Chương 167 - Minh Quỷ Đạo Nhân
Bởi vì quá trình phi thăng rất nhanh, hơn nữa động tĩnh cũng tương đối nhỏ.
Những kẻ chuyên môn phục kích này không kịp phản ứng.
Đương nhiên, bình thường loại người chuyên môn phục kích ở Tiên Giới vẫn rất ít, dù sao cũng không biết phải chờ đợi bao nhiêu năm, thừa dịp thời gian này, còn không bằng tự mình tu luyện.
Cùng lúc đó, Lý Chu Quân có chút không nhịn được muốn chửi bậy, sao khắp nơi trên thế giới này đều là kẻ xảo trá?
Huyết Tổ như thế, Thôn Hải Yêu Tôn như thế, ngay cả người Tiên Giới cũng thích làm kẻ xảo trá như thế.
"Ha ha ha, không uổng công bản tọa ngủ đông mấy ngàn năm ở khu vực này, cuối cùng cũng đợi được một kẻ ngu si từ Hạ Giới dựa vào man lực phi thăng!"
Cùng lúc đó, một thân ảnh lão giả mặc hắc bào, thân hình còng xuống, từ trong thông đạo Tiên Giới do Tử Vân Chân Nhân đả thông chậm rãi đi ra, xuất hiện trước mắt mọi người.
Lão giả lưng còng vô cùng tham lam liếc nhìn Tử Vân Chân Nhân, lại liếc nhìn thế giới này, trong mắt tràn ngập vẻ kích động khó có thể che giấu.
Mục tiêu của lão đương nhiên không chỉ đơn giản là Tử Vân Chân Nhân.
Toàn bộ Hạ Giới đều sẽ hóa thành đất dưỡng thi của lão!
"Bản tọa là Minh Quỷ Đạo Nhân, các ngươi nhìn thấy bản tọa còn không quỳ xuống?" Cùng lúc đó, lão giả thân hình còng xuống, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hàng vạn hàng ngàn sinh linh tụ tập nơi này, trong lòng mừng rỡ không thôi.
Nhiều tu sĩ tụ tập ở nơi đây như vậy, cũng bớt cho lão không ít công phu.
"Đáng chết!"
Cùng lúc đó, Tử Vân Chân Nhân thu hồi Pháp Thiên Tượng Địa vỡ vụn, khóe miệng tràn máu tươi, sắc mặt khó coi tột cùng đứng dậy.
Tu vi của Minh Quỷ Đạo Nhân trước mắt này tuyệt đối là Chân Tiên lục phẩm thượng thừa!
Nếu không tuyệt đối không thể dựa vào lực lượng một chưởng đã mở ra Pháp Thiên Tượng Địa, đánh cho mình chật vật không chịu nổi như vậy.
Cùng lúc đó, theo âm thanh của lão giả rơi xuống.
Trên người lão quả thật bộc phát ra uy lực Chân Tiên lục phẩm!
Hàng vạn hàng ngàn sinh linh Nam Châu ở đây, lập tức cảm thấy tê cả da đầu, không nhịn được muốn quỳ xuống.
"Ngươi mạng lớn, thế mà mở ra Pháp Thiên Tượng Địa đi vào thông đạo Tiên Giới này, nếu không lực lượng một chưởng của bản tọa đã đủ để trấn sát ngươi."
Lúc này, trên mặt Minh Quỷ Đạo Nhân lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nhìn về phía Tử Vân Chân Nhân.
Đối mặt với sự khiêu khích của Minh Quỷ Chân Nhân.
Tử Vân Chân Nhân cũng không nói lời nào, mà nhìn về phía Lý Chu Quân cùng với Hạo Hoàng.
"Ngươi nhìn cái gì vậy? Yên tâm, chỉ một mình lão phu, toàn bộ Hạ Giới của các ngươi đều sẽ thuộc về lão phu." Minh Quỷ Đạo Nhân thấy Tử Vân Chân Nhân nhìn về phía sau, cười híp mắt nói.
Đột nhiên, Minh Quỷ Chân Nhân dường như nhận ra điểm không thích hợp.
Lão mãnh liệt nhìn về phía sau Tử Vân Chân Nhân.
Chỉ thấy một vị lão giả áo bào trắng đang dùng ánh mắt u ám nhìn chằm chằm mình, không chỉ có như thế, bên cạnh lão giả áo bào trắng này còn có một vị thanh niên mặc thanh sam, cũng đang cười tủm tỉm nhìn mình.
"Làm càn! Ánh mắt các ngươi nhìn bản tọa là có ý gì?!" Minh Quỷ Đạo Nhân chỉ cảm thấy ánh mắt hai người nhìn mình cực kỳ không tôn trọng, lập tức thẹn quá hóa giận.
"Có ý gì?" Hạo Hoàng yếu ớt mở miệng: "Con đường chính đạo không đi, lại muốn đi đường tà đạo, ngươi muốn gì?"
"Hừ, phàm phu tục tử sao có thể hiểu được khoái hoạt của bổn tọa... Mẹ kiếp!"
Minh Quỷ Đạo Nhân vốn định hừ lạnh một tiếng, giễu cợt Hạo Hoàng sao biết được niềm vui của những kẻ xảo trá nhưu mình. Thế nhưng khi lão cảm nhận được, trên người Hạo Hoàng đột nhiên dâng lên khí tức nặng nề như núi, lão lập tức trợn mắt nhìn, lời thô tục cũng bật thốt ra.
"Khụ khụ, thật ra lão phu chỉ cảm thấy, Tiên Giới có chút chán, muốn đến Hạ Giới đi dạo, không có ý gì khác..."
Trên mặt Minh Quỷ Đạo Nhân lúc này lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Chân Tiên thất phẩm!
Ngươi mẹ nó một Chân Tiên thất phẩm không phi thăng Tiên Giới, ở dưới Hạ Giới làm gì?
Nghĩ tới đây, Minh Quỷ Đạo Nhân thật sự có một chút xúc động muốn khóc.
Rốt cuộc ai là kẻ xảo trá đây?
Tại sao ta cảm thấy ngươi mới là đang chờ sẵn để đánh úp ta, như cảnh "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau" vậy?
"Ha ha, đã đến thì liền ở lại đi, tránh để ngươi đi gieo vạ cho người khác." Cùng lúc đó, Hạo Hoàng cười lạnh một tiếng, đưa tay ra, ngưng tụ một bàn tay che trời trong hư không, chộp về phía Minh Quỷ Đạo Nhân.
Minh Quỷ Đạo Nhân thấy Hạo Hoàng không định buông tha cho mình, sắc mặt lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi tưởng bản tọa không có chút bản lĩnh nào sao, chỉ phục kích một mình thôi sao?"
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống.
Thần sắc của Minh Quỷ Đạo Nhân dần trở nên ngốc trệ.