Chương 110 - Diêu Đào
Lý Chu Quân nghe vậy trong lòng vui vẻ, phụ thân của Giang Tiêu Bạch là một nhân tài, vỗ mông ngựa rất lưu loát.
"Không dám nhận." Lý Chu Quân mỉm cười, sau đó nhìn về phía Giang Tiêu Bạch nói: "Có nguyện ý theo vi sư về núi khổ tu?"
Giang Tiêu Bạch nghe vậy sững sờ, ánh mắt kiên định nói: "Đồ nhi muốn tự mình xông ra một phen thiên địa!"
"Không tệ không tệ, vi sư quả nhiên không nhìn lầm người." Dường như Lý Chu Quân đã sớm đoán được kết quả này. Thân là khí vận chi tử, Giang Tiêu Bạch sao có thể một mực ở lại một chỗ?
Chắc chắn phải không ngừng chạy khắp nơi, xoát đồ thăng cấp.
Cho nên Lý Chu Quân cũng không bất ngờ với kết quả này, Lý Chu Quân nói: "Thưởng cho ngươi một quyển công pháp, Đại Nhật Kim Ô Kinh, mong ngươi tu luyện cho tốt."
Dứt lời, Lý Chu Quân điểm mi tâm Giang Tiêu, đồng thời độ một đạo ấn ký phân thân trên người hắn. Khi hắn gặp nguy hiểm, phân thân có thể hiển linh.
Nửa ngày trôi qua.
Giang Tiêu Bạch quan sát công pháp huyền ảo trong đầu, nhịn xuống vẻ mặt kích động nói với Lý Chu Quân: "Đệ tử đa tạ sư phụ!"
"Ừm." Lý Chu Quân mỉm cười, thân hình dần nhạt đi trước mặt hai phụ tử.
"Cung tiễn sư phụ!"
"Cung tiễn cao nhân!"
Giang Tiêu Bạch, Giang An Lãng chắp tay thi lễ với Lý Chu Quân.
"Cha, ta ra sau núi tu hành đây!"
Giang Tiêu Bạch nhìn phụ thân, có chút không kịp chờ đợi nói.
"Được." Giang An Lãng cười nói, trong lòng lại thầm mắng tên tiểu tử thối này không biết điều, đi theo bên cạnh cao nhân ăn ngon uống say không tốt sao?
Sau đó hắn híp mắt lại, Trương gia...
Mà Giang Tiêu Bạch giờ phút này tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng phụ thân mình, bởi vì hắn đã trên đường đi về phía sau núi, đột nhiên hắn trông thấy một bóng người nằm ven đường, không khỏi dừng bước.
"Sao lại có một cô nương rơi vào trong hậu sơn nhà ta?"
Giang Tiêu Bạch thấy rõ ràng hình dạng bóng người kia, thần sắc sững sờ.
Nằm bên đường, là một thiếu nữ mặc váy trắng.
Không chỉ có thế, thiếu nữ mắt sáng răng trắng, mặt như hoa đào, da như mỡ đông.
Dung nhan tuyệt mỹ, khiến Giang Tiêu hoảng hốt.
"Phi lễ chớ nhìn..."
Giang Tiêu Bạch vội vàng hít vào một hơi thật sâu, mình quả quyết không thể làm cầm thú.
Đồng thời.
Thiếu nữ nhìn như hôn mê, thực ra đầu óc thanh tỉnh.
Chỉ là thân thể bị trọng thương, không thể động đậy.
Hiện tại nàng đang rất hoảng, nàng đang du ngoạn ở một nơi danh lam thắng cảnh trên Tiên Giới.
Nhưng chưa từng nghĩ, mình sẽ bị ám sát.
Bất đắc dĩ bóp vỡ Độn Hư Phù đắt đỏ phụ thân giao cho nàng.
Không nghĩ tới lại đi tới Hạ Giới.
Ngoài ra, khi xuyên qua hàng rào thế giới, nàng còn bị trọng thương.
Nếu không phải Độn Hư Phù có công năng hộ thể nhất định, giờ phút này nàng đã trở thành một đống bột mịn.
Thật ra người Tiên Giới muốn đến Hạ Giới cũng không khó, chỉ là phải trả giá rất lớn, không phải người bình thường có thể tiêu hao nổi.
Hơn nữa Hạ Giới sao có thể sánh với Tiên Giới tài nguyên phong phú?
Xuống một chuyến e là đũng quần cũng bị thua lỗ.
Nói trở lại, nhìn thấy ánh mắt của Giang Tiêu Bạch vừa rồi, thiếu nữ có chút sợ thiếu niên này nổi sắc tâm với mình, vậy liền xong đời!
Dù sao nàng cũng biết, dáng vẻ của mình vẫn rất không tồi, ngưỡng cửa trong nhà mình đã sắp bị người của các đại thế lực tới cửa cầu hôn giẫm nát.
Nhưng hôm nay bản thân bị trọng thương, hoàn toàn không có một chút năng lực chống cự, nếu thiếu niên này có ác ý với mình, cũng chỉ có thể mặc kệ.
Chẳng qua trông thấy Giang Tiêu Bạch lẩm bẩm "Phi lễ chớ nhìn", thiếu nữ nhẹ nhàng thở ra, xem ra đã nhịn được.
Nhưng sau một khắc, nàng đã bị Giang Tiêu Bạch ôm lấy.
Tiêu rồi...
Trong lòng thiếu nữ tuyệt vọng.
Nhưng cũng may, Giang Tiêu Bạch cũng không động tay động chân với nàng, chỉ ôm nàng lên trên giường một phòng khách, sau đó phân phó một thị nữ chăm sóc thiếu nữ.
Thiếu nữ thấy thế, lập tức có một tia hảo cảm với Giang Tiêu Bạch.
Đương nhiên, chưa nói tới thích.
Nhưng nếu Lý Chu Quân ở đây, chắc chắn sẽ nói: "A đúng đúng đúng, chân heo mà, chính là như vậy, chắc chắn phải có độ thiện cảm trước, mới có thể lót đường cho việc chết đi sống lại sau này!"
Rất nhanh, ba tháng trôi qua.
Thương thế của thiếu nữ dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Mà quan hệ giữa Giang Tiêu Bạch và thiếu nữ cũng thân thiết hơn, đồng thời hắn cũng biết tên của thiếu nữ, tên Diêu Đào.
"Diêu Đào, ngươi thật sự đến từ Tiên Giới sao?"
Tại phủ đệ Giang gia, dưới tán cây trước phòng khách.
Giang Tiêu Bạch ngồi trên mặt đất, tò mò hỏi Diêu Đào.
Diêu Đào trợn trắng mắt: "Đại ca, vấn đề này ngươi đã hỏi một ngàn lần trong ba tháng nay!"
Giang Tiêu Bạch cười hắc hắc nói: "Chủ yếu là, ngươi nói rất chân thật, nhưng ta vẫn không thể tin được."
"Ta tận mắt nhìn thấy, tự mình trải nghiệm, có thể không chân thật sao?" Diêu Đào im lặng nói.