Tử Thư Tây Hạ

Chương 95

Chín phút, đúng vậy! Hàn Giang và Yelena phát hiện trong một thùng thuốc nổ - đã được mở ra, có buộc một chiếc đồng hồ hẹn giờ, con số hẹn giờ màu đỏ đang nhảy từng tích tắc; đủng vậy, họ trông thấy con số màu đỏ trên mặt đồng hồ chi còn lại chín phút!

1

Chiếc ròng rọc nặng nề hạ xuống mặt đất, Đường Phong và Yelena giơ súng lên, cẩn thận bước ra ngoài. Đường Phong không dám bật đèn pin, Yelena không biết vị trí phía dưới, Đường Phong dẫn Yelena mò tới cạnh cánh cửa màu đỏ, khẽ giới thiệu với Yelena: “Đây là khu trung tâm của lô cốt, bên trong cánh cửa màu đỏ này là trung tâm chỉ huy.”

Yelena quan sát rất lâu, không thấy động tĩnh gì mới bật đèn pin lên, soi chiếu đại sảnh số 1, không có người! Đường Phong nhớ lần trước khi họ chuẩn bị đi lên có mở bảy cánh cửa ra, nhưng lần này cánh cửa màu đỏ đã bị đóng lại, sáu cánh cửa còn lại vẫn mở toang ra giống hệt như hôm qua họ rời khỏi đây.

Đường Phong nghi ngờ chỉ vào cánh cửa màu đỏ, khẽ nói với Yelena: “Bên trong cánh cửa có vân đê.”

Yelena cảnh giác tới trước cửa, thò tay ra đẩy đẩy cánh cửa sắt màu đỏ, nhưng cánh cửa không chút động tĩnh. “Đẩy như vậy không được đâu!” - Đường Phong cảnh báo cô.

Đường Phong ra hiệu cho Yelena, cô hiểu ý, Đường Phong dùng hai tay đẩy, Yelena giơ súng lên sẵn sàng chuẩn bị lao vào. Đường Phong dốc hết sức, cánh cửa to nặng từ từ di chuycn, Yelena nhìn chằm chằm qua khe cửa đã hé mở, cô đã sẵn sàng chuẩn bị đối phó với bất cứ kẻ thù nào.

Cánh cửa sắt màu đỏ bị Đường Phong đẩy ra từng chút từng chút một, khi khe hở đủ lớn, Yelena lách người chui vào bên trong. Đường Phong đang định vào theo thì Yelena bỗng kêu lên thất thanh: “Cẩn thận!” sau đó cô vội vàng đẩy Đường Phong ngã xuống. Chưa kịp đợi Đường Phong kịp phản ứng, Yelena liền ôm Đường Phong lăn tới chính giữa đại sảnh.

Đường Phong ngồi dậy, phát hiện qua khe cửa xộc ra một làn khói trắng, Yelena bịt mũi, nhắc nhở Đường Phong: “Nhanh! Nhanh bịt mũi bịt miệng lại!”

Ngay sau đó Yelena kéo Đường Phong nấp vào trong cánh cửa màu trắng đối diện. Đường Phong thở hổn hển, hỏi Yelena: “Đó là gì vậy?”

“Có vẻ giống như đạn hơi cay!”

“Xem ra bọn chúng đang ở gần đây.” 

“Không, chưa chắc, bọn chúng đặt đạn hơi cay ở đây chính là đợi chúng ta chui vào, chúng không ở đây đâu, chắc chắn chúng đã đi vào sâu trong lô cốt!” - Yelena phán đoán.

“Vậy chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Yelena gật gật đầu, hai người bịt mũi bịt miệng, lao ra khói cánh cứa sắt màu trăng, trong đại sảnh số 1 nồng nặc mùi đạn hơi cay. Hai người họ lao thẳng vào lối đi trong lô cốt, chạy được một đoạn thì không khí ở đây ổn hơn. Đường Phong và Yelena tựa lên tường, hít thở từng hớp lớn gió lạnh thối vào lô cốt. Nhưng đúng lúc họ tưởng rang đã thoát được sự tấn công của đạn hơi cay thì trong đại sảnh số 1 bỗng vang lên tiếng động ầm ầm, nặng nề.

2

Nghe thấy tiếng động nặng nề ầm ầm, Đường Phong và Yelena nhìn nhau, không biết ở đó cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưne họ đều lờ mờ ý thức được chuyện gì đã xảy ra trong đại sảnh số 1.

Đường Phong định tiến lên phía trước, nhưng Yelena ngăn anh lại: “Không, chúng ta phải quay về xem sao, đó chính là đường rút lui của chúng ta.”

“Nhưng đạn hơi cay..

“Đợi một lúc sẽ ổn thôi!”

Đường Phong và Yelena lại đợi thêm một lúc, Yelena cảm thấy mùi đạn hơi cay trong lô cốt đã bay đi nhiều, liền cùng Đường Phong quay trở lại đại sảnh số 1. Phía sau cánh cửa sắt màu đỏ, khói đặc vẫn không ngừng phun ra, Yelena và Đường Phong chạy tới đóng cửa lại nhưng khói đạn hơi cay vẫn nồng nặc trong đại sảnh. Đường Phong cảm thấy rất khó chịu, nhưng Yelena vẫn đang tìm kiếm nguyên nhân tại sao ban nãy lại phát ra âm thanh ầm ầm đó. Đột nhiên, Yelena vẫy tay gọi Đường Phong, Đường Phong vội vàng chạy tới, lúc này anh mới phát hiện ra ròng rọc đã bị ai đó kéo lên. Đường Phong vội chạy tới cần điều khiển, nhưng anh ra sức ấn vài lần mà nó vẫn không nhúc nhích.

“Đường Phong, đừng ấn nữa, ròng rọc bị phá hỏng rồi!” - Yelena chỉ vào một đoạn sắt thép bị gãy trên mặt đất khẽ nói.

Đường Phong cúi xuống nhìn, quả nhiên, hai chiếc xích sắt của ròng rọc đã bị cắt đứt. “Mẹ kiếp, chúng ta bị bọn chúng lừa rồi!” - Đường Phong tức giận.

“Xem ra chúng ta không thoát ra ngoài được rồi!” Đường Phong nghĩ thật nhanh: “ớ đây không ra được, vậy thì phải tìm thấy cổng phía đầu bên kia lô cốt!” “Cửa phía đầu bên kia? Không phải lần trước các anh không tìm thấy sao?”

“Tấm bản vẽ công trình đó cô cũng xem rồi, theo như đánh dấu trên bản vẽ, thì phía đông lô cốt chắc là có một cánh cổng, nếu không thì rất nhiều thiết bị to nặng sẽ không vận chuyển vào đây được” - Đường Phong suy đoán.

"Điều... điều này chưa chắc, lần trước anh tìm nhưng không phát hiện thấy, rất có thể cánh cổng đó sau này đã bị bịt lại!” - Yelena rầu rĩ nói.

“Nếu như điều cô nói là thật thì chúng ta toi rồi đấy!” - trong lòng Đường Phong cũng trở nên lo lắng.

Hai người bàn bạc một lúc, không còn cách nào khác, họ đành phải tiếp tục đi về hướng đông, hơn nữa còn phải tranh thủ thời gian. Vậy là hai người đi thật nhanh trong đường hầm, chẳng mấy chốc họ đã tới đại sảnh số 2. Ở đây Đường Phong có chút chần chừ, hay là đi dọc hành lang ở hai bên xem sao, biết đâu có phát hiện mới.

Yelena hiểu ý Đường Phong: ‘Chúng ta nhanh đi một vòng nào!”

Đường Phong gật đầu, họ kiểm tra qua những căn phòng trông giống như phòng ký túc, giống hệt như những gì đã thấy hôm qua, không có gì khác thường. Đường Phong lại lần lượt kiểm tra phòng tập, phòng thư giãn, phòng thư viện, phòng tắm. Tình hình đều giống hệt như hôm qua anh trông thấy, nhưng khi Đường Phong kiểm tra phòng ăn và phòng y tế thì đã phát hiện thấy chút thay đổi nho nhỏ.

3

Dưới chân Đường Phong là mặt đất màu đỏ sậm, anh dùng đèn pin soi lên mặt đất, vết máu bắn lên vẫn rất rõ. Yelena cùng phát hiện thấy những vết máu này, cô bảo: “Vêt máu này quả thực rât kỳ lạ, chỉ có dùng dao sắc nhọn đâm vào cơ thể sinh vật nào đó, thì mới có thể xuất hiện vết máu này!”

“Cô có thế phân biệt được đây là máu người hay là máu động vật không?” - Đường Phong hỏi.

"Máu người?” - Yelena ngạc nhiên - "‘Không thể như vậy được, nếu như đây đều là máu người thì tôi không tính được ở đây có bao nhiêu người đã bị giết chết!”

“Đúng vậy, tôi cũng không dám tin. Nhưng nếu không phải máu người thì là gì?”

“‘Không phải trên bản vẽ công trình đánh dấu đây là phòng bếp sao?”

“Lẽ nào họ giết gia súc trong này? Thậm chí còn ra tận phòng ăn để giết?” - Đường Phong lắc đầu hỏi lại.

“Lần trước các anh đã xem trong phòng bếp chưa?” - Yelena hỏi.

“Chúng tôi không xem kĩ, mới chỉ xem những kệ bếp này thôi.”

Yelena đi trước Đường Phong. Cô bước nhanh tới cuối phòng bếp, bỗng phát hiện thấy trong góc bếp vẫn còn một cánh cửa gồ, nên cô quay lại hỏi Đường Phong:

“Các anh xem bên trone cánh cứa này chưa?”

Đường Phong hơi ngớ người ra rồi iắc đầu: ‘"Chưa, hôm qua chúng tôi chỉ để ý đến các vết máu, chẳng ai để ý thấy ở đây vẫn còn cánh cửa nhỏ!”

Yelena thò tay ra đẩy đẩy cánh cửa gỗ, hình như cửa đã khóa, nên cánh cửa không nhúc nhích. Yelena móc súng ra, nhắm thẳng vào ổ khóa cửa bắn một phát, cánh cửa gỗ bật tung ra. Đường Phong đi ngay sau Yelena lập tức ngửi thấy một mùi quái dị, anh nghĩ kĩ lại, chính là mùi này, đây chính là thứ mùi - không biết là mùi gì, mà hôm qua anh ngửi thấy trong phòng ăn. Tanh tanh giống như mùi máu, nhưng thứ mùi sau cánh cửa này nồng nặc hơn rất nhiều so với mùi trong phòng ăn, nghĩ tới đây, Đường Phong bỗng giật thót tim.

“Đây là mùi quái dị gì vậy?” - Yelena cũng ngửi thấy mùi này.

“Tanh giống mùi máu, nhưng lại không giống” - Đường Phong trả lời nước đôi.

“Là mùi ẩm mốc quyện lại thành mùi tanh!” - Yelena đưa ra đáp án chính xác.

“Nghĩa là sao?” - Đường Phong không hiểu.

“Tức là máu bị đông lại sau nhiều năm…”

Yelena đi phía trước bỗng im bặt, Đường Phong phát hiện sau khi họ bước vào cánh cửa là đi thắng tới một lối đi nhỏ hẹp. Lúc này, phía đầu lối đị bên kia, rẽ một cái, phía trước bỗng rộng rãi thênh thang, trước mặt là xương cốt chất đống!

Hai chiếc đèn pin chiểu thẳng vào đống xương cốt trông đến âm u đáng sợ. “Hóa ra ở trong này lại có nhiều xương cốt như vậy, thảo nào tanh quá.- Đường Phong lẩm bẩm.

“Ở đây xuất hiện xương cốt cũng là chuyện thường, trước kia ở đây chắc là kho đông lạnh, chỉ có điều thiết bị đông lạnh vẫn chưa có!” - Yelena nhìn xung quanh nói.

“Đúng vậy, thiết bị đông lạnh vẫn chưa có, vậy tại sao lại có nhiều xương cốt vậy?”

Yelena tới trước đống xương cốt, tiện tay cầm một mẩu xương lên: “Đây không phải là xương người, giống xương bò!” - Yelena lại nhặt một mẩu xương động vật lên. “Cái này cũng là xương bò”.

“Xem ra tôi chỉ thần hồn nát thần tính!” - Đường Phong cũng phát hiện ra đống xương trước mắt đều là xương động vật.

“Không, cũng không hẳn vậy”, Yelena bỗng cầm một mẩu xương lên, “Ở đây phần lớn đều là xương bò nhưng vẫn còn một vài mẩu xương kỳ lạ, ví dụ như mẩu này”.

“Mẩu xương kỳ lạ?” - Đường Phong không hiểu.

“Những mẩu xương này không nên xuất hiện ở đây... anh xem, đây là xương gấu đen!” - Yelena nói tới đây liền chau mày.

“Xương gấu đen? Tại... tại sao lại như vậy? Cô không nhận nhầm chứ?”

“Không, không thể, lúc còn học trong trường KGB tôi đã từng tham gia tập huấn chiến đấu sinh tồn ở Siberia, và gặp phải một con gấu đen. hơn nữa... hơn nữa tôi còn từng ăn thịt nó.”

‘Nhưng tại sao ở đây lại xuất hiện gấu đen? Đây là sa mạc Gobi mà!”

“Còn mẩu xương này chắc là xương sói!” - Yelena lại nhặt một mẩu xương khác lên.

“Sói?” - Đường Phong ngạc nhiên.

“Tóm lại ở đây xuất hiện rất nhiều loại xương lẽ ra sẽ không xuất hiện! Tôi nghĩ những vết máu ngoài kia đều là máu động vật!" - Yelena phán đoán.

“Ở đây... ở đây không giống phòng bếp và phòna ăn? mà lại... lại giống một phòng quyết đấu chọi hơn!’’ - Đường Phong ngạc nhiên nói.

Yelena quay lại, nhìn Đường Phong, khẽ gật đầu. Đường Phong cảm thấy ớn lạnh, cả hai không thổ chịu đựng không khí ở đây thêm được nữa nên đành phải rút lui khỏi phòng đông lạnh.

4

Đường Phong nhìn cửa phòng y tế lòng cũng thấy hơi chờn, nhưng anh vẫn cứng đầu đi vào bên trong. Tất cả mọi thứ trong này đều gọn gàng ngăn nắp, chỉ có điều phủ đầy bụi bặm. Đường Phong dừng lại, đứng yên giữa lối đi dẫn vào phòng y tế. Anh đang nhớ lại, nhớ lại hình dạng ở đây lúc đầu, ở đây đã từng xáy ra chuyện gì?

Lúc này, Yelena đã đẩy cánh cửa ra, dãy tủ phản quang ánh sáng quái dị vẫn sừng sững trong căn phòng chật hẹp này. Đườne Phong cũng đi theo Yelena vào trong một căn phòng giống như phòng để xác, Yelena

dùng đèn pin soi một vòng, lẩm bẩm nói: “Ở đây cái gì cũng có nhỉ!”

Yelena nói xong liền quay người đi ra ngoài, nhưng Đường Phong lại kéo cô lại: “Đợi đã!”

Yelena không hiểu ý nên nhìn Đường Phong. Anh bước nhanh tới trước một dãy tủ đựne xác: “Yelena, hình như ở đây đã bị ai đó sờ đến, ý tôi là hôm qua nó không thế này.”

“Anh chắc chắn chứ?” - Yelena vừa nghe thấy vậy theo phán xạ liền nắm chặt súng trong tay.

“Tôi chắc chắn, rõ ràng cái tủ này nhô ra một đoạn so với hôm qua tôi trông thấy!” - Đường Phong khẳng định.

“Ồ!” - Yelena bước tới cạnh cái tủ, quan sát dãy tủ đựng xác: “Ai đến đây động vào những dãy tủ này nhỉ?”

Đường Phong ngây người đứng trước chiếc tủ, đột nhiên, mắt anh trợn lên, chân người thoáng qua dưới cánh cửa cuốn bỗng hiện lên trước mắt anh. “Lẽ nào là...”, nghĩ tới đây Đườne Phong run bắn, anh đưa tay ra rồi kéo tiếp chiếc tu thêm một đoạn, vươn người nhìn vào bên trong.

“Anh nghĩ ra gì vậy?” - Yelena hỏi.

Ngăn tủ đựng xác trống trơn, chỉ có chút bụi bặm, từ độ dày của bụi phủ cho thấy, tủ đựng xác vốn được đóng kín, nhưng mới được mở ra gần đây. “Yelena, cô có còn nhớ hôm qua trong lô cốt tôi phát hiện thấy vẫn có người ở đó không?” - Đường Phong hỏi. 

"‘Nhưng sau đó các anh không tìm thấy.. ề” - Yeleua nói tới đây liền hiểu ngay ra ý Đường Phong, “Ý anh là có người trốn trong này?”

“Là ai nhỉ?” - Đường Phong chìm trong suy tư, “Nếu như là bọn bắt cóc Hàn Giang thì thật đáng sợ!” “Điều này cho thấy chúng đã ẩn nấp ở đây từ lâu rồi, bọn chúng đã biểt về bí mật của lô cốt từ trước." - Yelena nghĩ tới đây cũng rùng mình - “Nhưng có thể như vậy không? Bọn chúng đông người, thế lực mạnh, nếu như hôm qua các anh liều lĩnh xông vào đây. bọn chúng hoàn toàn có thể tiêu diệt các anh hơn nữa bọn chúng đông như vậy, thì tại sao hôm qua các anh lại không tìm thấy bọn chúng trong lô cốt?”

“Tôi cũng không biết, có thể là do tôi đa nghi quá”, Đường Phong lại di chuyển ánh mắt về phía vào trong tủ đựng xác, họ dùng đèn pin soi kĩ tủ đựne xác. Đột nhiên, trên lớp bụi mỏng anh trông thấy một vài chất màu đen rơi vãi. Đường Phong nhất thời không nhận ra được đây là thứ gì, anh lấy tay khẽ nhấc một miếng lên, nhưng chưa kịp đợi anh cầm lên, những vật màu đen này bỗng biến thành bột ngay trên tay anh.

Đường Phong đưa ngay chút bột còn sót lại lên mũi ngửi, không có mùi vị gì, anh đưa cho Yeỉena xem, Yelena cũng không biết đây là thứ gì. Cô ngửi ngửi bột đen còn sót lại trên ngón tay Đường Phong, lắc đầu: “Giống như bột than vậy, nhưng không ngửi thấy mùi gì.”

“Có lẽ không phái gần đây mới để lại!”, Đường Phong phủi bụi trên tay đi, không tiếp tục nghiên cứu nữa.

“Hiện giờ nhiệm vụ cấp bách nhất của chúng ta là phải tìm thấy nhóm Hàn Giang. Theo chú thích trên bản vẽ công trình, chúng ta không hề phát hiện thấy tung tích của họ ở khu trung tâm và khu sinh hoạt, vậy thì chắc chắn họ đang ở trong khu bảo hộ!” - Yelena phân tích.

“Biết đâu họ đã tìm thấy cánh cổng ngách phía tây và từ đó ra ngoài rồi” - Đường Phong ưu tư nói.

“Không thể, nếu từ đó ra ngoài thì chúng còn dẫn ba người Hàn Giang vào đây làm gì?”, Yelena bác bỏ sự lo lắng của Đường Phong.

“Tôi cũng không hiểu tại sao người của Tướng quân phải dẫn nhóm Hàn Giang vào đây?”

“Có thể chỉ là để dụ chúng ta đến đây!”

Yelena nói vậy khiến Đường Phong cảm thấy nguy hiểm đang cận kề họ, hai người quay trở lại đại sảnh số 2, sau đó tách ra, chia thành hai hướng đi về hai đầu đại sảnh số 3.

5

Chẳng mấy chốc Đường Phong và Yelena đã đi tới đại sảnh số 3 tối đen như mực. Trong bóng tối, Đường Phong cố phân biệt những gì đã xảy ra ở đây hôm qua. 

Bỗng nhiên một âm thanh lanh lảnh vang lên phía sau cánh cửa cuốn. Đường Phong và Yelena đều giật mình. Đường Phong nhận ra ngay âm thanh này vang lên từ phía trong kho đạn dược.

Đường Phong dỏng tai nghe ngóng, bên trong vần còn loáng thoáng phát ra tiếng động gì đó. Đường Phong chi vào kho đạn, khẽ nói với Yelena: “Ở đây trước kia là kho đạn dược.”

Yelena gật gù, hai người rón rén đi tới cạnh cửa cuốn của kho đạn. Đường Phong không dám mạo hiểm xông vào, anh cố gắng hồi tưởng lại tình hình kho đạn dược trông thấy hôm qua, hàng nghìn lỗ thủng tan hoang, đất đá vụn đầy sàn nhà, gần như không có chỗ đặt chân, lẽ nào ở đây thật sự đã từng xảy ra một vụ nổ lớn?

Đường Phong đang suy nghĩ lung tung, thì trong kho đạn dược lại phát ra âm thanh ỉeng keng. Ảm thanh không lớn lắm, giống như tiếng kim loại rơi xuống đất. Yelena cũng nghe thấy tiếng động này, cô đưa mẳt ra hiệu cho Đường Phong, hai người quyết định không chờ đợi nữa mà phải lao vào xem cho ra nhẽ.

Yelena nhặt một hòn đá vụn trong góc tường lên, ném xuống phía dưới cửa cuốn, cô muốn thử xem phản ứng bên trong thế nào. Không có đạn bay ra, Yelena mới yên tâm. Bên trong lại vọng ra âm thanh và cả vài tiếng lạo xạo.

Yelena và Đường Phong nghiêng ngươi lăn vào trong cửa. Gạch đá vụn trên mặt đất nghiến vào người làm Đường Phong ê ẩm mình mẩy. Thế nhưng khi Đường Phong vừa vào trong kho đạn, liền lập tức ý thức được trong này có người! Ở chính giữa không gian rộng lớn này!

Đường Phong và Yelena rút súng theo phản xạ nhắm thẳng vào chính giữa kho đạn dược, trong bóng tối, họ nghe thấy tiếng động mạnh hơn. Yelena lập tức bật đèn pin lên, Đường Phong cũng bật đèn pin lên theo, hai chùm ánh sáng soi rọi giữa bóng tối, họ trông thấy chính giữa kho đạn dược hoang tàn là ba người đang bị trói vào nhau, chính là Hàn Giang, Makarov và Lương Viện!

“Á...”, Đường Phong ngạc nhiên kêu lên, anh đang định lao tới cứu nhóm của Hàn Giang nhưng đã bị Yelena giữ lại. Yelena khẩn trương dùng đèn pin soi xung quanh, không trông thấy ai, cũng không trông thấy nguy hiểm nào, nhưng cô phát hiện thấy trong góc tường kho đạn, thấp thoáne hiện lên một cánh cửa.

“Sao ở đó lại có một cánh cửa?” - Yelena vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm cánh cửa đã mở được một nửa.

“Đúng vậy! Hôm qua tôi đã không để ý thấy ở đó còn có một cánh cửa!” - Đường Phong cũng ngạc nhiên.

“Quan trọng là trên bản vẽ công trình không có cánh cửa đó!”

“Đừne nehĩ ngợi nhiều nữa, cứu người quan trọng hơn!”, Đường Phong lao tới bên cạnh ba người Hàn Giang, trông thấy cả ba đều bị trói lại, miệng bị dán băng dính. Lương Viện xem ra vần còn khá tỉnh táo, còn Makarov và Hàn Giang lại có chút mê man. Đường Phong đế ý thấy súng và vũ khí của mấy người họ đều bị vứt ra chỗ họ không thể với tới được, nhưng dưới chân Lương Viện lại có một viên đạn màu vàng. Đưởng Phong đã hiểu ra, âm thanh ban nãy chính là do Lương Viện dùng chân đá liên tục vào viên đạn.

Đường Phong cởi trói cho ba người, Lương Viện mếu máo, hét toáng lên: “Đường Phong, bên... bên trong căn phòng đó có thuốc nổ, toàn là thuốc nổ!”

“Gì cơ? Em bình tĩnh nói anh nghe tại sao mọi người lại bị trói bắt tới đây? Là ai làm?”

“Là... ià người của Tướng quân, bọn... bọn người áo đen đó không biết dùng thứ gì mà đánh thuốc mê bọn em đưa tới đây..- Lương Viện ấp a ấp úng nói. Đường Phong và Yelena đại khái đã hiểu ra chuyện gì.

“Đường... Đường Phong, không... không kịp rồi... đống... đống thuốc nổ đó đủ để phá hủv cả... cả tòa lô cốt này, chúng đã... đã gài mìn hẹn giờ...” - Makarov thều thào nói.

“Gì cơ? Mìn hẹn giờ!” - Yelena và Đường Phong đều kinh ngạc.

Lúc này hình như Hàn Giang đã tỉnh lại, anh liên tục lấc đầu, nói với Đường Phong và Yelena: "‘Bọn áo đen trói chúng tôi rồi đưa tới đây, nếu... nếu hai người không vào thị trấn mà ở lại thì chắc chúng ta mất mạng rồi. Bọn chúng bắt chúng tôi làm con tin, dụ... dụ hai người tới đây, sau đó trói hết chúng tôi ở đây, rồi gài... gài mìn hẹn giờ, thuốc nổ cất giữ trong đó đủ để phá hủy toàn bộ tòa lô cốt này!”

“Xem ra ngay từ ban đầu chúng đã biết về sự tồn tại của lô cốt!” - Đường Phong lẩm bẩm.

"Đường Phong, đừng nghĩ đên những chuyện đó nữa, chúng ta sắp chết rồi… - Lương Viện khóc lóc.

“Không, chúng ta không chết được đâu!” – Yelena nhanh chóng phân tích cục diện - “Hàn Giang nói đúng! Bọn chúng biết chắc chúng ta sẽ tìm đến đây. Bọn chúng muốn gài mìn giết chết chúng ta ở đây, mà kể cả không chết cũng phải để chúng ta mắc kẹt trong này. Sau khi bọn tôi dùng ròng rọc xuống đây, ròng rọc đã bị phá hỏng, chúng ta không thể quay trở lại bàng đường đó.”

“Thật sao? Vậy chúng ta phải làm thế nào?” - Lương Viện càng khóc thương tâm hơn, cô ôm chặt lấy Đường Phong.

“Hiện giờ có hai nhiệm vụ cấp bách trước mắt, thứ nhất, phải xem có thể gỡ bỏ mìn hẹn giờ do bọn chúng gài hay không, thứ hai, là phải tìm thấy cánh cong phía đông trên bản vẽ công trình. Đội trưởng, anh cùng Yelena đi gỡ mìn!” - Đường Phong quyết đoán phân chia công việc.

”Nhóc con, bao giờ đến lượt cậu phân công công việc vậy?” - Hàn Giang châm chọc.

“Đây không phải lúc cấp bách sao! Bọn chúng đi khỏi đây bao lâu rồi?” - Đường Phong lo lắng hỏi. 

“Bọn chúng mới đi khỏi đây chưa lâu, bảy tám phút gì đó!” - Hàn Giang nói.

“Trước khi chúng chưa đi xa, mìn chắc chắn sẽ không thể nổ được, chúng ta vẫn còn chút thời gian!”

“Không, chúng ta... không... không còn mấy thời gian đâu...” - Makarov bỗng nói - “Tôi nghe... nghe thấy có một thằng trons bọn chúne nói bàng tiếng Nga ràng sau hai mươi phút sẽ phát nổ!”

“Hai mươi phút?!” - Mọi naười kinh ngạc, “Vậy thì chúng ta chỉ còn hơn chục phút nữa thôi!” - Tim Đường Phong đập loạn xạ.

Đường Phong cố gắng bình tĩnh lại, và nói: “Được rồi, hãy làm như tôi nói đi, bất luận chúng ta sống hay chết đều phải có gắng đến giây phút cuối cùng!” - Mọi người gật đầu, rồi chia thành hai nhóm hành động.

6

Đường Phong vả Hàn Giang chạy tới bức tường phía đông ở đại sảnh số 3, rồi cùng nhớ lại kí hiệu trên bản vẽ công trình: ở đây chính là lối ra vào quan trọng nhất của toàn bộ lô cốt, chắc là có một cánh cổng. Thế nhưng Đường Phong vẫn trông thấy tình hình ở đây giống hệt hôm qua, tường bằng bê tông cốt thép kiên cố, hoàn toàn không thể trông thấy vết tích của cánh cổng nào.

“Ở đây lấy đâu ra cổng?” - Lương Viện lo lắng nói.

“Lẽ nào bản vẽ công trình vẽ sai sao? Hay là ngay từ lúc ban đầu xây dựng lô cốt, đã không xây cổng ở đây?”

“Vốn không có cổng?” - Lương Viện hốt hoảng hét lên.

“Nếu là như vậy thì chúng ta chết chắc rồi, ròng rọc ở phía tây đã hỏng hoàn toàn, không có người ngoài tới cứu thì chúng ta không thể thoát ra naoài được!” - Đường Phong thất vọng nói.

Lương Viện nghĩ kĩ lại - “Không, không the, vậy bọn chúng rút lui thế nào?”

Lương Viện nói vậy đã khiến Đường Phong cũng không thể không suy nghĩ lại: “Đúng vậy, lúc anh và Yelena xuống dưới không thấy ai đi lên, chắc nhân lúc anh và Yelena xuống đây đã bọn chúng lên trên phá hủy ròng rọc. Lương Viện, có mấy tên bắt trói bọn em xuống đây?”

"Ban đầu có gần hai mươi gã, nhưng sau đó bắt trói bọn em xuống đây chỉ có gần chục gã mà thôi!”

“Gần giống như tình hình bọn anh dự đoán, nếu là vậy thì gần chục tên chắc chắn không thể rút lui từ ròng rọc phía tây, nên nhất định là vẫn còn đường!” - Đường Phong nghĩ tới đây mà cả giọt mồ hôi to như hạt đỗ rơi xuống - “Nhưng rốt cuộc cánh cổng đó ở đâu?”

“Xem ra bọn chúng hiếu rất rõ về nơi này, ít nhât cũng hiêu hơn chúng ta!”

“Đúng vậy! Đây mới là điều đáng sợ nhất. Nhưng hiện giờ chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào để ra 

ngoài!” - Đường Phong ngẫm nghĩ rồi nói với Lương Viện: ‘‘Viện Viện, hai chúng ta chia nhau ra dùng đèn pin kiểm tra thật kĩ những bức tường này, thử xem có cánh cửa bí mật nào không; hãy kiểm tra đại sảnh số 3 trước, sau đó kiểm tra tiếp mấy nhà kho xung quanh. Em nhớ phải làm vừa tỉ mỉ vừa tốc độ đấy!”

Lương Viện gật đầu, cô hiểu thời gian của họ không còn nhiều nữa. Cô vẫn còn trẻ, cô không muốn chết một cách tức tưởi trong cái lô cốt tối om này. Hai người bắt đâu chia nhau kiêm tra những bức tường trong đại sảnh số 3.

Trong lúc này, tại kho đạn dược, Hàn Giang và Yelena đã trông thấy căn phòng có những chiếc vali màu xanh lá cây xếp ngay ngắn. Họ biết ràng bên trong chính là hàng tấn thuốc nổ TNT, lượng thuốc nổ đủ để làm nổ tung toàn bộ lô cốt.

Đối với Hàn Giang và Yelena. tháo gỡ mìn không phải là chuyện khó, trước đây cũng đã từng xảy ra tình huống bất ngờ này, nhưng trong giây phút này, trong tình cảnh này, họ lại vô cùng căng thẳng. Thứ nhất là do thời gian quá gấp gáp, thứ hai là thiếu công cụ thiết bị, thứ ba là đến được căn phòng chứa đầy thuốc nổ không phải là việc dễ. Dưới chân là mặt đất thủng lỗ chỗ, vô số những hòn đá to đùng nằm ngang dọc vướng đường đi. Hàn Giang và Yelena đi mỗi bước đều vô cùng thận trọng, nhưng thời gian không chờ đợi ai. Hàn Giang và Yelena đã mấy lần vấp ngã rồi lại mấy lần bò dậy, từng bước, từng bước tiến về phía căn phòng đó. Sau lưng họ bỗng vang lên giọng nói cất cao và ồm ồm của Makarov: “Hàn Giang, Yelena, hai người chắc chắn sẽ làm được, hãy nhớ, chúng ta vẫn còn mười phút!’’

Mười phút? Makarov nói vậy đã cổ vũ rất lớn cho Hàn Giang và Yelena, đồng thời đó cũng là lời nhấc nhơ họ! Hàn Giana và Yelena cuối cùng cũng mò tới cửa căn phòng đó. Lúc này anh mới để ý thấy cánh cửa này cũng là một cánh cửa bí mật, thảo nào hôm qua họ không phát hiện thấy. Cánh cửa này giống hệt như cánh cửa bí mật họ phát hiện được trong bãi sửa xe trước đó, chất liệu giốns như bức tường bê tông cốt thép nhưng lại là một cánh cửa”.

Hàn Giang thò người vào, trong phòng đầy những thùng thuốc nổ TNT ngay ngắn, thuốc nổ chất kín cả không gian trong phòng, Hàn Giang không thể nhìn được diện tích của cả căn phòng, nhưng anh đoán nó rộng hơn phòng sửa xe rất nhiều.

Trên những thùng thuốc nổ màu xanh đều có hàng chữ tiếng Nga và một vài con số, Yelena chỉ nhìn qua đã nhận ra ngay: “Tất cả đều là thuốc nố quân dụng của những năm 60, 70 thế kỷ XX. Nếu như tất cả chồ thuốc nổ này mà được kích nổ, thì có thể phá hủy cả tòa lô cốt này!”

"Chúng ta chỉ còn chín phút nữa thôi!” - Bên ngoài lại vang lên giọng Makarov. 

Chín phút, đúng vậy, Hàn Giang và Yelena phát hiện trong một thùng thuốc nố đã được mở ra có buộc một chiếc đồng hồ hẹn giờ, con số hẹn giờ màu đỏ đang nhảy từng tích tắc, đúng vậy, họ trông thấy con số màu đỏ trên mặt đồng hồ đang chỉ thời gian còn lại là 9 phút!

7

Đứng trước quả mìn hẹn giờ không ngừng nhảy số, Hàn Giang và Yelena không biết nên làm thế nào. Đây là một quả mìn mà họ chưa từng trông thấy, trên thân thò ra mấy sợi dây màu sắc khác nhau. Mấy sợi dây màu đen đó buộc chặt vào mấy thùng thuốc nổ quân dụng, ngoài ra còn có ba sợi dây màu đỏ, xanh và tím. Hàn Giang và Yelena không hiểu ba sợi dây này có tác dụng gì nên không dám liều lĩnh động vào.

“Đây đúng là một quả mìn được thiết kế rất kỳ lạ, anh chưa từng trông thấy!” - Hàn Giang khẽ nói.

“Đúng vậy, em cũng chưa từng trông thấy!” - Yelena lắc đầu.

Hàn Giang ngẫm nghĩ, rồi nói: “Hiện giờ chúng ta có hai cách xử lý, thứ nhất phải triệt để trừ bỏ hậu họa, thứ hai là phải tách quả mìn này ra khỏi đống đạn dược ở đây, sau đó đem tới một căn phòng khác để kích nổ. Phương án thứ nhất, chúng ta chưa từng trông thấy loại mìn này, nên nếu động tay động chân vào thì quá nguy hiểm; cách thứ hai là bất chấp hai tầng nguy hiểm, cứ tách quả mìn và thuốc nổ ra thì cũng rất nguy hiểm, vì trong quả mìn hẹn giờ này cũng đã có đủ lượng thuốc nó TNT. Ngoài ra, kể cả chúng ta có tách được quả mìn với số thuốc nổ thì quả mìn này đặt ở đâu cũng không the khống chế được, vì nó cũng có khả năng sát thương. Bởi vậy cả hai cách này đều phải bất chấp nguy hiếm!”

“Anh quyết định đi, em nghe anh!” - Yelena nhìn Hàn Giang bằng ánh mắt tin tưởng.

Lời Yelena khiến Hàn Giang vững tâm hơn, nhưng anh cũng cảm thấy một áp lực vô cùng nặng nề. Nhìn đồng hồ chỉ thời gian không ngừng nhảy số trên quả mìn, rồi lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Yelena, anh thật khó quyết định. Lúc này, bên ngoài lại vang lên giọng Makarov: “Yelena, Hàn Giang, hai người chỉ còn tám phút”.

Makarov thúc giục khiến Hàn Giang hạ quyết tâm cuối cùng: “Nếu phải bất chấp hai tầng nguy hiểm như vậy thì thà mạo hiểm với mạng sống còn hơn, để anh gỡ!”. Nói xong, Hàn Giang lôi chiếc nhíp mà anh luôn mang bên mình ra, đây là thứ duy nhất trên người anh có thế dùng làm công cụ để tháo gỡ quả mìn.

Việc Makarov liên tục nhắc vừa là đế thông báo cho Hàn Giang và Yelena, cũng là để Đường Phong và Lương Viện biết. Trong lúc Hàn Giang và Yelena chưa quyết định được thì Đường Phong và Lương Viện cùng đã kiểm tra xong toàn bộ đại sảnh số 3, nhưng họ không hề phát hiện thấy cánh cửa bí mật nào hay bất cứ dấu tích nào trên tường đại sảnh.

“Toi rồi! Chúng ta không ra ngoài được nữa rồi! Bên Hàn Giang cũng không gỡ được quả mìn, chúng ta sắp chết rồi!” - Lương Viện bắt đầu khóc lóc.

‘Không, Viện Viện, đừng tuyệt vọng, bao nhiêu cùng cực chúng ta đã vượt qua được, chúng ta vẫn còn hy vọng!” - Đường Phong vừa an ủi Lương Viện, vừa nhanh chóng ngẫm nghĩ tình hình hiện giờ, "Viện Viện, mấy nhà kho bên trong vẫn chưa kiểm tra đấy!”

“Đúng! Nhà kho!” - Lươna Viện vừa nghe thấy vậy, liền lập tức lao vào kho nhiên liệu bên cạnh, nhưng lại bị Đường Phong kéo lại, ‘‘Viện Viện, kho nhiên liệu ở tận bên trong, phòng sửa xe sát với bức tường phía đông, hy vọng sẽ rộng hơn!”

Lúc này Lương Viện mới tỉnh táo lại: “Đúng vậy, chúng ta kiểm tra phòng sửa xe trước đã!”

Hai người chui vào phòng sửa xe, Đường Phong khẩn trương dùng đèn pin soi toàn bộ không gian trong này, khung cảnh lúc này giống hệt hôm qua, cánh cửa của căn phòng nhỏ bên trong mở toang, trong phòng âm u kỳ dị.

“Viện Viện, kiểm tra kĩ lại mặt đất xem sao, tìm xem có vết chân người không?” - Đường Phone nhắc nhở Lương Viện. Lương Viện dùng đèn pin soi kĩ mặt đất, còn Đường Phong bước thật nhanh tới trước cửa căn phòng nhỏ. Anh vào trong nhìn qua, trên mặt đât vân chât đông tranh sơn dầu và những cuốn sách hôm qua họ lật lên, xem ra từ 

hôm qua tới giờ vẫn không có ai tới đây. Đường Phong lại dùng đèn pin cẩn thận soi lên tường, không phát hiện thấy manh mối nào. Lúc này, sau lưng Đường Phong bỗng vang lên tiếng gọi của Lương Viện: “Đường Phong, anh mau tới đây. trên mặt đất có rất nhiều vết giày!”

Đường Phong giật mình, vội vàng chạy tới chô Lương Viện, anh dùng đèn pin soi lên mặt đất. Quả nhiên trên mặt đất xuất hiện rất nhiều vết giày hỗn loạn, nhưng Đường Phong không thế phán đoán được nhữns vết giày này là của họ để lại hôm qua, hay là của bọn áo đen đó mới đế lại hôm nay.

Đường Phong di chuyển ánh mắt về phía bức tường, bức tường bê tông cốt thép rắn chắc không hề trông thấy có dấu vết của cánh cửa nào. Nhưng theo phản xạ, Đường Phong vẫn tiến lên phía trước, đứng trước bức tường khổng lồ. Anh đưa tay tỉ mẩn chạm vào bức tường, nhưng mọi thứ đều khiến anh thất vọng, hình như bức tường này giống hệt như mỗi bức tường trona; đại sảnh số 3, không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường.

Thất vọng, bực tức, lo lắng, mọi tâm trạng đều dồn ứ lại, Đường Phong tức tối đấm thật mạnh vào bức tường trước mặt. Ai ngờ, chính cú đấm nặng trịch đó đã giúp Đường Phong phát hiện ra manh mối. Đường Phong thót tim. âm thanh này rất kỳ lạ, hình như... hình như không giống với âm thanh khi đập tay vào bức tường trong đại sảnh. 

Đường Phong quay lại nhìn Lương Viện, mắt Lương Viện mở to, cô cũng đã nhận ra: “Bức... bức tường này hình như không giống!”

"Đúng vậy, có lẽ... có lẽ đây chính là hy vọng của chúng ta!” - Đường Phong lùi lại vài bước, dùng đèn pin tỉ mẩn tìm kiếm trên bức tường. Họ biết rằng đối với họ thời gian không còn nhiều nữa. nếu như bức tường này không phái lối ra, thì họ cũng không còn thời gian để tìm kiếm lối thoát thật sự.

8

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Đường Phong vẫn chưa tìm thấy vết tích trên mặt bức tường, chẳng lẽ ở đây vốn không có cửa? Đường Phong không ngừng mở rộng phạm vi tìm kiếm. Cùng với ánh sáng của chiếc đèn pin trên tay, anh di chuyển tới mép tường, đột nhiên, mắt Đường Phong sáng lên, anh phát hiện mép tường trên trần xuất hiện một vài thiết bị kỳ lạ. Chiếc đèn pin trong tay Đường Phong di chuyển thật nhanh, không sai, mép tường trên cùng có mấy thanh sắt bắt mắt, lẽ nào... lẽ nào cả bức tường này chính là cánh cổng lớn phía đông?

Lương Viện cũng nhìn ra manh mối, cô kêu lên thất thanh: “Không phải chứ! Cả bức tường này chính là… cánh cửa phía đông đánh dấu trên bản vẽ? Nhưng...

nhưng trên bản vẽ công trình, cánh cửa đó phải ở trong đại sảnh số 3, giờ tại sao lại ở trong phòng sửa xe?”

“Đừng kêu toáng lên nữa, mau mau tìm xem làm thế nào để mở cánh cửa này ra!” - Đường Phong thúc giục.

‘Được, chắc là vẫn có cách, bọn chúng có thể ra được khỏi đây vậy chắc chắn chúng ta cũng có thế ra khỏi đây!” - Lương Viện trở nên phấn khích.

Đúng lúc này, trong kho đạn dược lại vang lên tiếng Makarov, ông cố tình cất cao giọng: “Mọi người còn bảy phút!”

Bảy phút! ở đầu bên kia Yelena và Hàn Giang đang mồ hôi nhễ nhại. Hai tay Hàn Giang run rấy, hạ quyết tâm dùng chiếc nhíp cắt đứt sợi dây màu tím Hàn Giang không dám nhìn - hai mắt nhắm chặt mắt lại, tất cả giao phó cho ông trời!

Khi mồ hôi Hàn Giang nhỏ xuống quả mìn, anh thấy xung quanh vẫn yên bình, mình vẫn sống sót, còn quả mìn vẫn chưa phát nổ. Anh mở mắt, phát hiện quả mìn tuy chưa nổ nhưng thời gian trên quả mìn vẫn đang không ngừng nhảy.

“Mẹ kiếp!” - Tim Hàn Giang nhảy qua nhảy lại giữa đại hỷ và đại bi, anh mới bình tàm đôi chút giờ lại trở nên căng thẳng!

“Thế này là thế nào? cắt đứt sợi dây màu tím nhưng không nổ, cũng không làm nó dừng lại!” - Yelena cũng có phần hoang mang.

“Như vậy có nghĩa là chúng ta bắt buộc phải đưa ra lựa chọn số phận giữa sợi dây màu đỏ và sợi dây màu xanh!”

“Màu đỏ, màu xanh, thông thường thì nên cắt..." - Lúc này Yelena cũng không biết nên cắt sợi dây nào, thông thường, mọi suy luận thông thường trong giờ phút này đều chẳng để làm gì cả.

“Còn bảy phút. Yelena, Hàn Giang, hai người mau ra đây đi! Hình như Đường Phong đã tìm thấy cánh cổng rồi!”

Makarov nói vậy khiến Yelena và Hàn Giang từ tuyệt vọng chuyển sang hy vọng. Hai ngưòi nhìn nhau, Hàn Giang vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nhưng Yelena lại lắc đầu, khuyên anh: "‘Chúng ta mau đi thôi!”

‘"Không! Nếu Đường Phong không tìm thấy cánh cổng thì sao?”

“Hàn Giang, anh đừng cố chấp nữa, chúng ta không còn thời gian đâu!v - Yelena thúc giục.

Lúc này bên ngoài lại vang lên giọng Makarov: “Yelena, Hàn Giang, hai người mau ra đây, Đường Phong tìm thấy cửa ra neoài rồi!”

Nghe Makarov hét lên như vậy, thần kinh Hàn Giang đang căng như dây đàn rôt cuộc đã giãn ra. Anh không cố chấp nữa mà cùng Yelena rút lui khỏi căn phòne chất đầy thuốc nổ này, tiện tay nhặt luôn những vũ khí của họ đã bị quẳng sang một bên. Yelena đóng I chặt cửa căn phòng lại, tuy biết làm như vậy không có ích gì nhưng cô vẫn cảm thấy an toàn hơn một chút.

Hàn Giang, Yelena và Makarov đều rút lui khỏi kho đạn dược, đi tới phòng sửa xe. Lúc này Đường Phong đã xác định bức tường trước mặt họ chính là toàn bộ cánh cửa phía đông lô cốt, nhưng anh lại không biết làm cách nào để mở cánh cửa này ra. Có lẽ... có lẽ cánh cửa này đã bị gỉ sét kẹt cứng từ lâu rồi, cũns có thể nó phải dùng điện mới khởi động được. Không, không thể, nếu như bọn áo đen đó đi ra từ đây, thì chắc chắn cánh cống này có thể mở ra, trừ khi... trừ khi bọn chúng đã ra được ngoài thì phá hỏng cánh cổng này.

Đường Phong không dám nghĩ tiếp nữa, bên tai anh đã vang lên giọng Hàn Giang: “Phải mở cánh cống này ra, chắc chắn có thứ gì đó giống như cần điều khiển, Đường Phong, hãy đi kiểm tra căn phòng nhỏ đó xem sao!”

Lời nhắc nhở của Hàn Giang đã khiến Đường Phong nhìn lại căn phòng nhỏ kỳ dị, anh bước thật nhanh vào trong phòng, dùng ánh sáng của đèn sạc pin soi rọi khắp nơi. Khi ánh sáng của chiếc đèn soi xuống phía dưới gầm bàn, Đường Phong bỗng khựng lại, anh mừng rỡ phát hiện thấy trên bức tường phía sau chiếc bàn xuất hiện một miếng nắp sắt. Đường Phong bò xuống gầm bàn, phát hiện nấp sắt hình như vừa bị ai đó sờ vào, nên trên bề mặt rõ ràng không có nhiều bụi bặm. Đường Phong vui mìmg khôn xiết, anh mở nắp sắt ra, bên trong quả nhiên xuất hiện hai cần điều khiển bằng sắt.

Đối diện với hai cần điều khiển này, anh bỗng trở nên chần chừ. Nên ấn thanh nào xuống đây? Nếu như ấn nhầm thì hậu quả... Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng Makarov: “Đường Phong! Cậu còn chần chừ gì nữa? Chúng ta chỉ còn lại 5 phút thôi!”

Đường Phong nghe thấv Makarov hò hét như vậy thi chân tay lập cập, anh không do dự nữa. mà dốc hết sức lực toàn thân, ấn thanh sắt bên phải xuống. Gần như cùng lúc, bức tường khổns lồ phía gian sửa xe vang lên tiếng động ầm ầm. Mọi người đều mừng rỡ, nhưng sau mấy chục giây chờ đợi bức tường trước mặt lại không chút động tĩnh, âm thanh ban nãy cũng biến mất.

Đường Phong không biết tại sao lại như vậy, anh nghi ngờ rồi lại ấn cần điều khiển bên trái xuống, tiếng động ầm ầm lại vang lên, ngay sau đó, kỳ tích đã xuất hiện. Sau một loạt tiếng động, cả bức tường bắt đầu di chuyển...

Bức tường phía đông phòng sửa xe bắt đầu từ từ mở vào bên trong, Đường Phong vội vàng chạy ra khỏi căn phòng nhỏ; năm người sừng sờ đứng trước bức tường, ngỡ ngàng nhìn chằm chằm cảnh tượng thần kỳ trước mặt.

Đường Phong đã bắt đầu nhìn thấy cát vàng bên ngoài phía dưới khe cửa, cánh cổng màu đen càng lúc càng lên cao, Đường Phong hít thở từng hơi lớn không khí trong lành bên ngoài, tất cả mọi người đều chìm đắm trong niềm vui thoát nạn. Nhưng khi cánh cổng dâng lên được một nửa, Đường Phong bồng phát hiện ra trên con dốc bên ngoài đang có một hàng bọn áo đen tay cầm súng tiểu liên MP-5 cỡ nhỏ do Đức sản xuất, đang nhằm về phía họ. Yelena hét toáng lên: “Không ổn, mau trốn đi!” - Cô vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên.

9

Cùng với tiếng súng nổ, năm người theo phản xạ liền lùi lại, may mà cánh cổng vẫn chưa hoàn toàn mở ra, cánh cống dày cộp đã giúp họ chắn phần lớn số đạn bay tới. Đường Phong ấn Lương Viện nhoài xuống đất, sau đó lại kéo Lương Viện vào trong căn phòng nhỏ, Hàn Giang cũng vào theo. Khi cánh cổng dừng lại và mở ra hoàn toàn, Đường Phong và Hàn Giang phát hiện, Yelena và Makarov nấp bên mép cổng, chính là phía dưới của cánh cửa cuốn trong kho sửa chữa.

Trông thấy Yelena và Makarov tạm thời bình an vô sự, Đường Phong và Hàn Giang mới yên tâm đôi chút, nhưng hai người lại lập tức giật thót tim bởi Makarov lớn tiếng hét lên: “Còn 4 phút nữa là mìn sẽ nổ!”

Ngay sau đó lại nghe thấy Makarov hét lên một câu bằng tiếng Nga, bốn phút? Họ chỉ còn lại bốn phút. Khi Makarov hét xone, ngoài cửa liền vang lên trận cười khủng khiếp: “Những người bạn cũ của tôi ơi, đã lâu không gặp rồi”

Đường Phong cảm thấy tiếng cười này rất quen, Hàn Giang cũng đã nhận ra - “Là... là Stechkin!”

Phía bên kia, Yelena và Makarov cũng đã nhận ra rồi: “Stechkin, quả thật ông chưa chết!” - Makarov hét lên bằng tiếng Nga.

“Tất nhiên là tôi không thể chết được, tôi ở trong tù bao nhiêu năm như vậy vẫn chưa sống đu đâu! Thằng Stephen đáng chết đó tưởng ràng ôm lấy tôi là có thế chết cùng tôi chắc, ha ha... nhưng núi Hạ Lan đã phù hộ cho tôi, thằng nhãi ranh đó vừa rơi xuống đã buông tay ra, cuối cùng một cành cây ở núi Hạ Lan đã cứu tôi còn thằng nhãi ranh đó thì rơi xuống vực sâu.”

“Mẹ kiếp, hóa ra núi Hạ Lan lại phù hộ cho ác nhân!” - Đường Phong thầm chửi rủa, nhưng anh lập tức nghĩ ngay ra một số câu hỏi: "‘Stechkin, có phải ông đã giết Triệu Vĩnh không?” - Đường Phong hỏi bằng tiếng Nga.

“Triệu Vĩnh? Không, ta chẳng có ấn tượng gì về người này, hắn không phải do ta giết!” - Stechkin trả lời rất dứt khoát.

“Vậy thì người tấn công chúng tôi ở Thiên Hộ Trấn không phải là ông sao?” - Đường Phong tiếp tục hỏi.

“Thiên Hộ Trấn? Không, ta không biết ngươi đang nói gì”.

Câu trả lời của Stechkin khiến đầu óc Đường Phong trở nên mụ mị, nhưng thời gian cấp bách, anh không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều, Đường Phong lại hỏi tiếp: 

“Xem ra bọn ông rất thông thạo địa hình ở đây, ông biết về sự tồn tại của lô cốt này từ lâu rồi ư?”

“Khà khà, biết thì làm sao? Các người đã chết đến nơi rồi mà vẫn hỏi nhiều như vậy hả?” - Rõ ràng Stechkin đã hết kiên nhẫn.

Đường Phong chưa biết phải làm tiếp thế nào, thì Makarov đột nhiên hét về phía Stechkin: “Stechkin, ông có biết Boolean Kennedy Branch không?”

“Ha ha, Ivan, tôi bảo rồi ông đừng hỏi han nhiều nữa. Ha ha, tôi biết anh và ông ta đã từng ở đây, nhưng... nhưng ông ta đã chết rồi!” - Stechkin trả lời lấp lửng.

“Anh ta đã từng huấn luyện học viên ở đây, nhưng sau này học viên ở đây bạo động nên đều chết rồi, trên người học viên của anh ta cũng có hình xăm giông trên người các ông...”

“Ivan, ông muốn nói gì?” - Stechkin thô bạo ngắt lời Makarov, “Thời gian không còn nhiều nữa, tôi nói cho ông biết vậy, trước đây tôi có quen Branch, nhưng anh ta đã chết cách đây rất lâu, gã Branch đó đã vĩnh viễn biến mất rồi!”

Makarov vẫn định nói thêm gì đó, nhưng Stechkin khó chịu ra mặt: “Ivan, khỏi cần ông la hét nữa, tôi giúp ông hét một câu nhé, các người chỉ còn lại ba phút thôi, ha ha ha!”

Cùng với tiếng cười điên dại của Stechkin là tiếng súng nổ vang! Makarov lo lắnẹ nhìn Đường Phong và Hàn Giang đầu bên này, Đường Phong và Hàn Giang 

cũng nhìn Makarov và Yelena, trong lúc này họ đều không có ý tưởng gì cả. Ba phút nữa mìn nữa sẽ phát nổ, nhưng nếu mạo hiểm xông ra ngoài, đối diện với hỏa lực dày đặc của Stechkin, thì phần thắng gần như bằng không.

Đúng lúc mọi người không biết phải làm thế nào thì đột nhiên trên con dốc bên ngoài cổng bỗng vang lên vài tiếng súng, rồi ngay sau đó là tiếng súng dày đặc. Đường Phong không hiểu bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hàn Giang đã nhận ra: “Đây là tiếng súng kHác, là súng lục!”

Trong tiếng súng dày đặc, Hàn Giang vẫn nhận ra tiếng súng lục: "Anh chắc chứ?” - Đường Phong bán tín bán nghi nhìn Hàn Giang.

“Chắc chắn!’’ - Hàn Giang khẳng định rồi đưa mắt nhìn Yelena đang đứng ở phía đối diện. Rõ ràng Yelena cũng đã hiểu ra vấn đề, nên cô gật đầu với Hàn Giang. Anh quay lại nói với Đường Phong: “Cậu không nhìn thấy sao, bọn áo đen đó đã không bắn về phía chúng ta nữa!”

Đường Phong dỏng tai nghe ngóng, quả nhiên, tiếng súng vẫn dày đặc, nhưng hình như đã rất xa. “Trên đời không có con đường cùng, đã đến lúc chúng ta lao ra ngoài rồi!”- Hàn Giang gằn giọng sau đó rút súng ra, lên nòng. Anh là người đầu tiên xông ra ngoài, ngay sau đó Yelena và Makarov cũns giương súng và lao ra khỏi công. Đường Phong bảo vệ Lương Viện, cũng cùng mọi người lao ra khỏi cánh cổng lô cốt nặng trịch.

Ánh nắng chói chang bên ngoài soi sáng tới mức Đường Phong nhất thời không mở được mắt, nhưng họ không có thời gian đê thích nghi, tiếng súng dày đặc đã thôi thúc họ bắt buộc phải lập tức lao vào chiến đấu.

Sự căng thẳng và hoảng loạn khủng khiếp đã khiến Đường Phong tuy chưa kịp thích ứng với ánh nang bên ngoài, nhưng vẫn bắn loạn xạ mấy phát súng về phía trước, sau đó, anh che chắn cho Lương Viện nấp vào phía sau một đồi cát nhỏ.

Tới khi mắt thích ứng được với ánh sáng, Đường Phong trông thấy Hàn Giang, Yelena và Makarov đứng cùng một chiến tuyến với mình, cũng nấp sau cồn cát, bắn về phía quân của Stechkin. Stechkin ban nãy vẫn còn cao giọng khệnh khạng, giờ bỗng im bặt, quân của hắn loạn trận, vài tên đổ nahiêne đổ ngả và ngã xuống.

Hình như Đường Phong cũng đã hiểu ra đôi chút, có người đã tập kích sau lưng hội Stechkin, nên mới khiến quân của Stechkin rối loạn. “Nhưng ai đã giúp đỡ chúng ta vậy?” - Đường Phong không nghĩ ra, mà lúc này cũng không cần thiết phải nghĩ. Bên tai anh lại vang lên giọng Makarov: “Chỉ còn hai phút, chúng ta bắt buộc phải xông lên nếu không sẽ không thoát được sổ phận bị cát chôn vùi đâu!”

Đúng vậy, họ chỉ còn lại hai phút, bắt buộc phải xông lên. Đường Phong, Hàn Giang và Yelena đều tăng cường hỏa lực. Tuy kỹ năng bấn súng của Đường Phong chỉ bình thường, nhưng Hàn Giang và Yelena lại là tay sủng cự phách, nên chỉ vài phát liên tiếp đã bắn hạ được vài tên áo đen.

Những tên áo đen cũng lần lượt bị đạn bắn từ phía sau hạ gục, rồi chỉ vài giây, bọn áo đen đều đã bị hạ gục. Đường Phong thở phào, anh nóng lòng đi tóm Stechkin nên lao lên đôi cát. Hàn Giang, Yelena và Makarov cũng lao theo, nhưng họ vẫn lập tức ý thức được phía sau vẫn còn một mối nguy hiểm khủng khiếp, giống như một ác quỷ nuốt chửng mọi thứ, sẽ lập tức phát nổ.

Lúc này, quả mìn chỉ còn lại ba mươi giây, mọi người quay lại nhìn, trông thấy nơi đang đứng đã cách xa căn cứ Tiền Tiến. Một cửa hang rộng hơn chục mét hiện lên trước mắt họ, đây chính là cánh cổng phía đông của lô cốt số 21 và phía trên cánh cống lại không phải là sa mạc Gobi, cũng không phải là đồi cát, mà là một ngọn núi đá nhỏ. Ngọn núi nàv chính là bức bình phong tự nhiên trước cồng lô cốt, lúc cánh cổng lô cốt đóng kín, nếu không để ý kỹ thì cũng sẽ không nhìn ra trong núi vẫn còn một cánh cổng như vậy.

Trong lúc mọi người vẫn đang ngạc nhiên thì quả mìn đã phát nổ; một tiếng nổ khủng khiếp từ sâu trong lô cốt vọng ra, khiến tất cả mọi người - không ai bảo ai, đều lao về phía đông. Đường Phong đang định chạy thì thấy mặt đất bỗng rung lắc làm anh đứng không vững, kéo theo Lương Viện cùng lộn nhào xuống cát...
Bình Luận (0)
Comment