Chương 53 - Hôi lão
Diệp Thiên Minh, Ân Tố Tố đồng thời nói.
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Thiên Minh vang lên giọng nói nghiêm túc của một lão giả: "Tiểu tử, thanh niên ngồi trong đại điện kia, lão phu nhìn không thấu, nói không chừng là một vị Hư Tiên, lão phu sẽ lâm vào ngủ say, tuyệt đối không thể bị hắn phát hiện!"
"Hư Tiên?!"
Diệp Thiên Minh nghe thấy giọng nói của lão giả trong đầu mình, lập tức hít sâu một hơi.
Cường giả Hư Tiên, lão tổ Khai Sơn Tông xách giày cũng không xứng!
Dù sao khi Hôi lão có thân thể, tu vi cũng chỉ là Hóa Thần mà thôi.
Mà Hôi lão, chính là chủ nhân giọng nói của lão giả trong đầu Diệp Thiên Minh.
Cũng là sư phụ chân chính của Diệp Thiên Minh.
Mặc dù Hà Hưng Hỏa cũng là sư phụ của Diệp Thiên Minh, nhưng rất hiển nhiên, Diệp Thiên Minh chỉ muốn dựa vào thân phận đệ tử chân truyền của Khai Sơn Tông, mau chóng thu hoạch tài nguyên tu hành mà thôi.
"Tiểu hữu, ngươi có ủy khuất gì, có thể nói ra." Lúc này Đoạn Vô Nhai nói với Ân Chí Hàng.
Diệp Thiên Minh giật mình khi nghe vậy, chẳng lẽ lão tổ Khai Sơn Tông muốn giúp đỡ Ân Chí Hàng sao?
Nghĩ tới đây, Diệp Thiên Minh lập tức luống cuống.
Dù sao chỗ dựa của mình Hôi lão, giờ phút này đã ẩn giấu đi.
Nhưng Ân Chí Hàng cũng không hỏi tội Diệp Thiên Minh ngay mà nhìn về phía muội muội Ân Diệu Diệu, đôi mắt đỏ hoe nói: "Diệu Diệu, ngươi gầy rồi."
Nói xong, Ân Chí Hàng đi về phía Ân Diệu Diệu, muốn ôm nàng.
Thế nhưng Ân Diệu Diệu lại lui về phía sau một bước, vẻ mặt lạnh như băng nói: "Ta không có ca ca như ngươi!"
"Ta..."
Ân Chí Hàng thấy muội muội mình kháng cự mình như vậy, trong lòng đau buồn. Hắn đứng đó, nâng tay lên, rõ ràng trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói gì.
Lý Chu Quân yên lặng nhìn một màn này, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn.
"Ngươi là bạch nhãn lang, chuyện cho tới bây giờ còn có gì để nói? Hiện tại hoàn toàn tỉnh ngộ cũng đã muộn, những chuyện ngươi làm kia, không bằng heo chó!"
Diệp Thiên Minh lúc này đang đứng bên cạnh Ân Diệu, lộ vẻ mặt bình tĩnh quát lớn về phía Ân Chí Hàng.
"Ác nhân cáo trạng trước." Ân Chí Hàng tức giận nở nụ cười: "Đêm Ân gia ta bị diệt môn, ngươi đang làm gì?"
"Đang trên đường tới Khai Sơn Tông, chuẩn bị bái nhập môn hạ của Khai Sơn Tông, làm sao vậy? Không phải ngươi muốn nói, một tu sĩ Luyện Khí như ta diệt Ân gia các ngươi chứ?"
Lúc này, Diệp Thiên Minh nói.
Hắn tin tưởng, trên thế giới này không ai ngu đến mức cảm thấy một tu sĩ Luyện Khí sẽ diệt cả nhà tu sĩ Trúc Cơ, hơn nữa trong đó còn có không ít tu sĩ Luyện Khí.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Thiên Minh có tự tin như thế.
"Ngươi đi đi, đừng tới tìm ta nữa, từ nay về sau hai người chúng ta đoạn tuyệt quan hệ huyết thống." Lúc này Ân Diệu Diệu phụ họa theo Diệp Thiên Minh.
"Diệu Diệu, mắt thấy là thật, chẳng lẽ ngươi chỉ nghe vương bát đản nói hươu nói vượn thôi sao?" Ân Chí Hàng tức giận nói: "Đại ca ngươi vốn là người thừa kế gia tộc, vì sao ta còn muốn cấu kết với người của tà giáo, giết cha soán vị, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao? Hơn nữa từ nhỏ đến lớn, đại ca ta đây đều không thích quản những chuyện này. Ta ước gì cha truyền vị trí cho ngươi. Ta chỉ cần lấy được tiền tiêu vặt hàng tháng của gia tộc, ăn uống vui chơi là được, chẳng lẽ những thứ này ngươi đều quên rồi sao?"
Nghe lời ấy, Ân Diệu lộ ra thần sắc chấn động.
Diệp Thiên Minh thấy thế, thầm nghĩ không tốt, vội vàng cười lạnh nói: "Ân Chí Hàng, ngươi bớt nói nhảm đi, ai biết trước đây có phải ngươi giả vờ không? Cho đến thời gian trước, ngươi mới bộc phát lòng lang dạ thú?"
"Ngươi nói lời này, ta thật sự buồn cười, nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí giả (*). Ta chỉ là Luyện Khí tầng chín, dù ta có lòng lang dạ thú, cũng không thể nào giết chết phụ thân ta - trụ cột của gia tộc ta? Dù sao không có cường giả Trúc Cơ chống lưng, mặt ngoài Ân gia mạnh mẽ hơn nữa, cũng chỉ là hổ giấy mà thôi." Ân Chí Hàng hừ lạnh một tiếng nói.
(*) Nhân giả kiến nhân trí giả kiến trí giả: dùng để chỉ những người có góc nhìn khác nhau, lập trường khác nhau thì có quan điểm khác nhau đối với cùng một sự vật hiện tượng.
Diệp Thiên Minh nghe thế, mồ hôi lạnh túa ra, không ngờ Ân Chí Hàng không chỉ không phải kẻ ngu dốt, mà còn ăn nói khéo léo như vậy. Nếu biết thế, trước đó hắn liền giết Ân Chí Hàng để chấm dứt hậu hoạn mà không phải chỉ phế bỏ tu vi của Ân Chí Hàng.
Nhưng Diệp Thiên Minh vẫn cố gắng chống đỡ, nói: "Ha ha, chẳng phải sau khi ngươi giết phụ thân soán vị thành công, vẫn còn có tà giáo chống lưng sao? Chỉ cần cung phụng cho bọn hắn hàng năm là được rồi đúng không?"
"Ngươi bị điên à? Dù Ân Chí Hàng ta có ngu xuẩn đến đâu, cũng không thể bảo hổ lột da. Không phải ngươi nói ta cấu kết với tà giáo sao? Chứng cứ đâu? Ngươi lấy ra đi." Ân Chí Hàng cười lạnh liên tục.