Chương 353 - lựa rau
"Lữ Lập Tử đa tạ Ma Tôn dạy bảo." Lữ Lập Tử rùng mình đáp.
Những lời Hàn Tâm Ma Tôn nói, Lữ Lập Tử tin gã có thể làm được.
Dù sao người trong ma đạo hành sự thất thường, hoàn toàn dựa vào tâm trạng.
"Nhớ kỹ lời của ta, tình cảm là thứ không đáng tin cậy nhất, ngươi có tin nếu thằng nhóc này có tu vi Tiên Tôn, điều kiện là giết ngươi, hắn sẽ không do dự? Chỉ khi ngươi đủ mạnh, ngươi mới có tư cách theo đuổi những thứ như tình cảm." Hàn Tâm Ma Tôn chế giễu nói, gã từng tin vào tình cảm, kết quả gã thua rất thảm.
Chỉ vì một món bảo vật, đại ca của gã, và nữ nhân của gã lại liên thủ muốn giết gã.
Lúc đó gã lạnh lòng, trực tiếp phản sát hai người, chặt thành thịt vụn trộn lẫn vào nhau cho chó ăn.
Từ đó Tiên Giới thiếu một tu sĩ chính đạo, lại có thêm một Hàn Tâm Ma Tôn.
Trong mắt Hàn Tâm Ma Tôn, chính đạo hay ma đạo cũng đều giống nhau, không ai nói được ai, chỉ là người chính đạo làm việc kín đáo hơn, thường đánh bóng bằng những đại nghĩa, thực ra còn không hành sự quang minh chính đại bằng của người ma đạo.
"Đúng đúng đúng." Lữ Lập Tử lúc này chỉ dám thuận theo lời Hàn Tâm Ma Tôn, hắn tiếc mạng, dù sao thì tu luyện đến Tiên Hoàng, được vạn tiên kính ngưỡng không dễ dàng, hắn không muốn vì một phàm nhân mà mất mạng, vậy sẽ ngu ngốc đến cỡ nào.
...
Trong sân nhỏ.
Lý Chu Quân ngồi trên chiếc ghế bập bênh trong sân, mắt khẽ nhắm, ngón tay gõ nhẹ vào tay ghế, trong lòng suy nghĩ.
Còn ba tháng nữa Trường Sinh Quả trong cơ thể thiếu niên kia sẽ chín.
Ba tháng này, dường như không có việc gì để làm.
Tu luyện?
Không cần, dù sao hắn có khả năng tu luyện tự động, mặc dù tiến bộ chậm, nhưng tự mình tu luyện còn không nhanh bằng tu luyện tự động.
Băng Ngạo Tình đứng ở cửa sổ phòng mình, nhìn thấy Lý Chu Quân ngồi trong sân qua cửa sổ.
Đêm tuy có chút se lạnh.
Lý Chu Quân mặc áo xanh, ngồi trong sân trông có vẻ hơi mỏng manh.
Nhưng Băng Ngạo Tình cũng không ngu ngốc đi lấy áo choàng cho Lý Chu Quân.
Dù thời tiết lạnh gấp mấy lần, cũng không thể làm lạnh được Tiên Đế.
"Băng cô nương." Lý Chu Quân gọi.
"Tiên sinh." Băng Ngạo Tình nghe Lý Chu Quân gọi mình, gần như ngay lập tức xuất hiện bên cạnh Lý Chu Quân.
"Ngày mai đi điều tra thân phận của thiếu niên kia đi." Lý Chu Quân nói.
"Được." Băng Ngạo Tình đáp.
"Buổi tối ngươi có thói quen ngủ không?" Lý Chu Quân hỏi.
"Thường thì không, đều là tu luyện." Băng Ngạo Tình nghĩ một lúc rồi nói.
"Vậy à, nhưng ta thì quen ngủ vào buổi tối." Lý Chu Quân cười nói, sau đó đứng dậy chuẩn bị vào phòng nghỉ.
"Đúng rồi tiên sinh, món ăn hôm nay, thật ngại quá, ta hình như đã bỏ hai gói muối, lần sau ta sẽ bỏ một gói." Băng Ngạo Tình lúc này hơi đỏ mặt nói.
Lý Chu Quân: "..."
Hóa ra cô nàng này đã bỏ muối có thể dùng mấy tháng vào một lần?
"Để lần sau nói." Lý Chu Quân nói, sau đó vào phòng, đóng cửa lại.
Sáng sớm hôm sau.
Lý Chu Quân thức dậy, duỗi người, bước ra khỏi phòng.
"Tiên sinh, đã điều tra rõ rồi, thiếu niên đó tên Đổng Trường Sinh." Lúc này Băng Ngạo Tình đi tới nói: "Hắn từ nhỏ cha mẹ đã bỏ đi làm xa, nhưng không về, là lão thợ rèn ở tiệm rèn bên cạnh, còn có Lữ Lập Tử, Tô Tam Nương, Sở Hội Sơn thường xuyên giúp đỡ hắn, mới giúp hắn sống sót, ta nghĩ, bốn người này có lẽ là người đã gieo Trường Sinh Quả vào cơ thể thiếu niên."
"Ừm." Lý Chu Quân gật đầu.
"Tiên sinh, ngài định ra tay tách Trường Sinh Quả sao?" Băng Ngạo Tình hỏi.
Khi Trường Sinh Quả và cơ thể Đổng Trường Sinh hợp nhất, dù là Tiên Đế muốn tách ra mà không làm tổn thương thiếu niên cũng cần tiêu tốn rất nhiều tâm lực, còn không bằng trực tiếp luyện thành Trường Sinh Đan.
"Để xem." Lý Chu Quân cười nói.
Hắn cũng không thích đưa ra câu trả lời chắc chắn cho người khác, nếu có bất trắc làm không được, người xấu hổ là mình.
Sáng hôm đó.
Băng Ngạo Tình liền lén lút ra chợ mua rau, tránh khỏi sự giám sát của Lý Chu Quân.
Nàng quyết định, dù thế nào cũng phải rèn luyện thật tốt kỹ năng nấu nướng của mình.
Tại chợ.
Băng Ngạo Tình đang lựa rau.
Một thiếu niên ngồi bên đường, trải tấm vải lên đất, trên đó bày vài loại rau xanh để bán.
Thiếu niên này không phải ai khác, chính là Đổng Trường Sinh, người đã hái rau trồng từ sáng sớm và mang ra chợ bán.
Đổng Trường Sinh nhìn Băng Ngạo Tình đang tỉ mỉ chọn rau, trong lòng có chút ngưỡng mộ: "Có thể khiến nữ tử thanh cao như thế này nấu ăn cho, vị tiên sinh áo xanh đó thật may mắn."
"Ha ha, nàng nấu ăn, chó còn không thèm ăn."
Khi Đổng Trường Sinh Đang cảm thán, một lão giả mặc áo trắng đi tới trước mặt hắn, cười khẩy.
Đổng Trường Sinh nhíu mày nhìn lão giả áo trắng, hỏi: "Lão tiên sinh, nói như vậy có phải là vô lễ quá không?"