Chương 306 - Làm vậy coi được sao
"Đa tạ Lý Tiên Đế xuất thủ cứu Đào Vực chúng ta trong nước lửa!"
Lúc này, Diêu Hoàng Tồn là người đầu tiên phản ứng lại, cung kính hành lễ với Lý Chu Quân.
Diêu Văn Bân thấy thế, cũng vội vàng làm theo, đồng thời lão còn không quên truyền âm hỏi thăm Diêu Hoàng Tồn: "Có phải ngươi đã sớm biết sư tôn của Giang Tiêu Bạch là một vị Tiên Đế? Nếu không, ngươi không có khả năng đứng về phía đối lập với ta."
Diêu Hoàng Tồn truyền âm trở về, giọng đầy ấm ức nói: "Lão tổ, ta đúng là đã sớm biết, sư tôn của Tiêu Bạch rất có thể là một vị Tiên Đế. Thế nhưng ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút, có phải ngươi căn bản không cho ta cơ hội nói hay không?"
Diêu Văn Bân: "..."
Hình như đúng là như thế thật...
"Không cần đa lễ." Lý Chu Quân khoát tay với hai người nói: "Lý mỗ còn phải đa tạ các ngươi những năm qua chiếu cố Tiêu Bạch mới đúng."
"Lý Tiên Đế quá lời. Dù sao Tiêu Bạch và Đào Nhi cũng có hôn ước, chúng ta cũng coi như người một nhà, nào có gì mà chiếu cố hay không chiếu cố." Diêu Hoàng Tồn vội nói.
"Đúng đúng đúng." Diêu Văn Bân vội vàng gật đầu.
Hiện tại tận mắt nhìn thấy Lý Chu Quân ra tay, lão chỉ có một suy nghĩ, mặt mũi là cái gì?
Có quan trọng bằng việc ôm đùi Tiên Đế không?
"Lý Tiên Đế, không biết hôn lễ của quý đồ và Đào nhi nên tổ chức vào lúc nào?" Lúc này, Diêu Văn Bân dò hỏi.
Nghe được lời này, khóe miệng Tạ Văn Tuấn giật giật, mẹ nó, lão tử còn ở chỗ này, lão vương bát đản ngươi trở mặt nhanh như vậy, làm vậy coi được sao?
"Đế Tử, nhẫn nhịn, một vị Tiên Đế, hiện tại chúng ta không đắc tội nổi!" Tạ Đức An thấy Tạ Văn Tuấn dường như có dấu hiệu nổi giận, vội vàng truyền âm.
"Ta biết, ta tuy tức giận, nhưng ta không phải kẻ ngu!"
Tạ Văn Tuấn nổi giận đùng đùng truyền âm trở về nói, hiện tại hắn thật sự hận không thể đi qua đánh cho lão già chết tiệt Diêu Văn Bân này một trận!
Mà cùng lúc đó, Lý Chu Quân nhìn Diêu Văn Bân mặt mũi tràn đầy nịnh nọt, nói: "Nếu thiên kim Diêu gia nguyện ý, vậy thì nhanh chóng thành thân đi."
"Được được." Diêu Văn Bân vội vàng gật đầu.
Diêu Hoàng Tồn nhìn thấy cảnh này, khóe miệng giật giật.
Không thể không nói, vị lão tổ này của mình, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Lúc trước người không nguyện ý Giang Tiêu Bạch kết hôn với Diêu Đào nhất chính là lão. Hiện tại lão biết sư phụ của Giang Tiêu Bạch là đệ tử của một vị Tiên Đế, thái độ ân cần còn nhanh hơn so với bất kỳ ai.
Đây thật đúng là hiện thực!
Giang Tiêu Bạch nhìn một màn này, cũng im lặng.
Quả nhiên, đây là lợi ích của việc có chỗ dựa vững chắc sao?
Nếu hôm nay sư phụ không tới, chỉ sợ hiện tại mình đã bị Diêu gia chia rẽ khỏi Diêu Đào.
Chẳng qua đối với việc Diêu Văn Bân thay đổi thái độ nhanh chóng, Giang Tiêu Bạch cũng không vạch trần lão.
Những năm qua đến Tiên Giới đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Giang Tiêu Bạch cũng hiểu được một chút đạo lý, đó chính là khoan dung độ lượng, có một số việc không nên huyên náo quá cương.
Nếu vạch trần bộ mặt của Diêu Văn Bân, sư phụ chắc chắn sẽ giúp mình xả giận.
Nhưng Diêu gia nói thế nào, cũng là nơi Đào Nhi lớn lên từ nhỏ, hơn nữa Diêu Văn Bân đối với Diêu Đào cũng không tệ.
Nếu như xé rách da mặt, chỉ sợ Đào Nhi sẽ khó xử giữa mình và Diêu Văn Bân.
Về phần Đế Tử Thừa Thủy Đế Triều Tạ Văn Tuấn, còn có người hộ đạo của hắn Tạ Đức An.
Giang Tiêu Bạch cũng không có ý định cắn chết không buông.
Hắn cũng không muốn sư tôn vì mình mà đắc tội với tất cả mọi người. Dù sao nói thế nào, Thừa Thủy Đế Triều cũng là nơi từng sinh ra Tiên Đế, không phải đơn giản.
"Lý Tiên Đế, ta và Đế Tử đã xem xong phong cảnh, xin cáo từ trước." Lúc này Tạ Đức An nói.
Hắn sợ nếu tiếp tục ở lại, Đế Tử nhà mình sẽ chửi tục.
Ai ngờ lúc này Diêu Văn Bân lại cười khẩy trong lòng, vừa rồi lão đã để ý Tạ Văn Tuấn nhìn mình với ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống, thù này không báo không phải quân tử, ít nhất cũng phải làm cho đối phương khó chịu.
Nghĩ tới đây, Diêu Văn Bân cười ha ha: "Tạ Tiên Tôn, ngươi và Thừa Thủy Đế Tử dù sao cũng đã tới Đào Vực, chi bằng tham dự hôn lễ của Diêu Đào và đệ tử của Lý Tiên Đế đi."
Nghe được lời này, Tạ Văn Tuấn lập tức trợn to hai mắt.
Mẹ nó!
Lão khốn kiếp này cố ý?
Tuyệt đối là cố ý!
Ngươi đang làm buồn nôn ai vậy?!
Hiện tại ỷ vào Diêu gia ngươi có Tiên Đế chống lưng, rất giỏi đúng không?
Làm vậy coi được sao?!
"Đế Tử, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn!" Tạ Đức An thấy thế, trong lòng thầm mắng Diêu Văn Bân không biết xấu hổ, nhưng vẫn vội vàng truyền âm cho Tạ Văn Tuấn.
"Ta mẹ nó không nhịn được! Ngươi xem có Đế Tử nào uất ức như ta không?" Tạ Văn Tuấn mặt vẫn bình thản nhưng răng đã nghiến kèn kẹt, giận dữ truyền âm lại cho Tạ Đức An.