Chương 279 - thở phào nhẹ nhõm
Trên đường trở về Tiên Lai quán trọ, Lý Chu Quân nhìn thấy ba người Đường Hoàng Nhi, Đường Ngọc Nhi, Liễu Đạo Phong ngồi chung một bàn, sắc mặt đều không dễ nhìn chút nào.
"Lý Chân Tiên." Sau khi Đường Hoàng Nhi trông thấy Lý Chu Quân, chủ động cười chào hỏi.
"Ừm, các ngươi làm sao vậy? Mặt ủ mày chau." Lý Chu Quân hỏi.
"Không có gì, chỉ là một chút chuyện nhỏ." Đường Hoàng Nhi cười nói.
"Vậy là tốt rồi." Lý Chu Quân gật gật đầu nói.
Sau khi nói chuyện phiếm với Đường Hoàng Nhi một phen, Lý Chu Quân cáo từ lên lầu.
"Đại tỷ, ngươi nói xem, có phải Lý Chu Quân này có ý tứ với ngươi không? Nếu hắn thật sự là Đế Tử của một thế lực lớn nào đó, đại tỷ ngươi cũng nên tận dụng cơ hội, dù sao dung mạo của ngươi cũng không kém, ha ha."
Đường Ngọc Nhi thấy Lý Chu Quân lên lầu, bèn chế nhạo Đường Hoàng Nhi.
Trước đó họ đã trò chuyện khá nhiều về Lý Chu Quân, cho nên Đường Ngọc Nhi biết tên đầy đủ của Lý Chu Quân, cũng không kỳ quái.
Lúc này, Đường Minh Nhi vươn tay, nhéo nhéo mũi Đường Ngọc Nhi, tức giận mắng: "Nha đầu thối này, tỷ tỷ của ngươi là người như vậy sao?"
Đường Ngọc Nhi cười hắc hắc.
Nhưng ngay sau đó, Đường Minh Nhi rơi vào trầm tư.
Nói thật, tướng mạo của Lý Chu Quân vượt xa Liêm Bằng Vân không chỉ mười tám con phố, khí chất khi giơ tay nhấc chân cũng vượt xa Liêm Bằng Vân.
Lại suy nghĩ một chút, Đường Hoàng Nhi cảm thấy lời nói của muội muội mình thật sự có chút khả thi, nhưng nếu Lý Chu Quân thật sự là Đế Tử của một thế lực nào đó, sao có thể để mắt đến một nữ tử xuất thân từ một vực nhỏ bé như mình đây?
Dù cho hắn có đồng ý, thế lực phía sau hắn cũng không thể nào đồng ý, phải không?
Dù sao chỉ có môn đăng hộ đối, mới có thể cường cường liên hợp.
"Ngọc Nhi, hình như tỷ ngươi có chút hứng thú với Lý Đế Tử." Liễu Đạo Phong nhỏ giọng nói với Đường Ngọc Nhi.
Đường Ngọc Nhi cười hắc hắc: "Thật ra ta cảm thấy cho dù Lý Chu Quân không phải Đế Tử, cũng tốt hơn gấp trăm lần so với tên đáng ghét Liêm Bằng Vân kia."
"Đúng vậy, Lý huynh không phải người thường có thể so sánh." Liễu Đạo Phong gật đầu tán đồng.
Hắn đã từng thấy Lý Chu Quân ra tay.
Nếu như mình và Lý Chu Quân đối đầu, tuyệt đối là thập tử vô sinh.
...
Ở bên kia.
Tại Nghênh Tiên quán trọ của Liêm gia.
Người của La Thiên Tông đều đã nghỉ ngơi trong phòng riêng.
Gia chủ Liêm gia, Liêm Phong Mậu, dẫn theo con trai Liêm Bằng Vân, đi tới gian phòng của trưởng lão La Thiên Tông, Bách Chí Thành.
"Bách trưởng lão."
Trong căn phòng cổ kính, Liêm Phong Mậu, Liêm Bằng Vân cung kính hành lễ với Bách Chí Thành.
Bách Chí Thành vuốt râu, đánh giá Liêm Bằng Vân một chút, cười nói: "Yên tâm đi, chuyện lúc trước ta đồng ý với các ngươi, lão phu đương nhiên sẽ không nuốt lời."
Phụ tử Liêm Phong Mậu, Liêm Bằng Vân nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện trong miệng Bách Chí Thành, đương nhiên chính là chuyện thu Liêm Bằng Vân làm đệ tử.
"Được rồi, phụ tử các ngươi trước khi chiêu thu đệ tử, cũng đừng tới tìm ta, nên tránh hiềm nghi thì vẫn phải tránh hiềm nghi." Bách Chí Thành cười nói.
Tuy nói không tránh hiềm nghi, người khác cũng sẽ không nói thêm cái gì. Cho dù Cung Hoành Tráng biết lão nhận tiền thu đệ tử chân truyền, cũng sẽ không nói thêm cái gì. Dù sao việc thu nhận ai làm đệ tử truyền nhân là quyền tự do của lão.
Nhưng chuyện này truyền ra, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của La Thiên Tông, cho nên nên tránh hiềm nghi, vẫn phải tránh hiềm nghi.
"Bách trưởng lão, vậy cha con ta xin cáo từ trước." Liêm Phong Mậu nói với Bách Chí Thành.
"Đi đi." Bách Chí Thành phất tay.
Nhìn hai cha con rời đi, Bách Chí Thành sờ sờ chiếc nhẫn huyền kim trên tay, miệng nở nụ cười.
Bảy trăm bảy mươi vạn viên tiên tinh mà Liêm gia cho lão đều nằm trong chiếc nhẫn này.
Bảy trăm bảy mươi vạn viên tiên tinh này là số lượng mà Liêm gia cố ý lấy ra, ngụ ý là bảy bảy đại thuận.
Không thể không nói, lần này Liêm gia cho quá nhiều, cho dù là Thiên Tiên cửu phẩm như lão cũng động lòng mà phá vỡ nguyên tắc, chẳng qua chỉ thu một đệ tử chân truyền, cũng không cần tự mình dạy, cứ trực tiếp ném cho đại đồ đệ của mình là được.
Liêm gia muốn dựa vào lão, đơn giản chỉ là coi trọng bối cảnh của La Thiên Tông và thân phận Thiên Tiên của lão mà thôi.
Mà cùng lúc đó.
Phụ tử Liêm Phong Mậu, cũng trở về trong Liêm gia.
Tại thư phòng.
"Con trai, sau khi đến La Thiên Tông, nhất định phải tu luyện cho tốt." Liêm Phong Mậu vỗ vỗ bả vai Liêm Bằng Vân, thấm thía nói.
"Cha yên tâm đi." Liêm Bằng Vân tự tin cười nói.
"Đúng rồi, Đường Hoàng Nhi Đường gia bên kia..." Liêm Bằng Vân đột nhiên lộ sắc mặt nghi ngờ nhìn về phía phụ thân mình.
Trên mặt Liêm Phong Mậu lộ ra vẻ cười mắng: "Tâm tư của tiểu tử ngươi, ta có thể không biết sao?"