Chương 220 - Muốn xem múa gậy không?
Đến bây giờ lão vẫn không thể tin được, sư phụ của tên tiểu tử nghèo kiết hủ lậu này lại thật sự là vị Thái Thượng trưởng lão trẻ tuổi nhất Đạo Thiên Tông này!
"Hiểu lầm?" Lý Chu Quân lắc đầu: "Nếu không phải bản tọa đến kịp thời, sợ rằng đệ tử của ta đã trở thành vong hồn dưới tay của ngươi rồi nhỉ?"
Dứt lời, Lý Chu Quân không cho mấy người cơ hội nói chuyện nữa, khẽ động tâm niệm, ba đạo kiếm ý khủng bố vô địch ngưng kết trước người, hóa thành ba đạo kiếm quang, giống như điện mang ngang trời, trong nháy mắt xuyên thủng mi tâm Đinh Lương Quý, Đinh Xuân Trúc, Phan Vĩnh Ngôn.
Cùng lúc đó.
Tại Liệt Viêm Tông.
"Không!" Bản thể Đinh Lương Quý ở trong mật thất trợn to hai mắt.
Phân thân bị diệt, bản thể của lão bị phản phệ.
Nhưng lúc này, lão căn bản không có lòng dạ nào quan tâm tới những thứ này.
Thậm chí ngay cả cái chết của cháu gái, lão cũng để qua một bên.
Tất cả đơn giản là vì lão đã đắc tội với vị Lý Thái Thượng của Đạo Thiên Tông kia!
Lúc này, Đinh Lương Quý chỉ nghĩ đến sự cường đại của Đạo Thiên Tông, mặt đã không còn chút máu, càng đừng nói đến việc báo thù cho cháu gái.
Lý Thái Thượng không đến gây sự với lão, lão cũng đã phải thắp nhang rồi.
Nếu Lý Thái Thượng tìm đến, chỉ sợ không cần Lý Thái Thượng ra tay, người Liệt Viêm Tông đã giải quyết mình.
Bởi vì cái gọi là, sợ cái gì, cái đó đến.
Ngay lúc Đinh Lương Quý đang nghĩ mà sợ.
Một đạo kiếm quang của tiên kiếm, phảng phất vượt qua không gian, xuyên qua trường hà thời gian, xuất hiện ở trước mặt lão.
"Không!"
Ánh mắt Đinh Lương Quý lộ ra vẻ hoảng sợ. Lão không muốn chết. Lão thật vất vả mới tu luyện tới cảnh giới Hóa Thần, được vô số tu sĩ tôn kính, lão thật sự không muốn chết!
...
Bên cạnh rừng rậm.
Lý Chu Quân thúc giục một tia kiếm ý Phi Kiếm Ngạo Tuyết, tìm kiếm khí tức của bản thể Đinh Lương Quý. Sau khi giết bản thể Đinh Lương Quý, hắn liền đánh giá toàn thân Giang Tiêu Bạch từ trên xuống dưới. Khi nhìn thấy hai tay của Giang Tiêu Bạch, Lý Chu Quân lại nhíu mày.
"Sư phụ..."
Giang Tiêu Bạch có chút chột dạ rụt rụt tay đầy sẹo.
"Tu luyện thành như vậy?" Lý Chu Quân thu hồi tầm mắt hỏi.
"Ừm." Giang Tiêu Bạch gật đầu nói, vết sẹo trên tay hắn, đích thật là chỗ tu luyện Phần Hỏa Thủ lưu lại.
Công pháp này Giang Tiêu Bạch nhặt được trong Quan Hải bí cảnh, mà công pháp này bá đạo vô cùng, không chỉ yêu cầu cực cao với tư chất của người tu luyện, mà tu luyện cũng cực kỳ biến thái, cần tu sĩ đặt tay lên phía trên linh hỏa rèn luyện.
Theo lý thuyết, tu sĩ Trúc Cơ trên cơ bản rất khó lưu lại vết sẹo trên thân thể.
Nhưng tu luyện Phần Hỏa Thủ, thường thường là vết sẹo chưa lành, lại bắt đầu tu luyện.
Vì vậy, lâu dài mà nói, những vết sẹo này tự nhiên luôn tồn tại.
"Về sau mỗi lần tu luyện xong, đều dùng thuốc này đắp lên một chút. Nếu hiện tại tu luyện để lại ám tật, đối với việc nâng cao tu vi sau này của ngươi sẽ không có lợi gì." Lý Chu Quân nói xong, ném một bình linh dược cho Giang Tiêu Bạch.
"Đệ tử đa tạ sư tôn." Giang Tiêu Bạch phát ra cảm kích từ nội tâm, ánh mắt cũng có chút ướt át.
Có lẽ trên thế giới này, ngoại trừ phụ thân, sư phụ là người đối xử với mình tốt nhất. Mặc dù không thường gặp mặt, nhưng mỗi lần ra tay đều không khác gì ban cho mình sinh mệnh thứ hai.
"Đúng rồi sư phụ, nữ tử kia là đệ tử Liệt Viêm Tông, đạo phân thân Hóa Thần vừa rồi, chính là ông nội của nàng, cũng là trưởng lão Liệt Viêm Tông, còn có nam tử kia, gã là tiểu nhi tử của Phan Dương Bá - gia chủ Phan gia ở Lăng Định Thành."
Giang Tiêu Bạch nói: "Bởi vì ta ở một chỗ tọa hóa của tu sĩ Nguyên Anh, đạt được một viên Linh Hỏa Đan, cho nên bọn hắn mới một mực truy sát ta, muốn giết người đoạt bảo."
"Ai dám giết con ta!" Ngay lúc Giang Tiêu Bạch dứt lời.
Một nam nhân trung niên mặc áo bào tím, tay cầm một cây trường côn bằng thép ròng, đi ra từ hư không với sát ý lẫm liệt trong mắt, người này chính là gia chủ Hóa Thần của Phan gia, Phan Dương Bá.
Nhưng sau khi nam nhân trung niên nhìn thấy Lý Chu Quân, lập tức sững sờ tại chỗ: "Lý Thái Thượng?"
"Khục khục, Lý Thái Thượng, ngươi muốn xem múa gậy không?"
"Ta múa rất đẹp!"
Trên mặt Phan Dương Bá nở nụ cười nịnh nọt.
Tiểu tử vô liêm sỉ này!
Sao lại trêu chọc vị tồn tại này?!
Lúc này Phan Dương Bá không nhịn được, muốn đánh chết đứa con ngu ngốc của mình một lần nữa.
Tuy Phan gia ở trong Lăng Định Thành, là đại gia tộc số một số hai, nhưng đối mặt với Đạo Thiên Tông khổng lồ này, vẫn giống như kiến đối với đại thụ.
Thật ra đối với cái chết của Phan Vĩnh Ngôn, Phan Dương Bá không thèm để ý.
Dù sao con trai của hắn không chỉ có một, đại nhi tử càng là vô cùng xuất sắc.