Chương 154 - Lâm Hải Thành
Trong Thái Thượng Điện.
Mục Thái Vũ tôn kính nói với Chân Vân Tử.
"Không cần, tiểu tử này lại là Chân Tiên nhị phẩm, lão phu muốn đích thân đi gặp tiểu gia hỏa này một chút, Vân Cư Sơn nhất mạch chúng ta, lại xuất ra thiên kiêu chi tử phong hoa tuyệt đại."
Chân Vân Tử vẻ mặt thoải mái cười tủm tỉm nói, dứt lời, còn không quên sửa sang lại tóc và quần áo của mình.
Vài bóng người cũng ẩn giấu trong hư không Thái Thượng Điện, không biết đã ngủ say bao lâu, vừa mới tỉnh lại, thấy vẻ mặt Chân Vân Tử xuân phong đắc ý, không khỏi có chút nghiến răng.
Cũng không có cách nào, ai bảo hậu bối Vân Cư nhất mạch không chịu thua kém chứ?
Nghĩ đến đây, mấy bóng người giống như thần ma này yên lặng tính toán trong lòng.
Chẳng lẽ hậu bối nhà mình cũng có người che giấu tu vi?
Xem ra ngày khác phải tìm thời gian treo đám người này lên đánh ép hỏi mới được. Nếu không đường đường là một thượng tông, thành lão lục tông môn sao được?
Tại Vân Cư Sơn.
"Lần này trở về, ngươi dự định ở lại bao lâu?" Mộ Dung Tuyết nhẹ giọng hỏi Lý Chu Quân, cố nén những đường gân nổi lên trên trán.
"Chờ lát nữa sẽ đi, ta muốn tới Nam Châu một chuyến." Lý Chu Quân nói.
"Nhanh như vậy sao?" Mộ Dung Tuyết sững sờ, trong lòng có chút mất mát nói: "Không thể không đi sao?"
"Ừ, không thể không đi." Lý Chu Quân gật gật đầu, ấm áp cười nói.
"Được rồi." Mộ Dung Tuyết bất đắc dĩ nói, vốn tưởng rằng lần này Lý Chu Quân trở về, có thể ở lâu hơn một chút.
Lý Chu Quân nói: "Không sai biệt lắm, ta cũng nên đi."
"Được, Nam Châu cách Thanh Châu đường xá xa xôi, trên đường chú ý an toàn." Mộ Dung Tuyết không quên dặn dò.
"Yên tâm." Lý Chu Quân khẽ cười một tiếng.
Sau đó cách không đánh hai ấn ký nguyên thần vào Lỗ Thao Ngưng và Tô Nam đang bế quan. Sau khi làm xong, hắn cũng không ở lại Đạo Thiên Tông nữa, mà khống chế phi kiếm, thuận gió mà đi.
Mà đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tuyết lại ngóng nhìn phương hướng Lý Chu Quân rời đi...
Đột nhiên, Chân Vân Tử cũng xuất hiện ở Vân Cư Sơn tại thời khắc này.
"Bái kiến Thái Thượng." Mộ Dung Tuyết nhìn thấy người tới, cung kính hành lễ.
"Ừm." Chân Vân Tử gật gật đầu, dò hỏi: "Chu quân đâu?"
Mộ Dung Tuyết cười khổ một tiếng nói: "Vân Cư sơn chủ chân trước vừa rời đi, chân sau ngài đã đến."
"Ách..." Chân Vân Tử nghe vậy, vẻ mặt sững sờ, nhưng ngay sau đó lại cười nói: "Hảo nam nhi chí tại tứ phương, không tồi không tồi."
...
Ở bên kia.
Sau khi Lý Chu Quân rời khỏi tông môn.
Liền chạy thẳng tới một tòa thành lớn ở biên cảnh Thanh Châu - Lâm Hải Thành.
Mọi người đều biết, giữa châu và châu là biển rộng mênh mông.
Trong biển rộng mênh mông lại ẩn giấu nguy cơ.
Dù sao biển cả cũng đã tồn tại từ lâu.
Không ai biết bên trong sẽ có sinh vật nào ẩn núp.
Cho nên muốn vượt qua biển rộng mênh mông này, tổng cộng có hai biện pháp.
Thứ nhất, tu vi hắn đạt tới Độ Kiếp, dựa vào thực lực của mình bay vọt ra biển lớn.
Nhưng cho dù tu vi đạt tới Độ Kiếp, cũng rất có thể sẽ lật xe.
Thứ hai, là ngồi lâu thuyền ở bến tàu thành lớn.
Lâu thuyền chính là do đông đảo Đoán Tạo Sư bát phẩm liên thủ rèn, giá trị chế tạo không nhỏ, lực phòng ngự đủ để ngăn cản mấy chục lần công kích của tồn tại dưới Đại Thừa.
Cách thời gian Tử Vân Đạo Nhân giảng đạo cũng còn một tháng.
Thời gian không tính là gấp gáp.
Lý Chu Quân dự định đi thuyền qua, cũng có thể kiến thức biển rộng mênh mông này.
Khi Lý Chu Quân đi tới cửa bắc Lâm Hải Thành.
Hắn phát hiện ra tường Lâm Hải Thành cao tới mấy trăm trượng, nguy nga đồ sộ, có thể nói là quỷ phủ thần công.
Mà người thống trị Lâm Hải Thành là một gia tộc cổ xưa tên Hạ gia.
Hạ gia nắm giữ chức thành chủ, thống trị Lâm Hải Thành mấy ngàn năm, nội tình tự nhiên hùng hậu vô cùng.
Mặc dù kém Đạo Thiên Tông, nhưng tuyệt đối đủ để miểu sát đại bộ phận tông môn, gia tộc trên Thanh Châu.
Hơn nữa lão tổ là một vị Chân Tiên phi thăng Tiên Giới, đây cũng là nguyên nhân vì sao Hạ gia có thể thống trị Lâm Hải Thành.
Khi Lý Chu Quân bước vào tường thành vạn trượng, tiến vào Lâm Hải Thành.
Hắn phát hiện ra khách qua lại đều là hạng người có thực lực không kém, thấp nhất cũng có tu vi Kim Đan, Nguyên Anh.
Dù sao người tới thành này đều chuẩn bị vượt châu.
Không có chút thực lực, sao dám đi xa như vậy?
Không chỉ có vậy.
Lý Chu Quân còn nhìn thấy không ít giáp sĩ mặc áo giáp màu xanh biển, tốp năm tốp ba đi lại trên đường phố Lâm Hải Thành.
Tu vi của những giáp sĩ này đều đã đạt tới Kim Đan.
Rất rõ ràng, những giáp sĩ này là quân đội của phủ thành chủ Lâm Hải Thành.
Chức trách của bọn họ không chỉ phụ trách trật tự trong thành, còn phải chiến đấu với Hải tộc trong biển lớn ở cửa Nam Thành.