Chương 905 - Dương Kính Phàm
Lão giả lại tiếp tục lẩm bẩm nói: "Tiểu Bạch, việc ngươi dùng lực lượng kéo dài tuổi thọ cho một phàm nhân như ta, chắc hẳn đã gây hại lớn cho việc tu hành của ngươi phải không? Sống đến giờ ta đã rất mãn nguyện, cũng mệt rồi, sau này đừng làm những việc ngốc nghếch này nữa, ta thực sự rất đau lòng."
"Có thể để cho ta nhìn lại, dáng vẻ xinh đẹp nhất của ngươi một lần nữa không? Ta biết, nữ tử đều yêu cái đẹp, nhưng vì lo nghĩ cho ta, ngươi luôn để cho dung mạo của mình dần dần già đi..."
Bà lão nghe vậy, gật đầu, hai mắt ngấn lệ, làn da vốn như gỗ mục, dần dần trở nên căng mọng trắng nõn, dung mạo cũng dần dần trở nên trẻ trung, xinh đẹp.
Lão giả thấy vậy cảm khái nói: "Thật đẹp, Tiểu Bạch à, sau khi ta đi rồi, ngươi phải sống tốt nhé, ta nợ ngươi quá nhiều, chỉ tiếc là cuối cùng cũng không thể gặp lại tiên sinh một lần nữa..."
"A Tả, đã lâu không gặp."
Ngay khi lão giả dứt lời, từng tia sáng linh quang tụ lại trong phòng, cuối cùng hình thành hình ảnh một thanh niên áo xanh, trên mặt thanh niên hiện lên nụ cười nhìn lão giả nằm trên giường.
"Tiên sinh?" Lão giả nhìn thấy thanh niên, trong mắt mơ màng thoáng qua một tia không dám tin, còn có sự ngạc nhiên, sự tiếc nuối trên khuôn mặt lão giả cũng dần chuyển thành nụ cười, lẩm bẩm: "Trẻ không siêng năng, già tất gian nan, trẻ có thể chịu khó..."
Cuối cùng, lão giả ở trong tiếng lẩm bẩm, từ từ nhắm mắt lại.
"Ra đi thanh thản." Thanh niên nhìn lão giả nằm trên giường, trên mặt lộ ra muôn vàn cảm xúc, hình ảnh đứa trẻ ba câu không rời một chữ "chơi" năm nào cũng dần hiện lên trong tâm trí hắn.
"Cảm ơn thượng tiên xuất hiện, hoàn thành tâm nguyện bao năm của lão gia nhà ta, để lão gia ra đi thanh thản." Lúc này, bà lão trong phòng hóa thành một cô nương xinh đẹp, quỳ xuống trước mặt thanh niên.
Thanh niên chỉ phẩy tay áo, liền dùng gió nhẹ nâng cô nương dậy, cười nói: "Bạch Linh, ngươi dùng cấm thuật hao tổn công lực, cưỡng ép kéo dài mạng sống cho A Tả, nếu tiếp tục nữa, thân thể A Tả sẽ cảm thấy đau đớn, ngươi cũng sẽ tan biến. A Tả và ngươi có lẽ đều hiểu được điều này, vì vậy hắn mệt rồi, cứ để hắn ra đi thanh thản đi."
"Phải biết rằng ngay cả tiên nhân, cuối cùng cũng sẽ có một ngày bụi về bụi, đất về đất, chỉ là ngày đó đến có thể hơi muộn, nhưng cuối cùng vẫn phải chết, cho nên không cần quá đau lòng."
"Đa tạ thượng tiên dạy bảo." Bạch Linh nói.
"Ngươi hiểu được đạo lý này là tốt rồi." Thanh niên gật đầu.
Tiếp theo, thanh niên điểm nhẹ lên trán Bạch Linh: "Truyền cho ngươi một pháp, tái tạo con đường tu hành, mang theo tâm nguyện của Hứa A Tả mà sống cho tốt."
Sau khi truyền pháp cho Bạch Linh, thân hình của thanh niên cũng hóa thành ánh sáng biến mất.
Tại Hồng Mông Giới.
Lý Chu Quân cảm khái: Cũng không lạ khi phần lớn người tu hành thường có bản tính lạnh nhạt. Dù bản thân tu vi mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những người bên cạnh từ từ già đi. Dù có vô vàn pháp môn kéo dài sinh mệnh, cũng không thể tránh khỏi sự thật rằng sinh mạng của người bên cạnh dần đi đến hồi kết. Dù trái tim có nóng đến đâu, cũng sợ sẽ bị hóa thành đá. Thôi thì chỉ có thể trân trọng hiện tại."
Lời nói vừa dứt, Lý Chu Quân nhấc chân bước đi, biến mất khỏi chỗ cũ.
Rời khỏi cấm địa, Lý Chu Quân vốn định trở về Thái Thương Thánh Viện.
Nhưng trên đường, Lý Chu Quân lại tình cờ gặp một người.
Người đến là một thanh niên nho nhã, tuấn tú, sau lưng còn mang theo một đội thần tướng mặc áo giáp vàng lấp lánh thần quang.
Thanh niên này sau khi nhìn thấy Lý Chu Quân, liền cung kính bước lên: "Thái tử Thiên Quân Thần Đình Dương Kính Phàm, bái kiến Thanh Đế."
"Ồ?" Lý Chu Quân ngạc nhiên: "Là Thiên Quân Thần Đế bảo ngươi đến tìm ta?"
"Đúng vậy, phụ hoàng nhiều năm trước, nghe nói Thanh Đế cùng với Hồi Thiên Thần Đế đã từng vào cấm địa này, liền bảo ta luôn ở đây chờ đợi, nói nếu gặp được Thanh Đế, dù thế nào cũng phải mời Thanh Đế đến Thiên Quân Thần Điện cùng uống một chén." Dương Kính Phàm cười nói.
Dương Kính Phàm rất tôn kính Lý Chu Quân, bởi vì tuy hắn thường ngày hành sự cũng coi như kiêu ngạo, coi trời bằng vung, nhưng hắn nhìn ra được, ngay cả khi phụ thân hắn nhắc đến vị Thanh Đế áo xanh dung mạo nho nhã này, cũng là thái độ tôn kính.
Hắn dù có ngu ngốc cũng sẽ không có thái độ bất kính đối với người mà phụ thân hắn cũng đều tôn kính.
"Không ngờ Thiên Quân Thần Đế lại coi trọng Lý mỗ như vậy, Lý mỗ nếu không đi, chẳng phải sẽ có lỗi với tấm lòng của Thiên Quân Thần Đế sao?" Lý Chu Quân cười nói.
"Thanh Đế nói đùa rồi, phụ hoàng còn nói, nếu Thanh Đế có việc bận, cứ xử lý xong rồi hãy đến Thiên Quân Thần Đình, cánh cửa Thiên Quân Thần Đình, vĩnh viễn rộng mở cho Thanh Đế." Dương Kính Phàm cười nói.