Tu Tiên Bất Bại, Chia Đều Vạn Vật (Dịch)

Chương 632 - Chương 632 - Nghi Ngờ Nhân Sinh

Chương 632 - nghi ngờ nhân sinh
Chương 632 - nghi ngờ nhân sinh

Lúc này Tư Không Đồ, có thể nói là nắm chắc phần thắng.

Phượng Nguyệt Hoa thấy vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng mỉm cười.

Tên này chỉ sợ là nghĩ rằng, mình giao đấu với Thanh Đế, bị Thanh Đế đánh bại trong một chiêu, sau đó hắn cũng cảm thấy, có thể đánh bại mình trong một chiêu?

Nhưng Phượng Nguyệt Hoa không vạch trần suy nghĩ đó của Tư Không Đồ.

Dù sao mục đích của nàng là giao đấu với các lộ thiên tài, tăng tiến tu vi, đối phương vì nguyên nhân gì xuất thủ cũng không quan trọng nữa, chỉ cần đối phương bằng lòng xuất thủ, đừng như một con rùa rụt cổ là được rồi.

"Vậy thì xuất thủ đi." Phượng Nguyệt Hoa nói.

"Tới!" Tư Không Đồ cười lớn một tiếng, âm thanh to như sấm, ngay sau đó Tư Không Đồ động thủ, bàn tay lớn phủ đầy sấm sét, lách mình một cái đã tới bên cạnh Phượng Nguyệt Hoa, một quyền nện về phía ngực Phượng Nguyệt Hoa.

Phượng Nguyệt Hoa thấy Tư Không Đồ muốn cận chiến, cũng không hề sợ hãi, dù sao mọi người đều là nhục thân thành Thánh, cận chiến ai sợ ai?

Tiếp đó, trên người Phượng Nguyệt Hoa chiến ý dâng trào, thân hình nhỏ nhắn, phảng phất như từ một con thỏ trắng biến thành một con hổ dữ, trực tiếp giơ nắm đấm nhỏ nhắn lên, nghênh đón nắm đấm của Tư Không Đồ đang đánh tới.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn.

Lập tức khí lãng đãng ra bốn phương tám hướng.

Cũng ngay lúc này, Tư Không Đồ trợn to mắt, không ổn!

Thực lực của nha đầu này, hình như không dễ dàng bị đánh bại trong một chiêu!

Mà Phượng Nguyệt Hoa lúc này cũng cảm nhận được đại khái thực lực của Tư Không Đồ, trên mặt lộ ra một tia nghi hoặc, không nhịn được hỏi Tư Không Đồ: "Tuy thực lực của ngươi không yếu, nhưng cũng không thể ngang tài ngang sức với Thanh Đế, hắn lúc đó nhường ngươi sao?"

Tư Không Đồ: "..."

"Nha đầu này, ta còn chưa dùng hết sức đâu!" Tư Không Đồ giật giật khoé miệng, không cam lòng yếu thế nói.

Ngay sau đó, hắn kéo dài khoảng cách với Phượng Nguyệt Hoa, trong tay xuất hiện một quả cầu sấm sét, trong khoảnh khắc tiếp theo, vô số tia sét từ trên quả cầu sấm sét nở rộ, đánh về phía Phượng Nguyệt Hoa.

Mà Phượng Nguyệt Hoa thì với thân pháp linh hoạt, dễ dàng né tránh những tia sét này, những tia sét này đánh xuống đất bên cạnh nàng, tạo ra từng hố sâu đen xì, trên những vết nứt như mạng nhện của hố sâu, còn có tia sét lóe lên.

Tư Không Đồ thấy vậy, lập tức nghi ngờ nhân sinh.

Chẳng lẽ tên Thanh Đế kia, lúc trước thật sự nhường mình?

Nếu không Thanh Đế ngang tài ngang sức với mình, làm sao có thể một chiêu đánh bại Phượng Nguyệt Hoa mạnh mẽ như vậy?

Mẹ kiếp, sắp mất mặt rồi!

Tư Không Đồ cảm thấy bi thương.

Dù thế nào, lần giao chiến này tuyệt đối không thể thua, ít nhất phải hòa mới được, nếu không chỉ sợ là sẽ bị lão cha treo lên đánh mất!

Tuy nhiên lúc này Phượng Nguyệt Hoa, đã xuyên qua vô số tia sét, tới bên cạnh Tư Không Đồ, lại một lần nữa cận chiến với Tư Không Đồ.

Chỉ thấy Phượng Nguyệt Hoa thân hình nhỏ nhắn, ra tay công kích hung mãnh vô cùng, đánh cho Tư Không Đồ cao lớn chỉ biết chống đỡ.

Càng đánh, Phượng Nguyệt Hoa càng hưng phấn.

Tư Không Đồ càng đánh, càng khó chịu, hắn thật sự không hiểu nổi, lúc trước vị Thanh Đế kia ra tay với mình, tại sao lại che giấu thực lực?

Đây không phải là hại người sao?!

Cứ như vậy, Tư Không Đồ và Phượng Nguyệt Hoa giao chiến mấy trăm hiệp.

Tư Không Đồ cơ bản vẫn luôn ở thế phòng thủ, không mạo hiểm tấn công, chỉ cầu ổn.

Phượng Nguyệt Hoa thấy vậy, trong mắt lộ ra một tia thất vọng nói: "Ngươi quá sợ thua, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực của ngươi, lần này chúng ta coi như hòa đi."

"Ta không sợ thua, ta thấy ngươi là nữ nhi yếu đuối, không nỡ ra tay, sợ làm ngươi bị thương, cũng sợ ngươi mất mặt." Tư Không Đồ mặt không đỏ, tim không đập nói.

Trong lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà mình đã trụ vững, không thua.

Phượng Nguyệt Hoa nghe vậy, thì cười như không cười nhìn Tư Không Đồ.

Tên này thật đúng là mặt dày.

Nếu thật sự sợ mình thua mất mặt, tại sao lại đặt vị trí ở diễn võ trường đông người?

Ngươi không phải là muốn đánh bại ta, để nở mày nở mặt ở trước mặt các đệ tử, trưởng lão của Yêu Thần Điện ngươi sao?

Nhưng Phượng Nguyệt Hoa tuy đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của Tư Không Đồ, cũng không nói rõ ra, chỉ mỉm cười với Tư Không Đồ: "Vậy ta cảm ơn ngươi."

"Khách sáo gì chứ? Dù sao chúng ta đều là thiên tài Yêu tộc mà." Tư Không Đồ nói.

Phượng Nguyệt Hoa cười cười, rồi vẫy tay với Tư Không Đồ, xoay người rời đi.

Tư Không Đồ nhìn Phượng Nguyệt Hoa rời đi, thở dài một hơi.

Nhưng tiếp theo, Tư Không Đồ lại cảm thấy đau đầu, bắt đầu không ngừng nhớ lại tình cảnh mình và Thanh Đế giao đấu lúc đó, nghĩ thế nào cũng là ngang tài ngang sức, vị Thanh Đế kia cũng không có chút nào che giấu thực lực!
Bình Luận (0)
Comment