Chương 137 - Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng
"Thật quá mức." Khóe miệng Lý Chu Quân giật giật.
Nhưng có hệ thống nói, Lý Chu Quân cũng không hoảng hốt, cười nói với Hạo Hoàng: "Không dám nhận lãnh giáo, đối với cờ vây, Lý mỗ cũng biết một chút."
"Tiên sinh khiêm tốn, mời." Hạo Hoàng cười ha ha, phất tay, bên cạnh trống rỗng xuất hiện một cái bàn đá, hai cái ghế đá, một bộ bàn cờ.
"Mời." Lý Chu Quân cười nói.
Hai người ngồi xuống.
Hạo Hoàng thấy Lý Chu Quân không có ý định cầm quân trắng đi trước, chiếm tiên cơ, liền cười nói: "Tiên sinh, vậy lão phu không khách khí."
Theo Hạo Hoàng đặt một quân cờ xuống.
Ván cờ cũng chính thức bắt đầu.
Khi ván cờ tiến hành được một nửa, Hạo Hoàng cau mày.
Chỉ thấy nước đi của chàng trai trẻ đối diện không có quy tắc nào cả, rõ ràng là quân đen đi sau, nhưng nơi đặt cờ lại rộng mở, như rồng bay, còn mình đi trước chỉ có thể bị ép phòng thủ.
Dựa theo thế cục này, ván cờ này chỉ có thể kết thúc với thế hòa.
Trong cờ vây ở thế giới này, có một quy tắc ngầm, đó là hòa thì đen thắng.
Bởi vì quân trắng đã chiếm tiên cơ, nhưng cũng không thể đánh bại quân đen đi sau.
Hạo Hoàng thấy thế, cười ha ha nói: "Lão phu nhận thua, lão phu bội phục kỳ nghệ của tiên sinh."
Lý Chu Quân mỉm cười.
"Lão phu không biết đã sống bao lâu, người có thể nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay, người cùng chí hướng lại càng không có, hôm nay gặp được tiên sinh, thật là một chuyện may mắn." Hạo Hoàng hào hứng nói
Lý Chu Quân cười nói: "Hạo Hoàng quá lời rồi."
Dừng một chút, Lý Chu Quân lại nói: "Không biết Hạo Hoàng có từng nghe nói tới Quan Hải Sơn?"
"Quan Hải Sơn?" Hạo Hoàng hơi sững sờ, suy tư một lát rồi nói: "Trước khi ngủ say, lão phu đã từng nghe nói tới ngọn núi này, có vẻ là một tông môn tu tiên, nhưng trong đó không có Chân Tiên. Chắc hẳn đã lâu như vậy, tông môn này đã biến mất trong dòng sông thời gian rồi nhỉ? Sao, Lý tiên sinh cảm thấy hứng thú với ngọn núi này?"
"Cũng không phải, chỉ là nghe nói núi này có bí cảnh mở ra." Lý Chu Quân cười khổ một tiếng, nói như thế nào Quan Hải Sơn này cũng từng là một chỗ thánh địa tu hành.
Không ngờ ngay cả mắt Hạo Hoàng cũng không lọt vào được.
"Một bí cảnh nho nhỏ, tiên sinh không cần nhớ nhung, ngày khác tiên sinh đến Hạo Hoàng Sơn, lão phu tất nhiên sẽ dùng rượu ngon quý trọng nhất của giới này để đối đãi." Hạo Hoàng khẽ mỉm cười nói: "Hôm nay ta sẽ không quấy rầy tiên sinh thêm nữa, cáo từ."
"Hạo Hoàng đi thong thả." Lý Chu Quân chắp tay đưa tiễn.
Đêm nay có thể kết bạn với một vị sơn thần cấp Chân Tiên, cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Theo Hạo Hoàng rời đi, cuộc sống của Lý Chu Quân lại một lần nữa bình tĩnh lại.
Mấy ngày sau đó, Lý Chu Quân giải thích thế nào là người lười.
Nằm trên giường ba ngày, không hề nhúc nhích.
【 Tinh: Ta để ngươi đến đây là để trải nghiệm cuộc sống phàm nhân, rèn luyện tâm tính, không phải để làm heo. 】
"Hệ thống, tầm nhìn nhỏ quá, ngủ cũng là trải nghiệm cuộc sống phàm nhân mà, hơn nữa trong mơ cũng có thể ngắm cảnh mà." Lý Chu Quân cười nói.
【 Tinh:... Hiện tại ngươi sao lại không biết xấu hổ như vậy, học ở đâu thế? Muốn ngủ để nhận thưởng của ta miễn phí sao? 】
"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà." Lý Chu Quân suy tư một lát rồi nói.
【 Tinh:... Sao ngươi không học hỏi những điểm tốt của ta? 】
Trong mấy ngày Lý Chu Quân nằm ngủ.
Thanh Châu lại gió nổi mây phun.
Trong Đạo Thiên Tông.
Mục Thái Vũ và đông đảo sơn chủ tề tụ một đường.
Sắc mặt đều không được tốt cho lắm.
"Các vị, đối với Hồng Liên Giáo vừa xuất hiện gần đây, các vị có ý kiến gì?" Mục Thái Vũ trầm giọng nói.
Một vị sơn chủ hừ lạnh nói: "Hồng Liên Giáo này thật sự là dã tâm lớn, chẳng lẽ thực sự cho rằng Hồng Liên Giáo có thể hạ gục Hạo Hàn Kiếm Tông ở Giang Châu, thì cũng có thể hạ gục Đạo Thiên Tông ở Thanh Châu chúng ta sao? Nội tình của Đạo Thiên Tông chúng ta không phải là Hạo Hàn Kiếm Tông có thể so sánh được."
"Có một câu nói rất hay, dưới Đại Thừa đều là con kiến hôi, dù có nhiều tu sĩ Độ Kiếp viên mãn đến đâu, trước mặt một vị tu sĩ Đại Thừa cũng vô dụng, bởi vì đây không phải là cuộc chiến mà số lượng có thể thắng."
Mà giáo chủ Hồng Liên Giáo Lý Nguyệt Như, nghe nói tu vi cũng đã đến Chân Thừa cảnh, sắp phi thăng Tiên Giới. Trong số thái thượng trưởng lão Đạo Thiên Tông chúng ta, cũng không biết còn có Chân Thừa chưa phi thăng hay không. Dù sao bên Thái Thượng Điện đã rất lâu không có động tĩnh."
Một vị sơn chủ bất đắc dĩ nói.
Nếu như thái thượng trưởng lão Đạo Thiên Tông, toàn bộ dều đã phi thăng, nói không chừng lần này sẽ thật sự lật thuyền trong mương.
"Binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn, Đạo Thiên Tông chúng ta tung hoành Thanh Châu lâu như vậy, há có thể sợ một Hồng Liên Giáo nho nhỏ." Vô Ưu sơn chủ thản nhiên vuốt vuốt râu trước ngực nói.