Chương 180 - Cáo từ
Trong mắt lão vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào phi kiếm treo trên trời, trong miệng càng không thể tin được tự lẩm bẩm: "Đây là... Tiên Kiếm?! Sao có thể?!"
Ngay khi Lăng Mộc nhìn thanh tiên kiếm treo cao trên bầu trời, tự lẩm bẩm không thể tưởng tượng nổi.
Một bóng thanh niên mặc áo xanh xuất hiện bên cạnh phi kiếm.
"Vân Cư sơn chủ?!"
Khi Lăng Mộc nhìn thấy Lý Chu Quân hiện thân, vẻ khó tin trong mắt càng đậm hơn.
Chuyện Vân Cư sơn chủ truy sát Thôn Hải Yêu Tôn đã truyền khắp Thanh Châu.
Đại Lăng hoàng triều tự nhiên không có khả năng không biết tin tức này, vì phòng ngừa tương lai gặp phải Vân Cư sơn chủ, Đại Lăng hoàng triều thậm chí tiêu phí số tiền lớn, mời họa sư cùng với người đã gặp qua Vân Cư sơn chủ, vẽ ra bộ dáng của Vân Cư sơn chủ.
Cho nên chỉ liếc mắt một cái, Lăng Mộc đã nhận ra người tới, chính là Lý Chu Quân khống chế tiên kiếm từ Nam Châu đuổi tới nơi này.
"Thì ra vị Chân Tiên này chính là Vân Cư sơn chủ!"
Vũ Hóa Cực cũng hít vào một hơi thật sâu, hoá ra mình đã sớm quen biết với vị Vân Cư sơn chủ phong hoa tuyệt đại Thanh Châu này.
"Ngươi nhận ra ta?" Cùng lúc đó, Lý Chu Quân nhìn Lăng Mộc, hơi sững sờ nói.
"Sơn chủ lấy sức một mình truy sát Yêu Tôn Thôn Hải đến khu vực biển sâu, nổi danh khắp Thanh Châu, sao lão hủ không nhận ra được?"
Trong lòng Lăng Mộc cười khổ, lão nghĩ mãi mà không rõ, Vũ Hóa Cực chỉ là một vị tu sĩ Hư Tiên cảnh mà thôi, làm sao lại quen biết loại nhân vật như Vân Cư sơn chủ này.
Vũ Hoàng cũng há hốc mồm, không thể tin được nhìn phụ hoàng của mình.
"Cha, sao cha lại quen biết Vân Cư sơn chủ?" Vũ Hoàng không nhịn được mở miệng hỏi.
Vũ Hóa Cực kỳ đắc ý nhìn hắn nói: "Phụ hoàng ngươi thiên phú có lẽ bình thường, nhưng vận khí lại không kém. Có thể nói, nếu không phải phụ hoàng ngươi vận khí tốt, hiện tại căn bản không tu luyện được tới Hư Tiên cảnh, mà là tới Hóa Thần đã chấm dứt."
Vũ Hoàng bất đắc dĩ, khó trách phụ hoàng mình vẫn luôn bình tĩnh, thì ra phụ hoàng đã sớm có chuẩn bị phía sau.
"Vậy là tốt rồi, ngươi lui xuống đi, ta nợ Thần Vũ hoàng triều một nhân tình, trong vòng ngàn năm đừng tới nữa." Cùng lúc đó, Lý Chu Quân khẽ gật đầu với Lăng Mộc.
"Vậy lão hủ cáo lui."
Lăng Mộc lúc trước đối mặt với Thần Vũ hoàng triều còn không ai bì nổi, lúc này đối mặt với Lý Chu Quân, đã không còn vênh váo hung hăng như trước.
Đừng nói lần này tới là Vân Cư sơn chủ, cho dù là một vị sơn chủ Đạo Thiên Tông tùy tiện đến, lão cũng phải nể tình.
Dù sao trong Đạo Thiên Tông có vô số cường giả, mình chỉ là một tu sĩ Hợp Thể cảnh, nhiều nhất cũng chỉ chen vào tầng lớp trung bình của tu sĩ thượng tầng mà thôi.
Nếu Đạo Thiên Tông muốn tiêu diệt Đại Lăng hoàng triều, cũng chỉ cần gật gật đầu mà thôi.
Theo Lăng Mộc cáo từ rời đi.
Lý Chu Quân cười tủm tỉm nhìn về phía Vũ Hóa Cực nói: "Thái Thượng Hoàng, hiện tại ngươi đã thanh toán xong với ta, có dị nghị gì không?"
"Sơn chủ nói đùa, nếu không có sơn chủ ra tay, hôm nay Thần Vũ hoàng triều chúng ta e rằng sẽ trở thành lịch sử." Vũ Hóa Cực vội vàng nói: "Sơn chủ có muốn xuống uống chén trà rồi lại đi không?"
"Không cần, ân tình đã trả, Lý mỗ cũng không ở lại lâu."
Lý Chu Quân cười lắc đầu cự tuyệt: "Cáo từ."
Ngay khi giọng nói vừa rơi xuống.
Lý Chu Quân cũng đã biến mất không thấy.
"Còn có ngàn năm, nếu trong một ngàn năm thời gian ngươi không thể đột phá Hợp Thể cảnh, Thần Vũ hoàng triều chúng ta vẫn không thoát được vận mệnh bị Đại Lăng hoàng triều nạp vào bản đồ." Vũ Hóa Cực nghiêm túc nói với Vũ Hoàng.
"Một ngàn năm Hóa Thần cảnh viên mãn đến Hợp Thể cảnh?" Vũ Hoàng cười khổ trong lòng, kém một đại cảnh giới, nào có dễ dàng như vậy?
Dù sao không phải ai cũng giống như Vân Cư sơn chủ, có được thiên phú tu hành vô cùng cường đại.
...
Ở bên kia, Lý Chu Quân đi tới một trà lâu, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi trở về Đạo Thiên Tông.
"Vân Cư sơn chủ kia mới hơn bốn mươi tuổi, đã tu đến Chân Tiên cảnh, mà gương mặt lại như quan ngọc, tướng mạo đường đường, tay cầm một thanh trường kiếm trắng như tuyết. Một kiếm chém ra, chém giết vô số lính tôm tướng cua ở ngoài Lâm Hải Thành, càng lẻ loi một mình đuổi giết Thôn Hải Yêu Tôn đến khu vực biển sâu nhất, giết cả Hải tộc khó bình an..."
Lúc Lý Chu Quân ngồi xuống ở trà lâu.
Liền nghe thấy một vị tiên sinh kể chuyện, đang kể sự tích của mình.
Các thính khách dưới đài đều tập trung tinh thần lắng nghe.
Đối với chuyện này, Lý Chu Quân có chút bất đắc dĩ. Hay lắm, chính hắn cũng không ngờ được, có một ngày mình sẽ nổi danh như vậy.
Lại nói, ngoại trừ truy sát Thôn Hải Yêu Tôn, hắn cũng đau có đánh nhau với những Hải tộc khác?