Dương Văn Đức thầm nghĩ xong, liền dùng linh thức nhìn toàn bộ An Nhiên thôn, một lúc sau hắn thu hồi linh thức lại, thì thào nói: “Người dân trong thôn đều chết rồi, không biết An Nhiên thôn còn người sống không? Không biết kẻ nào ra tay tàn độc với người dân trong An Nhiên thôn vậy? Thôn An Nhiên gặp chuyện không may vậy, đáng lẽ ra thành chủ đương nhiệm của Vĩnh Nam thành phải ra tay giúp đỡ chứ, dù sao thì An Nhiên thôn do Vĩnh Nam thành quản lý mà.”
Dương Văn Đức thì thào xong liền nhanh chóng đi vào bên trong An Nhiên thôn, vừa vào bên trong thôn hắn cảm nhận được tử khí rất nồng đậm khiến đầu của hắn cảm thấy rất khó chịu, chỉ muốn nôn ra thôi.
Từng cỗ thi thể nằm la liệt ở trên đường, nam nữ đều có, thậm chí trong những cỗ thi thể này có cả thi thể của những đứa trẻ; nhìn những thi thể của người dân trong thôn chết không cam lòng, làm cho trong lòng hắn lặng trĩu giống như mất đi người thân vậy, hắn lúc này mới thấm thía được câu nói mà sư phụ hắn khi còn sống hay nói khi nói về tu chân giới.
“Tu chân giới, một thế giới mạnh được yếu thua. Ở đây, thực lực mới là quan trọng nhất; một khi không có thực lực trên người không thể bảo vệ được chính mình, chứ đừng nói dùng thực lực để bảo vệ người khác, một thế giới thực lực vi tôn. Những kẻ yếu, không có thực lực thì cuộc sống sau này rất khó khăn.”
“Vậy tại sao có nhiều tu sĩ quên đi nguồn gốc của mình? Phải chăng họ đã quên mất rằng, tu sĩ khi chưa bước vào con đường tu chân chỉ là những kẻ chân yếu tay mềm, nói cách khác tu sĩ chúng ta có nguồn gốc từ những phàm nhân có linh căn. Con thấy một số cường giả khi thọ nguyên gần cạn, thường tìm kiếm nguyên liệu để luyện chế một loại đan dược có tên là Nguyên Thọ Linh Anh Đan, mà nguyên liệu chủ yếu của loại đan dược này chính là linh hồn của một trăm đứa trẻ sơ sinh; họ không sợ sau này nhận quả báo, thậm chí họ có thể vẫn lạc dưới tâm ma kiếp nếu như họ làm nhiều việc ác.” Lưu Thành vừa dứt lời, Dương Văn Đức liền cất tiếng nói.
“Vi sư từng nói với con rồi: thực lực là quan trọng nhất. Khi tu sĩ không thể tiếp tục tu luyện nữa do thọ nguyên gần cạn, những tu sĩ ở trong tình cảnh đó chắc chắn làm những chuyện tàn ác để thoả mãn việc họ sau này vẫn có thể tiếp tục trên con đường tu luyện; họ muốn có thêm thọ nguyên để nâng cao thực lực của họ, chấp nhận hi sinh tính mạng của nhiều đứa trẻ mới ra đời nhằm thu thập nguyên liệu luyện chế đan dược nâng cao thọ nguyên bằng cách tàn độc nhất. Có nhiều tu sĩ chính đạo độc ác hơn rất nhiều so với tu sĩ ma đạo; nhiều tu sĩ ma đạo rất thiện lương, thường hay giúp đỡ người cho dù những người mà họ giúp đỡ là phàm nhân, họ đáng để chúng ta học hỏi. Nói về người sáng tạo ra Nguyên Thọ Linh Anh Đan, chắc chắn là một vị luyện đan sư ác độc nhưng đồng thời là một tu sĩ gần cạn thọ nguyên; do thọ nguyên không đủ cho nên tìm cách nâng cao thọ nguyên, trong quá trình đó đã nghĩ ra một loại đan phương mới, mà tác dụng của loại đan dược mới này chính là thứ mà vị tu sĩ đó cần.” Lưu Thành nói cho Dương Văn Đức biết.
…
Sau một thời gian dài đắm chìm vào chuyện quá khứ giữa mình và sư phụ, Dương Văn Đức cuối cùng đã thức tỉnh. May mà lần này Dương Văn Đức mạng lớn vì tâm ma mới xuất hiện đã được chính hắn đẩy lùi, nếu đắm chìm lâu quá có thể dẫn tới tâm ma xâm chiếm toàn bộ tâm trí của hắn, tẩu hỏa nhập ma chắc chắn xảy ra một khi hắn không khống chế được tâm ma.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên ở trong đầu của Dương Văn Đức, mà chủ nhân của giọng nói này chính là của hệ thống: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Đẩy lùi tâm ma. Ký chủ nhận được các vật phẩn sau: trạng thái tâm trí bất tử, năm viên thượng phẩm Tẩy Tuỷ Đan, một tờ Tẩy Tuỷ Đan đan phương, mười viên cực phẩm Uẩn Linh Đan, một bộ Hỗn Nguyên Âm Dương Đạo Quyết, một lần suy diễn cực hạn Thanh Vân Tiên Đạo Quyết và mười viên cực phẩm Bồi Nhan Đan. Toàn bộ vật phẩm đã được để trong hệ thống không gian, thỉnh ký chủ kiểm tra và nhận vật phẩm.”
Nghe được thanh âm quen thuộc của hệ thống xong, Dương Văn Đức trong lòng hạ lệnh: “Lĩnh ngộ Hỗn Nguyên Âm Dương Đạo Quyết, sử dụng một lần suy diễn cực hạn Thanh Vân Tiên Đạo Quyết.”
Dương Văn Đức đương nhiên biết “Thanh Vân Tiên Đạo Quyết” còn có các tầng sau, Ngọc Thanh giai chỉ là tầng đầu tiên của “Thanh Vân Tiên Đạo Quyết”. Căn cứ vào thư tịch về bí pháp lưu giữ trong Tàng Kinh Các của Thanh Vân Môn thì “Thanh Vân Tiên Đạo Quyết” là một cuốn công pháp vô thuộc tính, không rõ cấp bậc và không rõ nguồn gốc xuất sứ, tu sĩ mang tư chất khác nhau đều có thể tu luyện “Thanh Vân Tiên Đạo Quyết” mà không cần phải sợ xung đột thuộc tính với tư chất của mình, tức là người tu luyện “Thanh Vân Tiên Đạo Quyết” hoàn toàn có thể hấp thu nhiều loại linh khí để tăng cường thực lực của mình.
Dương Văn Đức tiếp tục tiến sâu vào trong An Nhiên thôn. Hắn muốn biết kẻ gây ra chuyện này đối với An Nhiên thôn có còn ở trong An Nhiên thôn không? Và kẻ nào đã ra tay, tu sĩ hay phàm võ giả? Điều này thôi thúc hắn di chuyển sâu vào An Nhiên thôn để tìm ra thủ phạm, đồng thời tìm kiếm những người may mắn sống sót.
Dương Văn Đức đi hơn phân nửa làng, không phát ra một người còn sống, người dân trong thôn chủ yếu chết ở trong nhà của mình, cách chết của người dân giống nhau đều là bị cứa cổ.
“Rốt cuộc là ai ra tay ác độc như vậy, không để một người sống nào. Bộ người này không sợ bị báo ứng sao?” Dương Văn Đức tức giận nói sau khi từ một ngôi nhà đi ra.
Đột nhiên Dương Văn Đức nghe được âm thanh va chạm binh khí truyền tới, âm thanh đó làm cho Dương Văn Đức nghĩ đến có người đang đánh nhau; hắn lập tức thi triển “Ngự Phong Quyết” phóng thẳng đến chỗ đang giao tranh ở trong thôn này.
…
Một lúc sau, Dương Văn Đức xuất hiện ở bên ngoài một đại viện to lớn hơn so với những ngôi nhà khác, hắn sau đó cho linh thức của mình nhìn vào bên trong đại viện này và phát hiện có một nam một nữ đang giao tranh ác liệt ở trong sân.
Nữ tử khoảng hai mươi lăm tuổi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lúc này khuôn mặt của nữ tử này đã ửng hồng giống như trúng phải Hưng Phấn Tán vậy, trên người của vị thiếu nữ này là một bộ y phục màu trắng, nữ tử cầm kiếm đẩy lùi những đòn tấn công của vị nam tử mặc đồ đen. Dương Văn Đức không nhìn thấy một luồng linh lực nào mà vị nữ tử đó sử dụng trong quá trình đối chiến với nam tử, cho nên hắn nhận định vị nữ tử đó là một vị võ giả, chỉ là hắn không biết thực lực cụ thể của vị nữ võ giả này; còn vị nam tử kia là thì hắn chắc chắn vị nam tử này là một tu sĩ, thực lực thì hơn hắn mấy tiểu cảnh giới, có thể ở Nguyên Linh cảnh hậu kỳ hoặc Nguyên Linh cảnh đại viên mãn thậm chí là Trúc Tuyền sơ kỳ.
Trên bậc thềm lúc này có đến tám người đang theo dõi trận giao tranh: trong đó có sáu người gồm bốn nữ hai nam tuổi khá trẻ từ mười ba đến mười bẩy tuổi, hai người còn lại đều mặc đồ đen giống với nam tu sĩ đang đối chiến với vị nữ tử võ giả kia; trong sáu người ngồi trên bậc thềm xem giao tranh đó, có một thiếu nữ xinh xắn khoảng mười sáu tuổi đang mang thai, bên cạnh thiếu nữ này là một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi, thiếu niên đang che chắn cho thiếu nữ không để cho ba vị nam tu sĩ biết thiếu nữ đang mang thai.
Sau một hồi giao tranh quyết liệt, nam tu sĩ đã đánh bại nữ võ giả bạch y, khiến cho vị nữ võ giả đó trọng thương nặng và ngã xuống mặt đất. Mặc đồ đen nam tu sĩ nhìn khuôn mặt gợi tình của nữ tử trước mặt, ánh mắt nhìn bốn người thiếu nữ ngồi trên bậc thềm một lượt nhưng dừng lại khá lâu ở trên người thiếu nữ đang mang thai, sau đó cất tiếng nói: “Ta là ngoại môn đệ tử của Ma Vân Môn, ngày hôm nay ta sủng hạch ngươi sau đó sủng hạch bốn người thiếu nữ đang ngồi ở trên bậc thềm kia.”
Khi Dương Văn Đức nghe được lời nói này của vị nam tu sĩ này, hắn thầm nghĩ: “Kẻ thù gây ra tội ác của An Nhiên thôn đã xuất hiện rồi. Ma Vân Môn, có trách thì trách tông môn các ngươi gây hại cho người dân của Huyền Võ vương quốc, sau này ta nhất định thay người dân Huyền Võ vương quốc tiêu diệt đi tông môn các ngươi vì ai bảo tông môn các ngươi toàn làm chuyện ác.”