ ra. Ông không nói trước với Shchedrin tình hình của những người này, mà chỉ để Shchedrin nhận diện bức ảnh đó.

Shchedrin xem ảnh của tất cả mọi người. Cuối cùng, điều khiến Yelena và Makarov cảm thấy bất ngờ là sau khi xem xong ảnh, mặt Shchedrin vẫn không có chút biểu cảm, ông lắc đầu nói với họ: “Đây là những ai vậy? Tôi chăng biết ai cả, nhìn không giống mới chụp.”

Câu trả lời của Shchedrin khiến Yelena và Makarov há hốc mồm kinh ngạc, Yelena đành phải lấy bức ảnh của “White” ra, đặt trước mặt Shchedrin: “Bác nhớ kĩ lại xem, bác có quen người này không?”

“Người này?”, Shchedrin chau mày, cẩn thận ngắm nghía bức ảnh, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, “Không, không quen.”

“Bác nghĩ kĩ lại xem, nhớ lại người này từ thời bác còn trẻ, thật sự bác không biết sao?”, Yelena gợi ý cho Shchedrin.

“Chắc chắn tôi không quen người này!”, Shchedrin trả lời rất chắc chắn.

Yelena sắp phát điên đến nơi, cô đành phải nói với Shchedrin: “Đây chính là người mà trước đây bác đã từng thẩm vấn, tên là White đấy!”

“Sao? Không... không thể như vậy!”, Shchedrin không tin, “White không giống thế này, chắc chắn không phải. Người này mặt mũi trắng trẻo, còn cái gã White mà tôi từng thẩm vấn để râu quai nón, da cũng ngăm ngăm, giống các thuyền viên, toàn thân đen bóng. Quan trọng hơn cả là ngũ quan của White không giống thế này, tôi rất khó miêu tả bằng lời về tướng mạo của anh ta, nhưng tôi chắc chắc rang: White không phải là người trong bức ảnh này.”

“Anh nhớ kĩ lại xem, bức ảnh này được chụp sau đó chục năm..Makarov nói.

“Ke cả là mười năm, nhưng một người không thể thay đổi lớn đến vậy.

“Vậy vóc dáng người trong ảnh này thì sao?”, Yelena bỗng hỏi.

“Vóc dáng?”, Shchedrin do dự một hồi mới nói: “Vóc dáng thì có vẻ tương đương.”

Makarov lấy bức ảnh của Martin đưa cho Shchedrin nhận diện, nhưng Shchedrin vẫn không biết là ai.

Sự việc dường như lại đi vào bế tắc, nhưng những gì Shchedrin nói lại khiến Yelena suy nghĩ. Sau một hồi im lặng, Yelena mới kể lại cho Shchedrin nghe về tình hình của tàu Joyce mà cô nắm được.

Shchedrin nghe xong, mặt trắng bệch, mãi lâu sau ông ta mới lẩm bẩm: “Hóa ra là như vậy. Tôi... lúc đó tôi lại để chúng ngang nhiên chuồn mất ngay trước mắt mình! Nếu như vậy thì hồi đó tôi bắt White quả là không sai!”

Yelena gật gù: “Chỉ có điều cái gã White này có chút kì lạ.”

“White Warren?!”, Shchedrin ngẫm nghĩ một lúc bỗng kêu lên, “Có khi nào hồ sơ mà các anh tìm thấy bị người ta sửa chừa lại không?”

Câu nói của Shchedrin khiến Yelena và Makarov giật thót tim. Nhưng ngay lập tức Yelena phủ định khả năng này: “Lúc tìm kiếm hồ sơ về tàu Joyce, cháu đã cố ý xem có ai mượn tập hồ sơ được ghi chép này để đọc hay không.

Giống hệt như tập hồ sơ vụ bạo động trong căn cứ, trước chúng ta không có ai lấy nó ra đọc cả. Hơn nữa, nếu có người không muốn chúng ta đọc được tập hồ sơ này, thì chỉ cần mang nó đi là xong, hà tất phải tạo ra một tập hô sơ giả đổ đặt vào trong đó làm gì?”

“Đúng vậy, tập hồ sơ này là do chúng tôi vô tình phát hiện ra. Chắc là không có ai cố ý sửa chữa lại nó đâu!”, Makarov cũng nói.

“Vậy thì kì lạ quá, tôi có thể bảo đảm với anh rằng người trong ảnh không phải là White mà tôi từng gặp”, Shchedrin thề thốt.

“Vậy bác có còn nhớ diện mạo của những thuyền viên khác trên tàu không?”, Yelena vẫn không nản chí.

“Lúc đó tôi cũng đã gặp gỡ thuyền trưởng và thuyền phó của họ, nhưng chỉ gặp qua loa một lần, giờ bao năm qua đi rồi, nếu có nhìn lại cũng khó mà nhận ra. Nhưng... nhưng chỉ có cái gã White đó là để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất. Không phải bởi vì tôi đã từng thẩm vấn anh ta, mà là bởi vì hồi đó tôi đã đặt hết mọi hi vọng vào anh ta, nhưng cuối cùng…”, Shchedrin nói tới đây bồng hỏi lại Yclcna và Makarov: “Tôi không hiểu nổi tại sao việc này đã trôi qua quá lâu rồi, mà hai người vẫn điều tra lại để làm gì?”

“Bởi vì gần đây đã xảy ra một loạt chuyện đáng sợ, từ Mỹ tới Trung Quốc, rồi lại tới Nga. Khiến một ông lão về hưu như tôi cũng không thể yên ổn an hưởng tuổi già!”, Makarov nói.

“Việc đáng sợ?”

“Đúng, cái sã Stechkin đã vượt ngục bỏ trốn rồi...”, Yelena kể lại cho Shchedrin nghe về tình hình của Stechkin và Brainin mà cô nắm được.

Shchedrin nghe xong, ngớ người ra một lúc mới nói: “Hóa ra sự việc này lại phức tạp đến vậy!”

“Bởi vậy, chúng tôi mới cần tới sự giúp đỡ của bác. Bác hãy nhớ kĩ lại chuyện sau đó, ví dụ như Stechkin...”, Yelena mong rằng Shchedrin có thể hồi tưởng để nhớ lại manh mối có giá trị nào đó. Nhưng Stechkin đã ngẫm nghĩ thãi, rồi cuối cùng vẫn lắc đầu, lúc này Makarov đột nhiên hỏi: “Vậy chúng ta có thể tìm trung úy Nicholas ở đâu?”

“Nicholas?”, Shchedrin ngạc nhiên rồi chậm rãi nói: “Cậu ta chết từ lâu rồi!”

8

Makarov nghe thấy Nicholas chết rồi, thì vô cùng kinh ngạc: “Nicholas cũng chết rồi ư? Sao lại chết?”

“Sau khi mọi chuyện kết thúc, cấp trên phái một tổ điều tra tới để truy cứu trách nhiệm của nhân viên. Tôi

chắc chắn là không thoát được, nhưng không ngờ cả Nicholas và Stechkin cũng giống tôi, bị giam vào tù, đợi kết quả thẩm tra cuối cùng”, Schedrin chớp chớp mắt, giống như đang hồi tưởng lại một chuyện vô cùng đau w khổ, “Chúng tôi bị giam khoảng hơn một tháng, trong đó có khoảng thời gian thẩm tra vô cùng nghiêm khắc, gần như không để chúng tôi nghỉ ngơi. Những người thẩm vấn có mấy tốp, liên tục hỏi chúng tôi hàng loạt những câu hỏi chán ngắt, Nicholas đã xảy ra chuyện vào thời điểm đó.

Đối diện với sự thẩm vấn cường độ cao, tôi và Stechkin tạm coi là chống đỡ được, nhưng Nicholas thì không, anh ấy đã dùng lưỡi dao lam cắt yết hầu tự sát trong phòng biệt giam.”

“Trong phòng biệt giam thì lấy đâu ra lưỡi dao lam?”, Yelena không tin.

“Không biết. Sau này nghe những sỹ quan điều tra chúng tôi kể lại, thì Nicholas đã giấu trộm nó.”

“Tại sao Nicholas phải tự sát? về lý mà nói thì trách nhiệm của ông ấy không lớn bằng của bác!”, Yelena lại hỏi.

“Tố chất tâm lý không tốt, tưởng rằng trời sắp sập đến nơi nên phải tự sát! Bởi vậy, sau này bị xử lý vì vụ việc đó chỉ có tôi và Stechkin, còn tất cả những người khác đều tính là thiệt mạng trong lúc làm nhiệm vụ.”

“Lúc đó, những sỹ quan thẩm tra ông đã hỏi những vấn đề gì?”

“Thì hỏi quá trình xảy ra sự việc, tôi nói bằng hết.

Chủ yếu họ muốn phán đoán xem trong cả quá trình đó, tôi I 635 có phạm sai lầm gì hay không! Nói chung, tôi đã đổ hết trách nhiệm lên người Branch, nếu trách thì chỉ có thể trách anh ta đã huấn luyện ra một đám học viên hung bạo, nếu không thì làm sao có thể tổn thất lớn như vậy được!”

“Nếu vậy thì chắc cũng chỉ hỏi Nicholas những câu hỏi đó, lẽ nào anh ta không chịu được ư?”

“Tôi nghĩ Nicholas ở trong căn cứ lâu nhất, nên có thể anh ấy còn bị hỏi về Branch, thậm chí là cả về việc của anh, Makarov”, Shchedrin nói.

“Trong thời gian bị thẩm tra, anh và Stechkin có trực tiếp gặp nhau lần nào không?”, Makarov bỗng nhanh nhạy hỏi ngay.

“Không. Chúng tôi bị giam giữ tách biệt, mồi người một buồng giam, thời gian thẩm vấn cũng khác nhau.”

“Những sỹ quan đó trong lúc thẩm vấn anh, có nhắc tới Stechkin không?”, Makarov lại hỏi.

“Rất ít, gần như không nhắc tới, bời vì tình hình của anh ta khác tôi”, Shchedrin ngừng lại một lúc, nói tiếp, “Nhưng sau đó có tình huống khiến tôi rất nghi ngờ. về lý thì Stechkin sau này phạm chút lỗi, vấn đề cũng rất đơn giản nên hỏi han nhanh chóng, nhưng sau hơn một tháng bị thẩm tra, đến khi tôi được thả ra thì Stechkin vẫn còn trong tù.”

“Ồ? Điều này quả thực rất đáng để nghi ngờ. Lẽ nào Stechkin không chịu hợp tác?”, Yelena hoài nghi.

“Tình hình cụ thể tôi không biết, chỉ biết là thời gian bị thẩm tra của anh ta dài hơn của tôi!”, đến giờ mà Shchedrin vẫn không hiểu ra làm sao.

“Điều này cũng không khó giải thích. Theo những gì tôi hiểu về Stechkin hiện giờ, thì ông ta càng đáng đế nghi ngờ hơn, bởi vậy trong lúc thẩm tra, chắc chắn ông ta rất không họp tác”, Makarov nói.

“Đúng rồi!”, Shchedrin bỗng kêu lên, “Mấy người mà hai người nhắc đến ban nãy tên là gì?”

“Brainin?”

“Không, người khác cơ!”

“Isakov? Vasily Alekseevich Isakov?”

“Đúng! Tôi nhớ ra rồi, tôi đã từng nghe nói về người này, nếu hai người không nhắc tới việc thẩm tra thì tôi cũng quên mất đấy. Lúc đó có một gã cao to phụ trách trông nom nhà giam ở tổng bộ, người đó hình như là Isakov!”

“Anh chắc chắn chứ?”, Makarov và Yelena đều ngạc nhiên. Yelena vội vàng bổ sung thêm: “Ông Isakov mà chúng tôi nhắc tới cao khoảng hai mét!”

“Đúng! Người đó cao tới hai mét, cao to vạm vỡ, mặt mũi hung tợn, vô cùng bặm trợn!”, Shchedrin nhớ lại diện mạo của Isakov.

“Vậy thì đúng rồi đấy!”, Makarov lẩm bẩm.

“Đúng vậy, Isakov cũng xuất hiện rồi, Stechkin, Isakov, Brainin đều đã xuất hiện một lượt trong chuồi sự kiện này. Như vậy thì lưỡi dao mà Nicholas tự sát rất có khả năng là...”

“Họ sợ Nicholas nói ra điều gì đó, nên đã ép anh ta phải tự sát!”, Makarov nói.

“Họ là ai? Nicholas... còn biết gì hơn tôi?, Shchedrin không hiểu ý Makarov.

“Nicholas biết gì nhiều hơn anh thì chỉ có một khả năng, anh ta nắm được nhiều việc tại căn cứ Tiền Tiến hơn!”, Makarov nói.

“Việc ở căn cứ Tiền Tiến? Căn cứ Tiền Tiền còn có chuyện gì được? Hơn nữa, không phải anh cũng là người phụ trách ở đó sao?”, Shchedrin càng lúc càng thấy khó hiểu.

“Lẽ nào... lẽ nào căn cứ Tiền Tiến vẫn còn bí mật gì mà tôi không biết?”, Makarov lại chìm trong suy tư. Nhưng mãi lâu sau, ông cũng không lục lại được gì trong kí ức.

9

Ba người lại nói chuyện thêm một lúc, Makarov và Yelena thấy có hỏi thêm cũng không thu hoạch được tin tức nào có giá trị, nên đành đứng lên cáo từ. Shchedrin cảm thấy lo sợ: “Hai người về rồi có lẽ tôi cũng ra nước ngoài tránh một thời gian. Nếu hai người vẫn còn chuyện gì muốn hỏi tôi thì gọi điện thoại nhé!”

Yelena lấy số điện thoại của Shchedrin rồi cùng Makarov ra khỏi biệt thự của ông. Makarov vẫn còn suy nghĩ về chuyện ở căn cứ Tiền Tiến: “Căn cứ, căn cứ vẫn còn bí mật gì nhỉ?”

“Cha, đừng nghĩ nhiều nữa. Lần này chúng ta cũng thu hoạch được chút manh mối rồi, Isakov đã xuất hiện, càng hoàn thiện hơn hai đường gạch nối của chúng ta.”

“ừm, đường gạch nối đó nối với nhau rồi, nhưng hầu như những người trong cuộc đều đã chết, gạch nối nào tới cái gã White đó đều không tiến triển thêm được.”

“Đúng vậy! Nhưng Shchedrin lại không biết cái gã White trong ảnh.”

“Cha sớm đã dự liệu được cái gã White đó không dề dàng để lộ chân tướng cho chúng ta thấy đâu!”, Makarov ngẫm nghĩ rồi bỗng dưng lẩm bẩm, “Lẽ nào White không phải là một người mà chỉ là một biệt hiệu?”

“Cũng không loại trừ khả năng này.”

“Xem ra phía Shchedrin cũng không có thêm được tiến triển gì, bởi vậy, hôm qua lúc trong phòng tư liệu, cha đã nhắc nhở con đừng có lạc quan quá. Sự tình là như vậy đó, khi con tưởng rằng đang tiến gần tới thắng lợi thì khó khăn lớn hơn lại giáng xuống.”

“Cho dù Shchedrin có không hữu dụng đi chăng nữa thì chúng ta vẫn còn Stechkin. Con không tin là không tóm được hắn!”, Yelena vẫn không chịu khuất phục.

“Vậy thì càng không có hi vọng, có lẽ Stechkin biết rất nhiều nội tình, nhưng với tư cách của một đặc công già có tố chất, năng lực của hắn thì chúng ta cũng từng được lĩnh hội. có thể nói rằng, nếu một mình chúng ta đấu thì chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của hắn, Hàn Giang cũng không ổn! Cứ cho rằng chúng ta tóm được hắn ta đi chăng nữa, thì hắn ta cũng không hé răng đâu!”, Makarov nói.

“Nói như cha thì manh mối phía Stephen đứt rồi sao, phía chúng ta bên này cũng không tiến triển được gì, vậy thì chấm hết sao?”

Makarov trầm ngâm rất lâu rồi đột nhiên hỏi: “Yelena, báo cáo khám nghiệm tử thi của Brainin có chưa?”

“Đúng rồi! Việc này con đế Ilyushin lo, phải đi hỏi anh ta mới được!”, nói xong, Yelena và Makarov lái xe thẳng tới tòa nhà của Cục an ninh Liên bang.

Ilyushin tiếp Yelena và Makarov tại phòng làm việc của mình. Yelena vào thắng vấn đề, cô hỏi: “Đã có kết quả khám nghiệm tử thi của Brainin chưa?”

“Có rồi!”, Ilyushin lấy một tập hồ sơ trên bàn làm việc đưa cho Yelena, sau đó nói: “Nhưng rất đáng tiếc, do thi thể bị thiêu cháy quá lâu, nên rất khó để nhận diện thân phận thật của thi thể, chỉ có thể nhận ra đó là một thi thể nam giớiế”

“Thật vậy ư?’Yelena đầy vẻ thất vọng.

“Cô vẫn nghi ngờ Brainin?”, Ilyushin hỏi.

“Không! Hiện giờ tôi cũng không biết nên nghi ngờ ai...”, Yelena im lặng một lúc lại hỏi tiếp Ilyushin: “Trước đây anh từng kể với tôi rằng, sau khi về hưu Brainin đều chỉ ở trong căn biệt thự ngoài ngoại ô, rất ít khi vào thành phố, càng không có chuyện rời khỏi Saint Petersburg, đúng vậy không?”

“Đúng vậy!”, Ilyushin không hiểu ý Yelena.

‘Anh có chắc chắn không?”

“Chắc chắn? Bọn tôi lúc đó cũng không phái người đi giám sát Brainin nên rất khó xác định. Tôi cũng chỉ nghe

rất nhiều đồng nghiệp trước đây kể lại, chứ chưa từng tới gặp ông ấy!”, Ilyushin nhún vai.

“Vậy thì có thể kiểm tra hồ sơ lưu về việc xuất nhập * " cảnh của Brainin không?”

“Cô nghi ngờ thời gian đó Brainin không ở Saint Petersburg mà ra nước ngoài sao? Kiểm tra thì có thể kiểm tra, nhưng Yelena, cô nghĩ mà xem, một đặc công dày dạn kinh nghiệm như Brainin, nếu ông ta muốn ra nước ngoài nhưng lại không muốn bị phát hiện, thì hoàn toàn có thể cải trang thân phận để xuất cảnh!”, Ilyushin nhắc nhở Yelena.

“Đúng vậy! Yelena, sao con lại hồ đồ vậy?”, Makarov nói.

Yelena cũng thật sự cảm thấy mình bị việc này làm cho rối tung cả lên, cô ra sức day day thái dương, chán nản nhìn Makarov. Makarov lắc đầu, nói: “Tiếp theo thì phải đợi nhóm Đường Phong và Hàn Giang thôi!”

“Đúng! Hiện giờ kệ tranh ngọc đều nằm trong tay họ, chỗ họ bên đó cũng không yên bình được đâu!”, nghĩ tới đây Yelena không khỏi lo lắng.

Đọc xong thư của Yelena, Đường Phong và Hàn Giang vô cùng ngạc nhiên. Đường Phong suy ngầm lại một

lượt, rồi nói: “Thật không ngờ căn cứ Tiền Tiến và hội Stechkin, Brainin lại liên quan tới nhau.”

“Đúng vậy! Một mình gã White đã dẫn dắt ỉộ ra Stechkin, Brainin, Isakov - ba đặc công năm đó đã bí mật bảo vệ Misha. Cái gã White này quả không đơn giản!”, Hàn Giang than thở.

“Lẽ nào White chính là Tướng quân?”, Hàn Giang đột nhiên hỏi.

Hàn Giang trầm ngâm một hồi mới đáp lại: “Nếu như cái gã White năm đó chính là cái gã White mà Stephen gặp, thì không thể là Tướng quân.”

“ừm, nhưng vẫn còn có một khả năng! Có khi ‘Tướng quân’ cũng chỉ ỉà một biệt hiệu mà thôi.”

“Sao cơ? ‘Tướng quân’ cũng chỉ là biệt hiệu? Không, chắc chắn không thể như vậy!”, Hàn Giang không chịu tin phán đoán của Đường Phong: “Tôi thà tin gã White đó chính là Brainin còn hơn.”

“Brainin? Đúng vậy! Người bị chết cháy đó có phải là Brainin hay không, thì đến giờ vẫn chưa biết được.”

“ừm, tuy phía Yelena đã có phát hiện lớn, nhưng gần như đã rơi vào cục diện bế tắc, giờ thì chỉ còn biết trông chờ vào giáo sư La mà thôi. Dù sao thì kệ tranh ngọc vẫn là quan trọng nhất!”, Hàn Giang lẩm bẩm.
Bình Luận (0)
Comment