Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 309 - Chương 309 - Cần Gì Phải Như Thế

Chương 309 - cần gì phải như thế
Chương 309 - cần gì phải như thế

Mà là vì giúp đỡ một gia đình mới sinh ra, cho nên Diêu Hoàng Tồn hạ quyết tâm, viên Đế Đan này vẫn phải đặt trong đồ cưới của nữ nhi, cùng nhau trả lại cho Giang Tiêu Bạch.

Giang Tiêu Bạch có thể quật khởi, nữ nhi của mình tự nhiên cũng nhiều thêm một phần bảo đảm.

Mặc khác, Đế Đan cũng đều đưa cho Giang Tiêu Bạch, nếu sau này Giang Tiêu Bạch dám không tốt với nữ nhi của mình một chút, vậy cũng không còn gì để nói nữa đúng không?

Nói cho cùng, một viên Đế Đan đối với Diêu gia hiện tại mà nói, thật sự quá quý giá, có thể ôm đùi của Tiên Đế, đã khiến Diêu gia vô cùng hài lòng rồi.

Nói chuyện với Lý Chu Quân thêm một lát, Diêu Hoàng Tồn dẫn Diêu Đào rời khỏi nơi này.

Lý Chu Quân thì tiếp tục câu cá.

Ở một nơi khác, Diêu Văn Bân sau khi biết Lý Chu Quân đồng ý hai ngày sau để Giang Tiêu Bạch và Diêu Đào bái đường thành thân, liền lập tức phái người dùng trận pháp truyền tống, đi đến các thế lực lớn xung quanh để phát thiệp mời.

...

Tại Kim Phong Vực.

Kim Giáp Tiên Tông.

Ở hậu sơn Kim Giáp Tiên Tông, dưới thác nước khổng lồ chứa đầy linh khí cuồng bạo, giống như màn trời đang đổ xuống, một vị nữ tử váy đỏ đang khổ tu, khí tức Chân Tiên tam phẩm trên người rất cường đại.

Người này không phải ai khác, chính là Hồng Liên Giáo Chủ ở Hạ Giới bị Lý Chu Quân đánh trở về Tiên Giới, Lý Nguyệt Như.

Lúc này, một vị lão giả tóc trắng đi tới bên cạnh thác nước, bất đắc dĩ nói: "Nguyệt Như, cần gì phải như thế?"

"Sư phụ." Lý Nguyệt Như nhìn thấy lão giả tóc trắng đến, chậm rãi thu công, sau đó lên bờ, dùng linh lực sấy khô quần áo.

"Vi sư biết ngươi bị người Hạ Giới đánh bại, trong lòng tức giận. Chẳng qua ngươi cũng nên học cách buông xuống." Lão giả tóc trắng bất đắc dĩ nói: "Không ai có thể đứng ở thế bất bại, chỉ có tiến bộ không ngừng trong thất bại, như vậy mới khiến ngươi càng mạnh hơn nữa."

"Sư phụ yên tâm, những đạo lý này đệ tử đều hiểu." Lý Nguyệt Như nói.

Tuy nói như thế, nhưng Lý Nguyệt Như mỗi khi nghĩ đến trăm năm trước, nàng bị Lý Chu Quân đánh thê thảm đến mức phải chạy trốn lên Tiên Giới, trong lòng liền căm phẫn vô cùng, nàng khổ tu dưới thác nước trăm năm, nhất định phải băm xác Lý Chu Quân thành trăm mảnh!

"Đúng rồi, sư phụ, sao ngài lại đột nhiên tới đây?" Lúc này Lý Nguyệt Như hỏi.

Lão giả tóc trắng cười nói: "Người Diêu gia Đào Vực đến, mời Kim Giáp Tiên Tông chúng ta tham gia hôn lễ của thiên kim Diêu gia. Lão phu tự chủ trương từ chỗ tông chủ nhận lấy việc này. Lão phu nghe nói, Đế Tử thừa kế Thừa Thuỷ Đế Triều cũng muốn tham gia hôn lễ của Diêu gia. Ngươi thu dọn một chút, rồi ngày mai theo ta xuất phát, đi tới Đào Vực Diêu gia."

"Được." Mắt Lý Nguyệt Như sáng ngời nói, nếu có thể nhân cơ hội này ôm lấy đùi của Thừa Thủy Đế Triều, chẳng phải sẽ phất rất nhanh sao?

Tại Đào Vực.

"Đào nhi, mẹ ngươi do luyện công gặp nạn mà mất sớm, bà ấy trước khi qua đời đã dặn dò ta phải gả ngươi đi thật đàng hoàng. Ta luôn ghi nhớ điều này trong lòng. Chiếc nhẫn này ngươi cầm lấy, bên trong là những gì ta đã chuẩn bị cho ngươi trong những năm qua, cùng với Đế Đan của Lý Tiên Đế. Ngươi và Tiêu Bạch bàn bạc xem nên sắp xếp thế nào. Nhưng ta khuyên các ngươi chia viên Đế Đan này ra làm đôi, mỗi người một nửa, mặc dù hiệu quả sẽ giảm đi một nửa, nhưng sẽ tiện hơn trong việc luyện hóa, vì dù sao các ngươi đều chỉ mới ở cấp độ Chân Tiên…”

Trong thư phòng của Diêu Hoàng Tồn.

Hốc mắt Diêu Hoàng Tồn ửng đỏ, đưa một chiếc nhẫn trữ vật cho Diêu Đào, miệng lẩm bẩm dặn dò.

Ngẫm lại tiểu cô nương thích cưỡi ngựa trên vai mình, hôm nay đã sắp lấy chồng. Trong lòng Diêu Hoàng Tồn nói không nỡ, đó là giả, đây là nữ nhi mà mình tự tay nuôi lớn từ nhỏ.

"Còn nữa, tiểu tử Giang Tiêu Bạch kia, nếu sau này dám bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói cho vi phụ biết. Lão gia hỏa liều mạng cũng phải lấy lại công đạo cho ngươi. Ngay cả Lý Tiên Đế cũng không ngăn được." Lúc này Diêu Hoàng Tồn hùng hùng hổ hổ nói.

"Cha..." Nhìn phụ thân không ngừng dặn dò mình, Diêu Đào có chút muốn khóc.

"Diêu thúc, Đào Nhi, các ngươi ở bên trong sao?"

Đúng lúc này, giọng nói của Giang Tiêu Bạch vang lên ngoài cửa.

"Tiểu tử, vào đi." Mặt mũi Diêu Hoàng Tồn khôi phục như thường, lạnh nhạt nói.

"Diêu thúc, Đào nhi." Giang Tiêu Bạch đẩy cửa ra, gãi đầu cười ngây ngô bước vào thư phòng, chào hai người.

"Làm sao vậy? Không chờ nổi à?" Diêu Hoàng Tồn tức giận nói.

"Không không không, mấy chục năm nay, ta cũng đã chuẩn bị sính lễ, mặc dù không nhiều nhưng ta đã cố gắng hết sức." Giang Tiêu Bạch lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho Diêu Hoàng Tồn.

"Coi như tiểu tử ngươi còn chút lương tâm." Diêu Hoàng Tồn hừ một tiếng, nhận lấy nhẫn trữ vật của Giang Tiêu Bạch, tiên thức quét qua, phát hiện ra bên trong không chỉ có hơn trăm vạn viên tiên tinh, thậm chí còn có mấy viên đan dược phẩm cấp Thiên Tiên.
Bình Luận (0)
Comment