Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 606 - Chương 606 - Tự Chuốc Lấy Phiền Toái

Chương 606 - Tự chuốc lấy phiền toái
Chương 606 - Tự chuốc lấy phiền toái

"Thế sao?" Nguyệt Thanh Đái khẽ nhíu mày.

Lúc này Nguyệt Thanh Đái lại nghĩ đến Lý Chu Quân.

Lý Chu Quân dạo này không phải là ngủ ở Vân Kiều Cung, thì chính là chạy đến mấy thành nhỏ nghe hát.

Rõ ràng là bộ dạng ăn không ngồi rồi.

Hay là chuyện này, lại tiếp tục tìm Lý Chu Quân ra tay?

Nhưng nghĩ lại, Nguyệt Thanh Đái cảm thấy thôi bỏ đi.

Dù sao cũng không thể cứ gặp chuyện là tìm Lý Chu Quân được.

Tu vi của Lý Chu Quân mạnh mẽ vô cùng, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đi đến Hỗn Độn Thiên.

Nếu mình cứ quen thói có chuyện là tìm Lý Chu Quân, vậy đến lúc Lý Chu Quân đi đến Hỗn Độn Thiên, mình phải làm sao?

Cho nên nàng vẫn quyết định đi tìm sư huynh của mình, Linh Thiên Tử giúp đỡ.

Dù sao tu vi của Linh Thiên Tử, cũng đã đạt tới Bán Thánh, xử lý chuyện này hẳn là không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, Nguyệt Thanh Đái liền đi đến Hạo Hãn Điện.

Bên trong Hạo Hãn Điện, là một phương tiểu thế giới.

Phương tiểu thế giới này không có núi sông, chỉ có linh khí nồng đậm ngưng tụ thành sương mù, một mảnh trắng xóa.

Nếu như không có tu vi Tiên Đế, một mình bước vào nơi này, trực tiếp lạc lối không nói, có chịu nổi nhiều linh khí như vậy nhập thể hay không cũng là một vấn đề.

Mà trong một mảnh trắng xóa này, lại có vô số cung điện nguy nga ẩn hiện.

Những cung điện này chính là nơi bế quan tu luyện của các vị Thái Thượng trưởng lão Đạo Thiên Tiên Cung.

Các vị Thái Thượng trưởng lão của Đạo Thiên Tiên Cung, bình thường cũng không hỏi thế sự, hầu như cũng chỉ đến lúc Đạo Thiên Tiên Cung gặp sinh tử tồn vong, mới có thể xuất hiện.

Rất nhanh, Nguyệt Thanh Đái đã tìm được đại điện của Linh Thiên Tử.

Kết quả nàng lại phát hiện, đại môn đại điện của Linh Thiên Tử đóng chặt, hiển nhiên là lại bế quan rồi.

Khóe miệng Nguyệt Thanh Đái không khỏi co giật.

Xem ra vẫn phải đi hầm gà tìm Thanh Đế, nhờ hắn giúp đỡ rồi…

Tuy nhiên lúc này Lý Chu Quân, đang ngồi ở một quán trà tại Thiên Tinh Thành, uống trà nghe tiên sinh kể chuyện.

Mà tiên sinh kể chuyện này lại kể về những chuyện gần đây của Phù Tham Ma Đế.

Nội dung câu chuyện đại khái là một đoạn thời gian trước, Phù Tham Ma Đế đã đánh cho tất cả những kẻ từng nói xấu gã một trận.

Kỳ thực câu chuyện này cũng từng thật sự xảy ra.

Bởi vì Lý Chu Quân ở trong đoạn thời gian trước từng nghe nói Phù Tham Ma Đế rầm rộ đi tìm người tính sổ, hơn nữa còn vơ vét không ít bảo vật, khiến cho những kẻ nói xấu gã, nếm trải được ma tâm hiểm ác.

Chẳng qua Lý Chu Quân cũng có thể đoán được, Phù Tham Ma Đế lần này đánh người tính sổ là giả, vơ vét bảo vật mới là mục đích chính của gã.

Ngay khi Lý Chu Quân nghe tiên sinh kể chuyện này.

Nguyệt Thanh Đái đeo mạng che mặt, bước vào tửu lâu này, ngồi xuống bên cạnh Lý Chu Quân.

Một trận hương thơm đặc trưng trên người nữ tử ập đến.

Lý Chu Quân không cần nhìn cũng biết là Nguyệt Thanh Đái, một là mùi hương trên người Nguyệt Thanh Đái độc đáo, hai là thần thức của Lý Chu Quân hiện giờ cường hãn vô cùng.

"Ngươi trang điểm à?" Lý Chu Quân cười hỏi.

"Hửm?" Nguyệt Thanh Đái khẽ giật mình, nàng không hiểu tại sao Lý Chu Quân lại đột nhiên hỏi chuyện này.

"Trên người ngươi có mùi mỹ phẩm." Lý Chu Quân tiếp tục nói.

Nguyệt Thanh Đái: "..."

Lúc này Nguyệt Thanh Đái có xúc động đứng dậy bỏ đi.

Mình tìm tên này làm gì?

Tự chuốc lấy phiền toái sao?

Nhưng nghĩ đến còn có việc muốn nhờ Lý Chu Quân, Nguyệt Thanh Đái cười nói: "Ta bình thường rất ít khi trang điểm, chỉ khi gặp người quan trọng, mới trang điểm nhẹ thôi."

"Ồ? Ngươi tìm ta có việc à?" Lý Chu Quân hỏi thẳng.

"Hừ, không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi sao?" Nguyệt Thanh Đái hỏi lại.

"Không có chuyện gì ngươi tìm ta làm gì? Đạo Thiên Tiên Cung không cần quản nữa à?" Lý Chu Quân lại hỏi.

"... Ngươi có biết, tại sao đến bây giờ ngươi vẫn chưa có đạo lữ không?" Nguyệt Thanh Đái hỏi.

"Ngươi chẳng phải cũng không có sao?" Lý Chu Quân bĩu môi: "Ta còn trẻ, mới chưa đến năm trăm tuổi, không giống ngươi, sống mấy chục vạn năm rồi mà cũng chưa có đạo lữ."

"Quá đáng." Nguyệt Thanh Đái muốn mắng người.

Lý Chu Quân không nói gì nữa.

Nguyệt Thanh Đái bất đắc dĩ: "Được rồi, tìm ngươi quả thật là có chuyện, muốn nhờ ngươi."

"Canh gà đâu?" Lý Chu Quân hỏi.

"Đã chuẩn bị cho ngươi rồi." Nguyệt Thanh Đái lặng lẽ lấy ra một hộp đựng cơm bằng gỗ tinh xảo, rõ ràng là đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Lý Chu Quân mở hộp đựng cơm ra, liền thấy bên trong có một bát canh gà với những quả kỷ tử nổi lên.

Lý Chu Quân cũng không nghĩ nhiều, lấy bát ra liền uống, uống xong, Lý Chu Quân trực tiếp đặt bát vào hộp cơm gỗ, trả lại cho Nguyệt Thanh Đái: "Được rồi, ta đã uống canh gà của ngươi rồi, ngươi về trước đi, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi."
Bình Luận (0)
Comment