Đi được nửa tiếng, cả hai người xuất hiện ở bên ngoài một toà kiến trúc bốn tầng cổ kính, phía trên cửa ra vào của tầng thứ nhất là một tấm bảng có khắc ba chữ “Linh Thú Các”. Dương Văn Đức nhìn toà kiến trúc quen thuộc ở trước mặt, miệng thì thào nói: “Đây là lần thứ tư vãn bối đến Linh Thú Các. Ba lần trước thì đi cùng sư phụ, còn lần này vãn bối đi một mình, không còn sư phụ ở bên cạnh.”
Nữ tử nghe Dương Văn Đức nói xong, cất tiếng hỏi: “Lưu Thành vẫn lạc rồi? Vẫn lạc vì nguyên nhân gì, có thể nói cho ta biết không chưởng môn sư điệt.”
Dương Văn Đức nghe xong nữ tử bên cạnh nói, đi vào bên trong Linh Thú Các. Ngân Nguyệt Kiều cũng nhanh chóng đi vào trong Linh Thú Các, nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh sau khi nàng xuất hiện ở trong Linh Thú Các.
-“Hơn nửa tháng trước, vãn bối cùng với sư phụ đi vào trong Thanh Mang sơn mạch rèn luyện, mục đích là kiếm linh thạch. Một ngày nọ, vãn bối và sư phụ phát hiện ra một gốc tam giai linh dược ngàn năm Xích Tiêu Linh Chi, đang chuẩn bị thu hoạch thì Chu Chí chưởng môn của Lam Ngân Phái lao vào tấn công sư phụ và vãn bối, cả hai người đều bị Chu Chí chưởng môn đánh trọng thương; chật vật trở về môn phái trong tình trạng bị thương nghiêm trọng, sư phụ thì không lâu sau qua đời và truyền chức chưởng môn lại cho vãn bối. Vãn bối giờ gánh vác trọng trách dẫn dắt Thanh Vân Môn phát triển, hiện tại hộ sơn đại trận của Thanh Vân Môn đang bị hỏng, chưa sửa chữa; cộng thêm việc môn phái giờ không có đủ nhân lực để bảo vệ môn phái, cho nên vãn bối khẩn cầu tiền bối cùng người của tiền bối quay trở lại môn phái.”
Dương Văn Đức nói xong, một giọng nói máy móc vang lên ở trong đầu của Dương Văn Đức: “Phát động chính tuyến nhiệm vụ: Lam Ngân Phái chưởng môn biết tiền nhiệm chưởng môn qua đời, nên phái người đến tiêu diệt Thanh Vân Môn. Giờ đoàn quân của Lam Ngân Phái do Chu Ngọc dẫn đầu chỉ còn hai ngàn dặm nữa là họ đến được Tiên Vân dãy núi và công kích lên Thanh Vân Môn sau khi vượt qua Tiêu Vân Cốc. Nhiệm vụ yêu cầu: Bảo vệ thành công Thanh Vân Môn, Thanh Vân Môn không có lấy một người thương vong. Nhiệm vụ hoàn thành, khen thưởng không biết; nhiệm vụ thất bại: Thanh Vân Môn bị diệt vong, ký chủ biến thành phế nhân.”
Dương Văn Đức nghe xong hệ thống thanh âm, lập tức đứng dậy, sau đó thi lễ với Ngân Nguyệt Kiều rồi rời khỏi Linh Thú Các, thi triển “Ngự Phong Quyết” trở về Thanh Vân Phong sau khi hắn xuất hiện ở bên ngoài Linh Thú Các, vừa đi hắn vừa liên hệ với hệ thống.
…
Hơn hai khắc đồng hồ sau, Dương Văn Đức rốt cuộc về đến Thanh Vân Phong, hắn tiếp tục dùng “Ngự Phong Quyết” đi chuyển đến Thanh Vân Môn tông môn đại điện. Một lúc sau, hắn xuất hiện ở bên ngoài “Thanh Vân điện”, nhanh chóng đi vào trong “Thanh Vân điện”, rồi nhanh chân đi tới vị trí của mình sau đó ngồi lên trên chiếc ghế của mình sau khi hắn đặt chân đến thạch đài của “Thanh Vân điện”, sau đó triệu tập chúng sư đệ, sư muội cùng vợ chồng Triệu lão lên “Thanh Vân điện”.
-“Hệ thống, thực hiện rút thăm trúng thưởng đi.” Dương Văn Đức trong lòng mặc niệm.
-“Đinh! Rút thăm trúng thưởng hoàn tất, chúng mừng ký chủ nhận được một chỉ Hỏa Linh Phượng.” Hệ thống thanh âm không lâu sau liền vang lên ở trong đầu của Dương Văn Đức.
-“Hỏa Linh Phượng. Có liên quan đến Hỏa Phượng tộc thuộc Phượng tộc không?” Dương Văn Đức thầm nghĩ sau khi nghe xong hệ thống thanh âm.
-“Hỏa Linh Phượng: lục giai linh thú, huyết mạch cao cấp thuộc dòng chi của Hoả Phượng tộc. Là thú cưới của thiếu chủ Phượng tộc, đồng thời cũng là người nhìn thiếu chủ Phượng tộc lớn lên, đem lòng yêu thiếu chủ Phượng tộc.” Trong đầu của Dương Văn Đức xuất hiện thông tin về chỉ linh thú Hỏa Linh Phượng này.
“Nó có tên không? Thiếu chủ của Phượng tộc là ai, có lai lịch như thế nào?” Nghe xong hệ thống thanh âm, Dương Văn Đức liền cất tiếng hỏi hệ thống.
-“Phượng Diễm Vy là tên của chỉ linh thú Hỏa Linh Phượng đó. Còn thiếu chủ của Phượng tộc là ai, lai lịch như thế nào, tu vi ra làm sao thì hệ thống không thể nói cho ngài biết được, sau này ngài nhất định biết. Trước mắt ngài nên hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến đi, nhớ là môn phái không có lấy một người nào tử vong, chẳng may có ai đó trong môn phái vẫn lạc thì nhiệm vụ thất bại mà nhiệm vụ thất bại đồng nghĩa với việc Thanh Vân Môn diệt môn, dù cho ký chủ bảo vệ được tính mạng.”
-“Hệ thống, người dẫn đội Lam Ngân Phái tấn công Thanh Vân Môn lần này là ai, có tu vi như thế nào? Có tất cả bao nhiêu đệ tử của Lam Ngân Phái tham gia tấn công Thanh Vân Môn?” Dương Văn Đức thắc mắc hỏi hệ thống của mình.
-“Một trăm hai mươi đệ tử trong tổng số một trăm bẩy mươi người của Lam Ngân Phái, có thực lực ở Ngọc Thanh cảnh ngũ trọng trở lên cho đến Nguyên Linh cảnh đại viên mãn. Người lãnh đội là Chu Hoàng Vũ, đại trưởng lão của Lam Ngân Phái, có thực lực ở Nguyên Linh cảnh hậu kỳ đỉnh cách Nguyên Linh cảnh đại viên mãn không xa, thủy thổ song linh căn, pháp bảo là Trấn Kim Chuông-ngũ giai pháp khí, thổ thuộc tính, được luyện chế từ da của ngũ giai yêu thú Địa Linh Hùng, cho nên lực phòng vệ của nó rất tốt nhưng vẫn có cách đối phó.”
…
-“Bẩm chưởng môn, đệ tử Trần Nguyên có chuyện muốn nói cho chưởng môn.” Bên ngoài “Thanh Vân điện” bỗng vang lên một giọng nói, cắt đứt suy nghĩ của Dương Văn Đức.
Nghe được thanh âm truyền từ bên ngoài “Thanh Vân điện”, Dương Văn Đức lập tức nói: “Trần Nguyên vào đi”. Nói xong, hắn tập trung nhìn về phía cửa của tông môn đại điện.
Không lâu sau, bên trong tông môn đại điện xuất hiện một vị đệ tử nam mặc bộ y phục màu trắng, bên hông có đeo một cái thân phận lệnh bài và một bảo kiếm. Vị nam tu sĩ đó chính là Trần Nguyên, một vị nội môn đệ tử của Thanh Vân Môn và là một trong ba mươi hai vị tu sĩ mà Dương Văn Đức cứu khi tham dự lần đấu giá trước ở Thanh Nguyên phường thị.
Trần Nguyên sau khi tiến vào bên trong “Thanh Vân điện”, nhìn thấy Dương Văn Đức ngồi ở trên chiếc ghế cao nhất, liền cung kính thi lễ với Dương Văn Đức sau đó nói: “Bẩm chưởng môn, đệ tử nhận được tin báo có một đội quân đang tiến thẳng đến Thanh Vân Môn chúng ta, theo tiêu chí cờ thì đội quân này là của Lam Ngân Phái.”
-“Hiện giờ ngươi ở cảnh giới nào rồi? Vị đệ tử nào đã báo tin cho ngươi vậy?”
-“Chân Cơ kỳ đệ nhị cảnh Hoá Tinh, tức Chân Cơ trung kỳ. Còn vị đệ tử đã báo tin cho đệ tử biết chính là biểu tỷ của đệ tử, Trần Yến Dung, Chân Cơ kỳ đệ tam cảnh Dung Tinh.” Trần Nguyên cung kính nói với Dương Văn Đức, dù cho Dương chưởng môn có thực lực yếu hơn hắn nhiều nhưng theo vai vế ở trong môn phái thì hắn phải cung kính nói chuyện.
Dương Văn Đức nghe xong Trần Nguyên nói, lập tức mở miệng: “Ta đã biết. Ngươi thay mặt ta đi triệu tập chúng đệ tử của Thanh Vân Môn tụ tập ở quảng trường của môn phái.”
“Tuân lệnh chưởng môn.” Trần Nguyên nhanh chóng rời đi sau khi hắn nghe được mệnh lệnh của Thanh Vân Môn đương nhiệm chưởng môn.
“Hệ thống, Phượng Diễm Vy hiện giờ đang ở đâu?” Đợi Trần Nguyên không còn ở gần Thanh Vân điện, Dương Văn Đức lập tức cất tiếng hỏi hệ thống.
“Phượng Diễm Vy hiện đang ở bên trong hệ thống không gian. Không biết chủ nhân có muốn triệu hoán Phượng Diễm Vy không?” Thanh âm của hệ thống rất nhanh liền vang lên ở trong đầu của Dương Văn Đức.
Hắn nghe xong hệ thống thanh âm, lập tức hồi đáp: “Triệu hoán Phượng Diễm Vy đi.”
Hệ thống sau khi có được câu trả lời, lập tức hành động; không lâu sau, bên trong Thanh Vân điện của Thanh Vân Môn xuất hiện một cái thông đạo không gian.
Dương Văn Đức sau khi nhìn thấy thông đạo không gian này, trong lòng rất bất ngờ vì hệ thống của mình lại có thể tạo ra một cái thông đạo không gian, đồng thời vui mừng vì hắn có được hệ thống nhưng không vì lý do đó để hắn ỷ lại vào hệ thống, dù sao thì hắn vẫn phải nỗ lực tu luyện thì sau này hắn mới trở thành cường giả được.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy có một bóng người đang dần bước ra khỏi thông đạo không gian đó, không lâu sau hắn mới thấy rõ hình bóng đó-đó là một vị nữ tử rất xinh đẹp, trên người mặc lấy một bộ y phục màu đỏ. Rất nhanh vị nữ tử mặc đạo bào màu đỏ đó xuất hiện ở trước mặt Dương Văn Đức.
Phượng Diễm Vy đôi mắt mở to, kinh ngạc nhìn vị thiếu niên ở trước mặt mình này. Nàng không nghĩ tới chính bản thân mình lại có thể gặp lại con trai của đại trưởng lão của Phượng Hoàng tộc, thiếu gia Mạch Bách Phong Nguyên.
Nàng nhìn khuôn mặt quen thuộc ở trước mặt nàng một lúc, sau đó nàng đi tới trước mặt thiếu gia của nàng rồi ôm chầm lấy thiếu gia, thì thào nói: “Phong Nguyên, Diễm Vy rất nhớ thiếu gia. Diễm Vy rốt cuộc đã gặp lại thiếu gia rồi.”
Trong lòng của Dương Văn Đức rất thắc mắc khi thấy Phượng Diễm Vy gọi hắn là Phong Nguyên và xưng hô với hắn là thiếu gia. Hắn để cho Phượng Diễm Vy ôm mình một lúc, trong tâm thì đang hỏi hệ thống của mình nhưng hắn không có được câu trả lời.
Không lâu sau hắn cất tiếng nói với Phượng Diễm Vy: “Môn phái đang lâm vào nguy hiểm. Ta thân là chưởng môn cho nên phải có trách nhiệm thủ hộ môn phái, nhưng thực lực của ta còn yếu cho nên ta cần nàng hỗ trợ ta bảo vệ môn phái an toàn.”