Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 197 - Chương 197 - Nam Tử Mắt Phượng

Chương 197 - nam tử mắt phượng
Chương 197 - nam tử mắt phượng

Một màn này khiến Lý Chu Quân rất vui mừng.

Trừ cái đó ra.

Chuyện Lý Chu Quân từ sơn chủ trở thành Thái Thượng trưởng lão, cũng trở thành chuyện phiếm của rất nhiều cường giả Đạo Thiên Tông.

"Nghe nói chưa, Vân Cư sơn chủ bây giờ là nha đầu tên Tô Nam, mà Lý sơn chủ đã trở thành Thái Thượng trưởng lão Đạo Thiên Tông chúng ta."

"Hít hà!"

"Thái Thượng trưởng lão hơn bốn mươi tuổi, chuyện này cũng quá kinh khủng, ở trong Đạo Thiên Tông chúng ta, xem như đệ nhất nhân nhỉ?"

"Sư đệ tự tin một chút, xóa bỏ chữ xem như đi."

Chúng đệ tử sôi nổi khiếp sợ thảo luận.

Cùng lúc đó.

Tại Nam Châu, ở một chỗ trong khu vực Tạp Lạp Sơn.

Một bóng người mặc áo đen đi ra từ trong đó.

"Chúng ta chúc mừng tông chủ đột phá cảnh giới Độ Kiếp!"

Ngay khoảnh khắc bóng người áo đen xuất hiện.

Vô số bóng người tuôn ra từ khắp núi, lệ nóng doanh tròng về phía bóng người áo đen kia, vô cùng cung kính nói.

Bọn họ đều là trưởng lão và đệ tử của Quỷ Cực Tông.

Tuy nói theo Quỷ Quân lăn lộn, ba ngày đói chín bữa, không phải chuyển nhà, chính là trên đường chuyển nhà.

Nhưng cũng may đi theo Quỷ Quân, ít nhất sẽ không chết.

Hơn nữa hiện tại Quỷ Quân đột phá Độ Kiếp cảnh, bọn họ cũng coi như khổ tận cam lai.

Dù sao cường giả Độ Kiếp, chính là người mạnh nhất ở dưới Chân Tiên.

Nhưng toàn bộ Thiên Nguyên Giới, lại có thể có bao nhiêu Chân Tiên chứ?

Tuyệt đối không vượt quá ba chữ số.

Phải biết, toàn bộ Thiên Nguyên Giới rộng lớn biết bao?

Sinh linh đâu chỉ có hàng tỷ?

Xác suất có thể gặp được Chân Tiên, thật sự thấp đến mức khiến người ta giận sôi.

Cho nên Độ Kiếp cảnh hoàn toàn xứng đáng là đỉnh phong, đủ để quân lâm một phương.

"Hiện tại bản tọa đã đột phá Độ Kiếp, các ngươi theo bản tọa trở lại Thanh Châu một lần nữa, tìm di tích Thiên Quỷ Vương lưu lại."

Giọng nói của Quỷ Quân như sấm sét vang vọng toàn trường.

Giờ phút này, toàn thân gã tràn ngập tự tin.

Hiện tại, gã đạt tới Độ Kiếp cảnh, là nhóm người mạnh nhất dưới Chân Tiên.

Hơn nữa hiện tại đã qua một đoạn thời gian, gã cũng không tin, trở lại Thanh Châu còn có thể đi đến đâu cũng có thể đụng phải Chân Tiên.

Thời gian đảo mắt.

Ba ngày trôi qua.

Tuy Lý Chu Quân đã là Thái Thượng trưởng lão, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục ở lại Vân Cư Sơn.

Như vậy cũng tiện dạy bảo hai tiểu nha đầu tu hành.

Đương nhiên, phần lớn thời gian đều là hai người Tô Nam và Lỗ Thao Ngưng tự mình tu hành, chỉ khi gặp phải vấn đề khó có thể phá giải, mới đi thỉnh giáo Lý Chu Quân.

Dựa theo lời Lý Chu Quân nói, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành là ở cá nhân.

Cho nên hôm nay Lý Chu Quân cầm một cần câu, một cái ghế, đi về phía bên hồ trên núi Vân Cư Sơn, chuẩn bị câu cá, bắt đầu cuộc sống nhàn nhã.

...

Tại một ngọn núi không biết tên.

Ngọn núi run rẩy kịch liệt.

Có một vết nứt vỡ ra từ giữa thân núi, cả ngọn núi phát ra tiếng vang oanh thiên động địa, trong lúc nhất thời bụi đất bay lên.

Ngay sau đó, một bóng người nương theo bụi bặm đi ra từ trong khe hở trên ngọn núi.

Khi khói bụi tán đi, một nam nhân mặc áo trắng, khuôn mặt tuấn tú tựa như nữ tử, đôi mắt phượng hẹp dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

"Vạn năm, cũng không biết còn ai nhớ kỹ bản quân không?"

Nam tử mắt phượng liếm liếm khóe miệng, hai mắt híp lại: "Ai lại là người mạnh nhất hiện nay? Bản quân rất chờ mong..."

Một cơn gió thổi tới.

Bóng người nam tử mắt phượng bị gió thổi tán đi ngay tại chỗ.

Đây chỉ là một đạo tàn ảnh.

Mà bản thể của nam tử mắt phượng đã đi tới một toà đại thành.

Bên đường người đi mắc cửi, nam tử đi trong đám người, khí chất xuất trần, rất nhiều nữ tử đều bị dung mạo của nam tử hấp dẫn.

"Công tử, ngươi đẹp trai như vậy, có biết múa hát không? Tuy thanh lâu của ta chỉ chiêu nữ tử, nhưng bộ dáng của công tử, tú bà ta nguyện ý tiêu vạn lượng hoàng kim mua cả đời công tử."

Một tú bà mũi có nốt ruồi, vẻ mặt nịnh nọt vung vẩy khăn thêu trong tay, vây quanh nam tử mắt phượng quan sát, càng nhìn càng thích, dù sao thế gian rộng lớn này, luôn có vài khách hàng có sở thích đặc biệt.

Những người này không thiếu tiền, nâng giá lên bao nhiêu bọn họ cũng sẽ không để ý.

"Thanh lâu? Vạn lượng hoàng kim?" Nam tử mắt phượng nhìn tú bà đang cười híp mắt.

"Sao vậy? Công tử không hài lòng với giá tiền này sao?" Tú bà cười ha ha nói: "Không sao, chỉ cần công tử nguyện ý, tú bà ta nguyện ý..."

Tú bà nói được một nửa, con ngươi của bà ta lập tức trừng lớn, phảng phất như thấy thứ gì kinh khủng.

Chỉ thấy nam tử mắt phượng phản chiếu trong con ngươi bà ta đã không còn là hình người.

Mà là một bộ khung xương màu trắng cả người không có huyết nhục, trong hốc mắt của đầu lâu còn bốc cháy ngọn lửa đỏ lẫn xanh.
Bình Luận (0)
Comment