Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 59 - Chương 59 - Dư Tử Nhạc

Chương 59 - Dư Tử Nhạc
Chương 59 - Dư Tử Nhạc

"Ngươi có thể nhận biết cao nhân, đây là cơ duyên của ngươi, chẳng qua chúng ta tới đột ngột, vị tiên sinh vừa nãy dường như quên che giấu trận pháp này, lão phu cứ dệt hoa trên gấm đi."

Lúc này lão giả nhìn cây cỏ dại này mỉm cười, trong lúc ra tay đã che giấu trận pháp Lý Chu Quân bày ra.

"Được rồi, A Thạch, chúng ta nên lên đường." Lão giả nói với thiếu niên chất phác.

"Vâng, sư phụ." Thiếu niên chất phác tên là A Thạch trịnh trọng gật đầu nói.

Lần này sư đồ hai người bọn họ tới Giang Thành là để xem bệnh cho cháu gái yêu quý của bằng hữu sư phụ, nghe nói cháu gái của bằng hữu sư phụ, sau khi tiến vào một tiên phủ Hư Tiên, ra ngoài liền mắc bệnh nặng không dậy nổi.

Ở bên kia.

Lý Chu Quân đi trong mưa thật lâu đột nhiên vỗ đầu một cái nói: "Chết thật, ta đã bày trận pháp cho cỏ dại kia, lại quên che giấu trận pháp kia, lỡ như trận pháp kia hấp dẫn yêu ma hoặc tu sĩ khác, vậy chẳng phải ta đã hại nó sao?"

Nghĩ vậy, Lý Chu Quân trở về đường cũ.

Lúc đi tới dưới tán cây một lần nữa, bóng dáng một già một trẻ đã không còn, mà Tụ Linh Trận trên cỏ dại cũng đã bị che giấu.

Mà cỏ dại một lần nữa trông thấy Lý Chu Quân đến, thân hình lắc lư, giống như đang vui mừng.

"Xem ra là lão giả vừa rồi ra tay." Lý Chu Quân cảm khái.

"Tu luyện ở chỗ này cho tốt." Lý Chu Quân dặn dò cỏ dại một tiếng, sau đó đứng dậy đi về phía Giang Thành.

Dù sao con đường vừa nãy cũng đã đi rồi, đi thật lâu cũng không có gì hay ho để xem.

Khi Lý Chu Quân đến Giang Thành.

Một già một trẻ gặp hắn dưới tán cây lúc trước đã đi tới bên ngoài một phủ đệ.

"Lỗ Vô Hận, Dư Tử Nhạc ta đã đến, còn không ra đón tiếp?" Lão giả nhìn cửa lớn phủ đệ, khẽ cười một tiếng nói.

"Ha ha ha, Tử Nhạc, lão phu cuối cùng cũng đợi được ngươi đến." Ngay khi Dư Tử Nhạc dứt lời, một vị lão giả mặc áo bào trắng, cười ha ha đi ra từ cửa lớn.

Khi lão trông thấy A Thạch, hơi sững sờ nói: "Tử Nhạc, ngươi thu đồ đệ rồi?"

"Ừm, tên tiểu tử này tên Tiêu Thạch." Dư Tử Nhạc mỉm cười nói: "A Thạch, còn không mau bái kiến Lỗ... thúc."

Dư Tử Nhạc vốn định nói Tiêu Thạch bái kiến Lỗ gia gia, nhưng cứ như vậy, chẳng phải Lỗ Vô Hận liền lớn hơn mình một đời sao?

"Tiêu Thạch bái kiến Lỗ thúc." Tiêu Thạch lập tức hành lễ với Lỗ Vô Hận.

"Tiểu Thạch không cần khách khí, Trúc Cơ mười sáu tuổi, chậc chậc, Tử Nhạc, ngươi thu một đồ đệ tốt, rất có phong phạm của chúng ta năm đó, so với thiên kiêu đỉnh cấp của Đạo Thiên Tông cũng không kém." Lỗ Vô Hận cười nói.

Sau đó lão ta cảm khái: "Nhớ ngày đó khi hai ta xông xáo giang hồ, cũng là hạng người trẻ tuổi nóng tính, hôm nay tóc trắng xoá như vậy. Một người có gia tộc, một người thu đồ đệ, đúng là cảnh còn người mất."

"Đúng vậy." Dư Tử Nhạc cũng cảm khái, đột nhiên ánh mắt của lão ngưng tụ, nhìn về phía ngực Lỗ Vô Hận, trầm giọng nói: "Thương thế của ngươi..."

"Không ngại." Lỗ Vô Hận mỉm cười: "Sống đủ lâu rồi, hôm nay có thể gặp lại lão hữu trước khi qua đời, cũng không còn gì hối tiếc. Chỉ có điều trước khi chết, ta vẫn muốn nhìn thấy cháu gái của ta khỏe lại."

"Dẫn ta đi xem tiểu nha đầu." Dư Tử Nhạc trầm giọng nói.

Vết thương trên ngực Lỗ Vô Hận là do lúc còn trẻ, vì cùng nhau đi truy sát một ma tu nên lưu lại ám thương.

Mà ám thương này chính là Lỗ Vô Hận thay Dư Tử Nhạc chịu một chưởng của ma tu mới lưu lại.

Cho nên nội tâm của Dư Tử Nhạc hiện tại rất khó chịu, chỉ muốn trước khi lão hữu qua đời, giúp lão hữu hoàn thành tâm nguyện.

"Được." Lỗ Vô Hận gật đầu, dẫn hai sư đồ tới một sương phòng.

Mở cửa, mấy người liền nhìn thấy trên giường trong phòng có một thiếu nữ hai mắt nhắm nghiền, đẹp như tiên nữ đang nằm.

Thiếu nữ này chính là cháu gái của Lỗ Vô Hận, Lỗ Dục Ngưng.

Dù sao Tiêu Thạch cũng là thiếu niên, lần đầu tiên thấy thiếu nữ xinh đẹp như vậy, khuôn mặt không khỏi đỏ lên, nhưng hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh lại bản thân.

Dù sao hắn và sư phụ tới là để cứu người.

"Lần trước gặp tiểu nha đầu, nàng còn trong tã lót, không ngờ hôm nay đảo mắt đã duyên dáng yêu kiều." Dư Tử Nhạc nói.

Lỗ Vô Hận cười khổ: "Tính tình nha đầu này ngang bướng, sau khi lão phu đi, Tử Nhạc ngươi phải giúp ta chiếu cố tiểu nha đầu này."

"Đương nhiên." Dư Tử Nhạc trịnh trọng nói, sau đó pháp nhãn của lão vừa mở vừa khép, đã nhận ra tình huống của nha đầu kia.

"Tử Nhạc, đã nhìn ra tình trạng của cháu gái ta chưa?" Lỗ Vô Hận lên tiếng hỏi.

"Ừm, lúc trước tiểu nha đầu đi một chuyến tới động phủ Hư Tiên. Tuy vẫn đi ra ngoài được, nhưng hẳn là tiểu nha đầu đã kích phát trận pháp bên trong. Tam hồn trong tam hồn thất phách bị một trận pháp nào đó trong động phủ giữ lại." Dư Tử Nhạc nhíu mày nói.
Bình Luận (0)
Comment