Chương 123 - Dừng tay
Nói vậy, mình cũng có thể đi chơi vui vẻ rồi!
Nhìn bóng lưng nho nhỏ của Hứa A Tả càng lúc càng xa, Lý Chu Quân lại bị suy nghĩ kỳ quái này chọc cười.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Lý Chu Quân mặc thanh sam, đi ra từ nhà tranh.
Trên lưng hắn có thêm một cái sọt, cùng với một cái cuốc đặt trong sọt.
Đây đều là đạo cụ nhiệm vụ vĩnh cửu hệ thống phát cho.
Theo như hệ thống nói, thể nghiệm sinh hoạt phàm nhân thì phải có dáng vẻ phàm nhân, có thể không sử dụng pháp lực thì đừng sử dụng pháp lực.
Cứ như vậy, Lý Chu Quân cõng sọt, đi về phía dòng suối nhỏ.
Cùng lúc đó.
Trưởng lão Nhất Diễn Tông, Hồ Thấm Di cũng xuất hiện trên không trung đỉnh núi.
Khi nàng quan sát đỉnh núi, thấy bên dòng suối một bóng lưng cao ngất như thương, cõng cái sọt, vẻ mặt không khỏi sửng sốt.
"Tại sao phàm nhân lại xuất hiện ở nơi này?"
Lúc Hồ Thấm Di nhìn bóng lưng mặc áo xanh kia, vẻ mặt không khỏi nghi hoặc.
Nhưng khi nàng buông thần thức, cảm nhận tà khí xung quanh, lại mơ hồ: "Vì sao tà khí nơi đây không còn sót lại chút gì, ngược lại còn dạt dào linh khí, không kém bao nhiêu so với chỗ Nhất Diễn Tông chúng ta?"
Trong lúc nhất thời, Hồ Thấm Di có chút hoang mang.
Dù sao một tháng trước nàng đến nơi này, khắp nơi đều là tà khí.
Hôm nay lại biến thành linh khí.
Chẳng lẽ nữ hồn tu kia đã thoát khốn, bổ sung phương pháp che mắt, cố ý hấp dẫn tu sĩ đến đây, thôn phệ thần hồn của tu sĩ, trợ giúp bà ta tu luyện sao?
Nghĩ tới đây, Hồ Thấm Di lập tức cảnh giác.
Nàng cũng không che giấu chút nào, cưỡi mây đáp xuống trước bóng lưng thanh sam.
Mới nhìn qua thanh niên này, dù Hồ Thấm Di tu hành nhiều năm, đạo tâm ổn định, cũng không thể không thừa nhận. Người này mặt như quan ngọc, mày kiếm mắt sáng, trông rất tuấn dật.
Nàng vốn tưởng rằng, phàm nhân nhìn như không có chút tu vi nào này, thấy mình cưỡi mây mà rơi, tất nhiên sẽ rất sợ hãi, tôn kính có thừa đối với mình, như vậy kế tiếp mình khuyên hắn rời khỏi nơi đây, cũng thuận lý thành chương.
Nhưng ngoài dự liệu, thanh niên kia chỉ liếc nhìn nàng, lại nhìn dưới chân nàng, giọng điệu bình thản nói: "Cô nương, ngươi giẫm lên thảo dược ta muốn đào."
Hồ Thấm Di: "??"
Không phải chứ?
Một phàm nhân như ngươi nhìn thấy người tu tiên biết bay, không phải nên khiếp sợ sao?
Sao hắn ta có thể bình tĩnh như vậy?
"Cô nương, xin nhường một chút." Thanh niên tiếp tục nói.
"A." Hồ Thấm Di gật gật đầu, tránh sang bên cạnh.
Nhưng nàng rất nhanh phản ứng lại, mình chỉ là một tu sĩ Kim Đan, sao lại nghe lời phàm nhân?
Nhưng thanh niên lúc này đã ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy cái cuốc nhỏ trong gùi, bắt đầu đào thuốc.
Hồ Thấm Di thấy thế, bất đắc dĩ nói: "Ngươi có biết trong núi này phong ấn một nữ ma đầu không? Ngươi dám tới đây hái thuốc, không sợ xảy ra chuyện sao? Tuy hái thuốc có thể đổi chút tiền tài, nhưng tiền tài là vật ngoài thân, tóm lại vẫn kém tính mạng của mình."
"Cô nương nói có đạo lý." Trên mặt thanh niên hiện lên một tia hứng thú, cúi đầu tiếp tục đào dược.
Nữ ma đầu?
Là nữ hồn tu ở trong núi bị mình dùng thần thức nghiền nát sao?
"Ngươi vẫn còn muốn đào nữa sao? Muốn tiền mà không muốn sống sao?" Khóe miệng Hồ Thấm Di giật giật, đồng thời, trong lòng nàng loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng.
Theo lý thuyết, phàm nhân nhìn thấy mình cưỡi mây đạp gió, sớm nên quỳ lạy trên mặt đất, hô to tiên nhân.
Nhưng thanh niên này lại làm như không thấy.
Chẳng lẽ thanh niên này cũng là người tu hành?
Nghĩ tới đây, Hồ Thấm Di đang muốn ra tay đánh lén thanh niên, thăm dò xem kẻ này có phải cũng là người tu hành thật hay không.
Nhất Diễn Chân Nhân dẫn theo Dư Tử Nhạc và đệ tử đột nhiên hạ xuống nơi này.
Khi Dư Tử Nhạc thấy thanh niên ngồi xổm trên mặt đất đào thuốc, vẻ mặt sững sờ, đây không phải Lý tiên sinh sao?
Sao lại xuất hiện ở đây?
Mà khi Dư Tử Nhạc nhìn thấy, Hồ Thấm Di đứng sau lưng Lý Chu Quân, giơ tay lên, muốn đánh lén hắn.
Trong nháy mắt trợn tròn hai mắt.
Nàng ta làm cái gì vậy!
Một trảo này rất có thể sẽ bắt lấy mạng sống của ngươi đấy!
Dù sao uy lực của Chân Tiên, tu sĩ há có thể mạo phạm?!
"Dừng tay!"
Dư Tử Nhạc hét lớn một tiếng.
Hồ Thấm Di dừng động tác.
Nhìn thấy người tới, Hồ Thấm Di chắp tay nói: "Thẩm Di bái kiến Dư tông sư, tông chủ."
Nhưng Dư Tử Nhạc cũng không để ý tới hai người.
Mà là lộ vẻ mặt kính sợ đi đến bên cạnh Lý Chu Quân đang cắm đầu lấy thuốc, chắp tay nói: "Dư mỗ bái kiến Lý tiên sinh."
Tiêu Thạch cũng theo sát sư phụ mình, ôm quyền nói với Lý Chu Quân: "A Thạch bái kiến Lý tiên sinh!"
Thấy một màn này, Hồ Thấm Di, Nhất Diễn Chân Nhân đều trợn to hai mắt.
Dư Tử Nhạc là Linh Trận Sư ngũ phẩm, đại tu Hóa Thần cảnh!