*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiên Ma Thể Sư Tôn ThiênTác giả: Nam ChiEditor: Mạc Vô Thần.:Chương 20:.
Quân Trì sống ở tiểu viện độc lập, hắn đã vào Tích Cốc cho nên không cần ăn gì cả.
Đan Càn tiên tông là địa phương mà vô số các tu sĩ hướng tới, chắc hẳn nơi đây có điểm gì hấp dẫn họ.
Quân Trì khám phá nội thất trong phòng, quả thật không tồi.
Bên trong còn hạ cấm chế, trừ bản thân và quản sự có thể tiến vào, nhưng người khác không được phép quấy rầy chủ nhân.
Hơn nữa trong phòng còn đặt cả Tụ Linh trận, vốn nơi này linh khí nồng đậm, nhờ phụ trợ của Tụ Linh trận nên càng thêm nồng đậm.
Trong phòng bày một số bức hoạ hỗ trợ tụ thần giúp người ta bình tâm tĩnh khí và một số loại cây nhỏ trồng trong chậu.
Đây là lần đầu tiên Quân Trì thấy tiểu viện tu luyện tốt như vậy.
Ngày trước ở tông gia Liễu gia, ngay cả quản sự cũng không có đãi ngộ tốt đến thế.
Bất quá Quân Trì nào còn tâm trí để hưởng thụ, từ khi biết chuyện Quân Yến, hắn liên tục có dấu hiệu nhập ma.
Tâm ma chiếm cứ trong lòng, khiến ma đan không ngừng xuất ma khí ra bên ngoài, đôi mắt hắn đã bị màu đen tuyền chiếm cứ, cũng may trong phòng đặt không ít đồ vật áp chế tâm ma, cho nên Quân Trì mới không bị mất lý trí hoàn toàn.
Hắn ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ đặt giữa Tụ Linh trận, linh khí ngũ hành không ngừng bị hắn điên cuồng hấp thụ, từ kinh mạch tiến thẳng đến đan điền, bấy giờ Quân Trì mới từ từ khôi phục tinh thần, nghĩ thầm Ninh Phong bảo Quân Yến rất nhớ mình, không lẽ có ý mách Quân Yến vẫn đang “tồn tại” trong thân thể Ninh Phong?
Khi Ninh Phong nói những lời như thế, không khác nào dùng trường kiếm thẳng tắp chọc nát trái tim hắn.
Quản sự có dặn ngày hôm sau phải tập trung đến trước đại điện ở Trung viện, Quân Trì không định đến trễ nên đã sớm chờ ở đó.
Trong đại điện đặt không ít bồ đoàn, thượng vị viết tên các tổ sư khai tông, xung quanh còn gắn mấy bức Đan Càn tiên tông tu chân tôn chỉ.
Sau khi mọi người đã đến đông đủ, phỏng chân chuyện Quân Trì đắc tội Ninh Phong đã truyền đến tai tất cả bọn họ, cho nên đều xa lánh không muốn ngồi gần hắn, chỉ có Kiều Thi Vân là đóng quân bên cạnh.
Quân Trì thấy Kiều Thi Vân ngồi gần mình, ngược lại cảm thấy kinh ngạc, hắn vốn tưởng nàng thuộc dạng nữ nhi tâm tư linh hoạt biết lấy lòng người khác, lúc trước có thể kéo gần quan hệ với mình đến thế, vậy suy ra với người khác nàng cũng có thể làm được.
Không ngờ dưới tình huống chịu cô lập mà nàng vẫn như cũ không rời bỏ mình.
Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than ngày tuyết khó.
Quân Trì có chút cảm động.
Quân Trì gật đầu đáp Kiều Thi Vân, Kiều Thi Vân nhỏ nhẹ khuyên, “Mọi người cứ cho rằng hôm trước ngươi đắc tội Ninh Phong tiên quân cho nên mới không dám quá mức thân cận. Bất quá đừng lo lắng, về sau bọn họ sẽ tự hiểu ra, đồng môn chi gian, phải biết quan tâm, kính cẩn, hỗ trợ lẫn nhau, như thế mới đúng với ý muốn tông môn.”
Lời an ủi của Kiều Thi Vân tuy nghe trống rỗng nhưng thực chất, với một tông môn lớn mà nói, thật ra là một loại kiến thức trác tuyệt.
Một tông môn muốn mạnh mẽ bên trong, nhất định không được xảy ra xích mích, giữa đồng môn phải biết thông cảm giúp đỡ cho nhau, như thế tông môn mới đi lên được.
Quân Trì gật đầu, “Cảm ơn ngươi.”
Một lát nữa Lư quản sự sẽ đến chủ trì, đầu tiên dẫn bọn họ đến hành lễ với các vị tổ sư sáng lập, sau đó phát ngọc giản về những điều cần chú ý, đối với người không có tu vi thì phát sách, cuối cùng là dặn dò người mới chuyện họ cần phải làm.
Đầu tiên, cứ mỗi mười ngày sẽ cử một vị trưởng lão ngoại tông đến giảng dạy, về những điều thường thấy khi tu luyện, thông thường mọi người đều tự thân tu luyện rồi đến tông môn kiếm điểm cống hiến, hay nói thẳng ra là đi nhận nhiệm vụ, có thể dùng nó để đổi thứ mình cần.
Bọn họ chỉ là người mới nên hoàn toàn không đụng đến nhiệm vụ cấp cao, thời điểm bắt đầu chỉ toàn mấy công việc vặt rãnh không yêu cầu kĩ thuật cao, tỷ như sửa chữa lỗ hỏng, quét tước sân, chạy chân vặt đưa thư và vân vân.
Sau khi đã giới thiệu mọi thứ xong, Lư quản sự còn nói, “Chúng ta có an bài vài đệ tử đến dẫn đường cho các ngươi, đây là nhiệm vụ được lãnh ở tông môn, nếu có gì không hiểu cứ hỏi bọn họ.”
Đan Càn tiên tông an bài như thế quả thật tri kỷ, khiến đệ tử mới nhập môn thập phần vui mừng, có người dẫn đường sẽ giúp họ nhanh chóng hoà nhập với tông môn hơn, tạo điều kiện để tiếp xúc mới các sư huynh sư tỷ, người khôn khéo biết ôm đùi có khi còn nhanh chóng tiến bậc.
Lư quản sự còn nói, “Tông môn có thể cung cấp cho các ngươi những gì tốt nhất, nhưng trưởng thành thành dạng gì thì phải xem chính bản thân mỗi người. Tiến độ chậm không quan trọng, miễn ngàn vạn lần đừng bước vào con đường sai lệch, đến lúc đó không phải thành tựu thông thiên tiên lộ, mà là vạn kiếp bất phục.”
Lúc nói lời đó kỳ thực ông không có ý châm chích, mỗi đợt nhận tân sinh ông đều dặn dò câu này, nhưng ánh mắt không biết vô ý hay cố ý mà nhìn thẳng về phía Quân Trì, dẫn đến chuyện ai nấy đều hướng mắt về phía hắn.
Quân Trì như một gốc cây to thu hút ánh nhìn.
May thay Quân Trì sớm là Nguyên Anh hậu kỳ, so với quản sự Kim Đan kỳ còn cao hơn một bậc lớn, đương nhiên là ngồi vững như thái sơn, hoàn toàn không nhìn ra nét mặt.
Mọi người thấy hắn chẳng lộ vẻ hổ thẹn như mong muốn, ngược lại sinh ra cảm giác vô vị.
Tiếp theo là đến phần khảo trắc linh căn và giám định tu vi.
Chỉ cần mỗi người đứng trước bức hoạ lão tổ, đặt tay lên quả cầu trước mặt là sẽ xuất hiện linh căn bản thân, một vị trưởng lão ngoại tông cấp cao hơn cả Lư quản sự cũng tới, vị này quả thật có chút bổn sự, chỉ cần nhìn vào quả cầu là đoán được tu vi đang nằm ở trình độ nào, từng tu luyện những công pháp gì.
Đa số người tiến nhập Đan Càn tiên tông đều có tu vi cao, tỷ như Bạch Kiếm hay Khổng Hư, bởi vì xuất thân danh môn cộng thêm việc được gia tộc coi trọng, rất ít người tu vi thấp, thường là tán tu có chút năng lực, hoặc là người hoàn toàn không có tu vi.
Vị trưởng lão nọ ghi chép tình hình mỗi người vào một quyển sổ, thậm chí còn chỉ điểm bọn họ về sau nên làm thế nào mới phát huy hết sức sở trưởng của mình, đến lượt Kiều Thi Vân, trưởng lão khẽ ồ một tiếng, nhìn nàng nhiều thêm một lần, “Ngươi là Đơn linh căn thuộc tính Thủy, có chút đặc biệt.”
Kiều Thi Vân cười cười khiêm tốn mấy câu.
Quân Trì là người cuối cùng, hắn âm thầm vận chuyển thuật che dấu tu vi mà Nhạc Ly dạy cho, nhờ vậy vừa có thể che dấu tu vi, vừa có thể che dấu ma khí mà hắn vẫn chưa hoàn toàn thu liễm trong một buổi tối.
Quân Trì đặt tay lên, nghĩ thầm rất giống thứ người ta hay dùng để bói toán, chỉ là đứng trước bức hoạ lão tổ đặt tay lên quả cầu như thế có hơi bất kính quá không?
Trưởng lão nhìn thoáng qua rồi ghi chép vào quyển sách, tiếp đó nói, “Ngươi là Ngũ linh căn.”
Các đệ tử chung quanh vẫn chưa rời khỏi đây, thậm chí vài vị sư huynh sư tỷ cũng theo trưởng lão đến xem mặt tân đệ tử, vì vậy lúc này trong đại điện khá đông đúc.
Các đệ tử khảo nghiệm đều thuộc Đơn linh căn, đa số là Song linh căn, còn Tam Tứ Ngũ linh căn cũng có nhưng ít đến thảm thương, hầu như chả có ai.
Không nghĩ tới lại xuất hiện một phế vật Ngũ linh căn, ai nấy đều tỏ vẻ thổn thức, ước chừng đang suy nghĩ vì sao cả Ngũ linh căn cũng tiến vào được.
Phương thức tuyển nhận đệ tử của Đan Càn tiên tông mặc dù không lấy linh căn làm chuẩn, nhưng kỳ thật ngay khi tiến vào ải thứ nhất, linh căn không ổn khó mà qua cầu nổi, dễ bị gió thổi bay mất, cho nên qua một hồi sàng lọc chỉ còn lại những người có linh căn tốt.
Này so với mấy tông môn trực tiếp đo đạc linh căn thì hiệu quả hơn nhiều.
Chỉ là không ngờ lại xuất hiện một Ngũ linh căn ở đây, hơn nữa còn đứng chiễm chệ trên vị trí thứ ba.
Lư quản sự thấy mọi người xầm xì bên dưới, liền nói, “Các ngươi chớ mà lầm tưởng, Thiên linh căn chưa hẳn tốt hơn Ngũ linh căn đâu, sao không nghĩ đến chuyện Ninh Phong tiên quân là Ngũ linh căn xem? Cả Xương Gia chân quân cũng là Tứ linh căn. Tông môn đã nhấn mạnh chuyện này biết bao nhiêu lần rồi, linh căn không phải điều kiện hạn chế tu luyện, các ngươi chỉ biết Đơn linh căn tu luyện nhanh hơn bình thường, vì cái lợi trước mắt mà cho rằng Đơn linh căn là thứ tốt nhất. Nếu muốn lý giải thành tựu Tiên Đạo, cảm ứng Thiên Đạo, đó không phải chuyện Đơn linh căn có thể quyết định, phàm là người cảm nhận được thiên khí linh địa, đều đủ khả năng bước lên con đường tu tiên, cảm nhận được Thiên Đạo. Lại nói, điển tịch từng ghi lại, một người không linh căn đã phi thăng thành tiên. Bởi vì từ trước đến nay xuất hiện quá nhiều điển tịch tu luyện, người đi trước đã tóm tắt lại pháp tắc lẫn pháp môn, tu sĩ về sau chỉ biết răm rắp đi theo lối mòn, chú trọng linh căn khởi đầu, chú trọng quá những lời người đi trước từng nghiệm chứng. Ninh Phong tiên quân đã từng nói, kỳ thật mỗi người đều có con đường tiên đạo riêng, nếu ai lặp lại con đường người nọ từng đi, đến lúc vào Hoá Thần kỳ rất dễ xảy ra vấn đề. Mỗi một vị chân chính phi thăng Tiên giới đều có độc đáo riêng của mình. Chính vì thế linh căn không phải điều kiện hạn chế tu luyện.”
Tất cả mọi người hướng mắt nhìn Lư quản sự, có lẽ ông thường hay lặp đi lặp lại điệp khúc này nên gương mặt các “ma cũ” hiện rõ vẻ không tin, các tân sinh lần đầu nghe cảm thấy rất có lý nhưng vẫn ít nhiều hoài nghi.
Lư quản sự tiếp tục nói, “Lão hủ là Tứ linh căn, lúc xưa chả có tâm tư đi hết con đường tiên đồ cho nên tu luyện rất nhàn nhã, tiếp đó xin đến Thành Bình phong này làm việc, khi đó lão hủ không phải quản sự, chỉ là một Hoá Nguyên kỳ nho nhỏ. Về sau may mắn được Ninh Phong tiên quân chỉ điểm, cả một tối, những điều mà Ninh Phong tiên quân nói khi đó, ban đầu lão hủ không thể lý giải nổi. Về sau từ từ thông suốt, giải được khúc mắc trong lòng, tu vi bỗng dưng đột phá đạt thành tựu Kim Đan. Lão hủ nhìn giống kẻ đã sống lâu, kì thực vẫn còn năm trăm năm nữa, đó là vì lão hủ ta không quan tâm sinh mệnh già trẻ luân hồi, dung mạo đối với ta không có tác dụng gì, nhưng lão hủ tin chắc mình có thể đi xa, thậm chí là hơn cả các ngươi. Đừng cảm thấy lời ta nói vô dụng, nó thật sự hữu dụng. Ta biết ngoại giới thường đồn đãi Ninh Phong tiên quân là trời sinh tiên thể, nhìn y cũng giống như nhìn Thiên Đạo, rất hữu dụng cho tu luyện.”
Nói đến đây thì nhìn về các đệ tử mới nhập môn, “Hôm qua các ngươi đều đã gặp Ninh Phong tiên quân, liệu có cảm xúc gì không?”
Mọi ngược ngước mắt nhìn nhau, trừ bỏ lớn lên cực kỳ đẹp ra, khi đó ai nấy đều ngây ngốc cả rồi, đâu còn suy nghĩ ra được gì nữa.
Một nữ đệ tử đỏ mặt ngập ngừng, “Ninh Phong tiên quân lớn lên thật đẹp, lúc nhìn quả thật giống như thấy ánh sáng cuối tiên đồ.”
Các đệ tử trợn trắng mắt, đây rõ ràng là hoa si thì có.
Lư quản sự đáp, “Ngươi không phải người đầu tiên nói vậy. Kỳ thật lão tử không hiểu những lời như ‘chỉ cần nhìn Ninh Phong tiên quân thì việc tu luyện sẽ rất trôi chảy’ là ý gì. Bất quá mỗi khi gặp Ninh Phong tiên quân, lão hủ đột nhiên tĩnh tâm ngộ ra con đường tu hành của mình.”
Quân Trì im lặng đứng yên, một bên nghe, một bên nghĩ đại hội giờ đã biến thành họp fan não tàn rồi sao.
Bất quá nghe xong lời Lư quản sự, hắn cũng có chút lĩnh ngộ.
Các đệ tử mới nhập môn không còn dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Quân Trì nữa, tuy hắn không để ý mấy cái nhìn của bọn họ, nhưng cứ cảm thấy hành động của Lư quản sự giống như đang giải vây cho mình, đây là ý gì? Vì sao mình đắc tội “nam thần” mà ông ta lại cố ý giúp đỡ?
Hoàn chương 106.
Thần: Chắc là được ai đó dặn dò rồi:))