Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp (Dịch)

Chương 10 - Tiểu Cô Nương Trên Trời Rơi Xuống (2)

"Thôi Hằng, Hằng trong Vĩnh Hằng. " Thôi Hằng đối với tên của mình cũng không kiêng kỵ, liền nói thẳng, cũng để cho tiểu cô nương này an tâm một chút.

"Tên của thần tiên ca ca thật có vị đạo thần tiên nha. " Khương Thất Thất mặt tươi cười nói "Các thần tiên có phải hay không đều là tồn tại vĩnh hằng à?"

"Tiểu nha đầu này là từ trong hội mơ mộng đi ra đi. " Thôi Hằng trong lòng không nhịn được mắng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn là mặt mỉm cười "Ta chẳng qua là người bình thường mà thôi."

"Thần tiên ca ca, giống như ngài vậy... A... " Khương Thất Thất còn đang tiếp tục đại nghiệp mơ mộng của mình, trong bụng lại bất ngờ phát ra tiếng vang cắt đứt lời của nàng.

"Ùng ục ục!"

Nàng đói.

Bởi vì luyện võ mê mệt, nàng cũng không kịp ăn cơm trưa, liền rơi vào trong tòa không gian tân thủ này.

"Ha ha, đi thôi, đi với ta ăn gì đó đi. " Thôi Hằng nở nụ cười.

"... " Trong mắt Khương Thất Thất lóe lên một chút do dự, nhưng rất nhanh thì đã quyết định, gật đầu một cái, ngọt ngào nói "Ừ, cảm ơn thần tiên ca ca!"

Thôi Hằng mang theo tiểu cô nương đi tới trước cửa biệt thự tân thủ, đưa ngón tay nhẹ nhàng ở trên tay cầm nhấn một cái.

Chỉ nghe một trận tiếng mở khóa lưu loát vang lên, cánh cửa liền tự mình mở ra.

"Oa! Thật là lợi hại! " Ánh mắt Khương Thất Thất lóe sáng trợn to, vô cùng khen ngợi nói "Đây chính là nhà ở của thần tiên ca ca sao? Thật rất thần kỳ!"

"... " Thôi Hằng nghe có chút lúng túng, không nói gì, đi thẳng vào.

Nhưng mà Khương Thất Thất lại không có theo tới, nàng đứng ở cửa, tựa như là có chút khẩn trương, nhìn về phía Thôi Hằng, nhỏ giọng dò hỏi: "Ta, ta thật có thể trực tiếp đi vào sao? Ta chỉ là một người phàm."

"Đi vào ăn một chút gì đi. " Thôi Hằng có chút dở khóc dở cười.

"Vâng vâng, tốt. " Khương Thất Thất nắm quả đấm nhỏ, hơi hơi hếch ngực nhỏ, bước vào.

Nhưng mà vừa lúc đó, trí năng Tinh Linh kiểm tra đến người khác ngoài Thôi Hằng đi vào phòng, trực tiếp liền mở ra giọng nói vấn an: "Ngài khỏe! Chào mừng ngài! Khách nhân tôn quý!"

"A! " Khương Thất Thất kinh hô lên, rõ ràng bị thanh âm đột nhiên xuất hiện này dọa nhảy.

Là thật nhảy cởn lên.

Đầu suýt chút nữa đụng vào trần nhà.

"Cái này, đây là, là cái gì? " Khương Thất Thất kinh nghi bất định quan sát trái phải, lại phát hiện cũng không có người thứ 3.

"Là phòng này đang nói chuyện, không cần để ý. " Thôi Hằng mỉm cười nói, hắn chung quy không tiện giảng giải cho tiểu cô nương này cái gì gọi là nhân công trí năng, cái gì gọi là điện gia dụng trí năng.

Vài chục năm không giao lưu với người, không chỉ hạ thấp năng lực xã giao của hắn, càng hạ thấp dục vọng nói chuyện của hắn.

"Cái này, ra là vậy a, thần tiên ca ca, nhà ở của thần tiên ca ca thật rất thần kỳ a! "Trong lòng Khương Thất Thất thật ra thì càng kinh hãi.

Nhà ở lại biết nói chuyện!

Chẳng lẽ nơi này thật sự là chỗ ở của thần tiên, lẽ nào thiếu niên trước mắt so với chính mình không lớn hơn mấy tuổi này thật là thần tiên trường sinh bất tử?

"Ngươi qua bàn ăn bên cạnh kia ngồi. " Thôi Hằng chỉ chỉ phương hướng phòng ăn, nói "Ta nấu hai chén mì."

Bởi vì có tấm gương là Hồng Phú Quý, cho nên lần này Thôi Hằng không có trực tiếp kêu Hoàng Cân Lực Sĩ tới.

Mà ở trong quá trình Thôi Hằng nấu mì, tiểu cô nương này lại lâm vào trạng thái ngây ngốc.

Không có lửa làm sao nấu nước, làm sao nấu mì?

Không có lửa tại sao có thể đem nước đốt lên?

Tại sao khói sẽ tự mình hướng lên tuôn trào, lại không có phiêu tán khắp nơi?

Rất nhiều tình huống cũng để cho nàng cảm thấy khó hiểu.

Chẳng lẽ người này thật sự là thần tiên sao?

Nhưng mà nàng không dám hỏi quá nhiều.

Sau khi ăn xong mì, Thôi Hằng cũng không lại tiếp tục cùng Khương Thất Thất nói chuyện, cũng không có vội hỏi.

Mà là mang nàng tới lầu hai, đem phòng ngủ cho nàng nghỉ ngơi.

Sau đó liền chính mình trở về phòng tu luyện lầu ba.

Muốn cho tiểu cô nương tuổi này an tâm, biện pháp tốt nhất chính là trước tiên không làm gì.

...

Trong phòng ngủ tầng hai của biệt thự tân thủ.

Cửa phòng đã bị bàn ghế chặn kín, cửa sổ cũng bị khóa kín, rèm cửa sổ cũng kéo lên, trong căn phòng một mảnh tối tăm.

Lúc này Khương Thất Thất co ro ngồi ở chân giường, ôm lấy hai chân của mình, tóc dài đen nhánh xõa xuống, mặt cúi sâu xuống, thân thể nhỏ thó nhịn không được khẽ run, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm nghẹn ngào.

Bộ dáng cũng không có chút nào hoạt bát lanh lợi như lúc ở cạnh Thôi Hằng ban sáng.

"Cha, mẫu thân, các ngươi ở nơi nào rồi?”

"Ta, ta thật sợ hãi..."

Một tiểu cô nương mười bốn tuổi.

Mới vừa rồi còn ở sân nhỏ nhà mình luyện võ, còn có thể nghe được mùi cơm mẫu thân mình nấu, sau một khắc liền trống rỗng xuất hiện ở một địa phương khác, thậm chí là một cái thế giới khác.

Sẽ có phản ứng gì?

Bình Luận (0)
Comment