Chương 258 - thất hồn lạc phách
"Tiền đồ của ngươi không thể hạn lượng, nhưng ta sẽ không theo ngươi đi Tiên Giới, bởi vì người nhà của ta đều ở nơi này, con của ta cũng ở nơi này, mặc dù sau này muốn đi Tiên Giới, ta cũng sẽ dựa vào chính mình. Ngươi đi đi, xin hãy tôn trọng lựa chọn của ta."
"Vì sao?" Chung Đống khó hiểu nhìn Mặc Lưu Nhi, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.
Trong đầu hắn, những kỷ niệm ở cùng với Mặc Lưu Nhi hiện lên, từng đẹp đẽ biết bao.
Nhưng giờ đây mọi thứ đã thay đổi.
Chung Đống nắm chặt hai tay.
"Bởi vì chúng ta hữu duyên vô phận, hãy quên ta đi Chung Đống, sau này ngươi sẽ gặp được người tốt hơn ta." Mặc Lưu Nhi bất đắc dĩ cười khổ nói.
"Thật là dong dài." Hắc Vân Đạo Nhân nhìn có chút không kiên nhẫn, quay đầu nói với Chung Đống: "Được rồi tiểu tử, nếu ngươi có gan thì cưỡng ép đưa nữ nhân mình thích đi không phải là được rồi sao? Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần nàng ở bên cạnh ngươi, tâm ở đâu mà chẳng được?"
Hắc Vân Đạo Nhân nói xong.
Sắc mặt của Mặc Ngạo Hàn lập tức trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng chắn trước mặt Mặc Lưu Nhi, nhìn Chung Đống nói: "Nếu ngươi thật sự thích Lưu Nhi, vậy hãy tôn trọng lựa chọn của Lưu Nhi. Nếu lúc trước Lưu Nhi không gả cho ta, hiện tại ngươi đã chết từ lâu rồi!"
"Muốn chết!" Chung Đống nhìn Mặc Ngạo Hàn ngăn trước mặt Mặc Lưu Nhi, lập tức ghen tị phát cuồng.
Hắn lắc mình một cái, đã xuất hiện trước người Mặc Ngạo Hàn, một tay nhanh như chớp nắm lấy cổ Mặc Ngạo Hàn.
Mặc Ngạo Hàn chỉ có tu vi Hư Tiên cảnh, hoàn toàn không có sức phản kháng trước mặt Chung Đống Hợp Thể cảnh.
Chân Tiên của Thủ Mộ nhất tộc thấy thế, đều giận dữ.
Hắc Vân Đạo Nhân lại lộ ra ánh mắt lạnh lùng, khiến Chân Tiên Thủ Mộ nhất tộc lấy Mặc Văn Phàm cầm đầu không dám vọng động.
Dù sao Chân Tiên cửu phẩm chính là Chân Tiên thượng thừa, muốn bóp chết những người dưới Chân Tiên thượng thừa như bọn hắn, không khó hơn bao nhiêu so với bóp chết một con kiến.
Mặc Lưu Nhi thấy thế, sắc mặt trắng nhợt, nhưng vẫn đau khổ cầu khẩn Chung Đống: "Chung Đống, ta cầu xin ngươi bỏ qua cho hắn! Thật sự cầu xin ngươi!"
"Ngươi không phải Chung Lưu Nhi ta từng quen biết." Chung Đống nhìn Mặc Lưu Nhi vì Mặc Ngạo Hàn mà đau khổ cầu khẩn, nước mắt rơi như mưa, sắc mặt lập tức trắng nhợt.
Chung Lưu Nhi trước kia, mặc kệ gặp phải chuyện gì, vẫn luôn tự tin và xinh đẹp, nhưng giờ đây...
Tiếp đó, Chung Đống thất vọng buông lỏng bàn tay ra, buông cổ Mặc Ngạo Hàn ra.
"Khụ khụ khụ..." Mặc Ngạo Hàn phát ra vài tiếng ho khan.
Mặc Lưu Nhi vội vàng quan tâm hỏi: "Ngạo Hàn, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì." Sắc mặt Mặc Ngạo Hàn trắng bệch, lắc đầu nói.
Lý Chu Quân nhìn một màn này, trong lòng cảm khái vô hạn.
Hắn ăn dưa một lát, hiện tại đại khái đã hiểu là tình huống gì.
Đơn giản mà nói.
Chung Đống, Mặc Lưu Nhi vốn là một đôi tình lữ.
Đáng tiếc gia tộc sau lưng Mặc Lưu Nhi không đồng ý để Mặc Lưu Nhi và Chung Đống ở cùng một chỗ.
Vì vậy uy hiếp Mặc Lưu Nhi, nếu tiếp tục ở cùng một chỗ với Chung Đống, hắn sẽ giết Chung Đống.
Kể từ đó, Mặc Lưu Nhi tự nhiên sẽ buông tay.
Đến sau này, Thủ Mộ nhất tộc tiếp tục uy hiếp Mặc Lưu Nhi và thiên kiêu Thủ Mộ nhất tộc kết phu thê.
Nhưung lâu ngày sinh tình, Mặc Lưu Nhi cũng thật sự thích Mặc Ngạo Hàn, vì vậy nàng đã sinh ra một đứa bé.
Sau đó, Chung Đống bái nhập làm môn hạ của một sư phụ cường đại, không ngừng tu luyện quật khởi, sau đó nhân cơ hội cầu sư phụ mình.
Có lẽ dựa theo đại bộ phận nội dung cốt truyện trong tiểu thuyết, hẳn là Thủ Mộ nhất tộc thấy Chung Đống hiện tại quật khởi, lưng tựa núi lớn, sẽ hối hận vì lúc trước chia rẽ hai người.
Nhưng hiện thực rất phũ phàng, sẽ không có ai chờ ngươi mãi mãi, có thể nguyên nhân do bản thân, cũng có thể là do ngoại giới, hơn nữa bản thân thời gian là một thứ tràn ngập biến số.
Cho nên trăm năm sau khi Chung Đống tới cửa muốn giải thích, Mặc Lưu Nhi đã kết hôn sinh con.
Mà cùng lúc đó, Chung Đống nhìn Mặc Lưu Nhi quan tâm Mặc Ngạo Hàn, lòng như tro nguội.
Hắn biết, giờ đây mọi thứ đều không thể nữa rồi.
"Sư phụ, chúng ta đi thôi." Chung Đống có chút thất hồn lạc phách nói với Hắc Vân Đạo Nhân.
"Đi?" Trên mặt Hắc Vân Đạo Nhân lộ ra một nụ cười lạnh: "Tại sao phải đi? Không dễ đi như vậy."
Nói xong, Hắc Vân Đạo Nhân nhìn về phía tộc trưởng Thủ Mộ nhất tộc - Mặc Văn Phàm, trong mắt lập tức dâng lên vẻ tham lam nói: "Nghe nói Mặc Ngọc Tiên Quân của Tiên Giới xảy ra chuyện ngoài ý muốn rơi xuống giới này, các ngươi là canh giữ huyệt mộ của Mặc Ngọc Tiên Quân?"
"Đúng thì sao? Hiện tại Mặc Ngọc Tiên Quân đã yên nghỉ, Thủ Mộ nhất tộc chúng ta sẽ không để ngươi quấy rầy nàng." Mặc Văn Phàm lạnh lùng nói.