Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 119

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

fb_img_15353639173491465329505.jpg

Tiên Ma Thể Sư Tôn Thiên

Tác giả: Nam Chi

Editor: Mạc Vô Thần

.:Chương 33:.

Chu Tước chân hoả của Quân Trì quả thật lợi hại, cơ hồ không gì không đốt được, mặt khác các tu sĩ đang canh gác xung quanh ai nấy đều bất phàm, những yêu ma bay ra khỏi khe nứt không gian hầu chỉ như lọt được vài con, đa số đã bị chặn đánh.

Tuy nhiên dốc toàn lực đối chiến không ngừng nghỉ tiêu hao rất nhiều lực lượng, mỗi người chỉ biết dựa vào ý chí kiên cường đồng thời không ngừng nuốt đan dược bổ sung nên mới chống đỡ được tới tận bây giờ, họ giết điên cuồng đến nỗi đỏ cả mắt.

Ma khí cuồn cuộn khiến Quân Trì khó kiểm soát, hơn nữa yêu ma bay từ Thiên Ma giới dường như gây ảnh hưởng tới thân thể hắn, khiến ma khí được lợi càng thêm cuồng quấy.

Ban đầu Quân Trì chưa để ý mấy, đương lúc hắn mém xíu bị ma vật bắt trúng, hắn vươn người nhảy lên, Chu Tước chân hoả bập bùng trong lòng bàn tay trực tiếp vươn tới bướu thịt trên đầu Phi Ma, khi tay vừa chạm trúng, một cỗ lực lượng kì lạ từ thân thể yêu ma truyền vào người Quân Trì, khác xa linh khí linh lực chân nguyên bình thường, đây thuộc một loại hoàn toàn khác mà hắn tạm gọi là ma lực, Quân Trì khựng lại, yêu đan và ma đan dung hợp trong đan điền tựa hồ bị va chạm, thèm thuồng hút ma lực như thể vốn thuộc về nó.

Về sau Quân Trì thử dùng yêu ma thử nghiệm lần nữa, sau đó mới xác nhận thứ hắn hấp thu trong thân thể yêu ma cùng một loại với chân nguyên tu sĩ, tất cả là do ma đan khởi xướng.

Nhưng Quân Trì còn đang phiền não chuyện không biết khống chế ma khí ra sao, nào dám tiếp tục hấp thu ma lực từ yêu ma nữa, thế không phải càng giúp ma khí hoành hoành mất khống chế hay sao, đến lúc đó chỉ sợ hắn không đủ bình tĩnh để giành quyền chi phối bản thân.

Cho nên hắn không thể tiếp tục dốc toàn lực đối phó yêu ma, đành nói với Diêm Đoan Hoá Thần kỳ, “Diêm huynh, tại hạ sắp kiệt linh lực, muốn xuống dưới điều tức một phen.”

Tu vi Quân Trì cao, lại có Chu Tước chân hoả hỗ trợ chiến đấu, cho nên số lượng yêu ma bị hắn giết còn nhiều hơn cả Diêm Đoan, mấy tu sĩ khác cứ tưởng Chu Tước chân hoả mà hắn sử dụng là loại thần thông nào đấy, bá đạo khỏi chê, làm họ phải nhìn hắn bằng cặp mắt khác, không chỉ vậy nó còn khiến họ vô cùng kiêng kỵ, cố gắng nhớ lại nhưng trước giờ chưa từng nghe qua danh hào vị này, thấy Quân Trì đối phó nhiều yêu ma như vậy, chân nguyên hao nhanh là điều hiển nhiên.

Nghe hắn bảo điều tức phục hồi, mọi người thấy rất bình thường, còn nếu Quân Trì tiếp tục giữ vững phong độ tiếp tục chiến đấu ngược lại sẽ khiến họ kinh ngạc.

Những tu sĩ khác đều chịu thương tổn, chân nguyên cạn kiệt, lại không muốn thành kẻ lâm trận lùi bước, cho nên không ai mở miệng trước, giờ thấy Quân Trì nói vậy cũng có ý muốn lui.

Một nữ tu Nguyên Anh kỳ tên gọi Chử Tuân sử dụng hai cây thương một trường một đoản, một trong số đó đã bị mài mòn nghiêm trọng, từ từ mất đi linh quang ban đầu, nàng nói với Diêm Đoan, “Diêm đạo hữu, chúng ta đã chống đỡ hơn một canh giờ, dường như không thể duy trì nổi nữa, chỉ sợ phải đáp xuống điều tức một phen mới tiếp tục được, nay vết rách càng ngày càng lớn, không biết còn đạo hữu nào khác đến đây hỗ trợ để mọi người lui xuống hồi phục hay không?”

Đội ngũ bọn họ thành lập chỉ mang tính chất tạm thời, kỳ thật không hoàn toàn nghe lệnh Diêm Đoan, chỉ vì Diêm Đoan tu vi cao nhất, hơn nữa chính khí đầy mình khiến người người tin phục, cho nên họ mới ngầm đưa hắn lên chức đội trưởng.

Bây giờ xin chỉ thị cũng coi như tỏ lòng tôn trọng.

Diêm Đoan đáp, “Chư vị đạo hữu yên tâm, tại hạ sớm nghĩ đến chuyện các ngươi kiệt sức nên đã liên hệ một vài tu sĩ đến thay. Tuy nhiên tu vi bọn họ không cao thâm bằng, chỉ sợ chẳng chống đỡ được bao lâu, còn thỉnh các vị lại đến xuất lực, như vậy mới có thể bảo vệ nơi này.”

Diêm Đoan nói thế tức hắn muốn tiếp tục thủ mà không cần nghỉ ngơi, loại tinh thần đó quả thật khiến các tu sĩ thập phần cảm phục, tất cả đều ứng.

Một khi Huyết Chú Thiên Ba trận còn tồn tại, khe hở sẽ ngày càng lớn hơn, yêu ma bay từ trong ra từ tiểu Phi Ma sẽ thăng cấp thành ma vật khó xơi, làn da bọn chúng cứng rắn hơn rất nhiều, móng vuốt và gai nhọn càng sắc bén, hơn nữa bướu thịt trên đầu từ một thành hai cái, thậm chí là ba, tất nhiên càng nhiều bướu thì càng lợi hại, phải diệt sạch hết các bướu thì mới giết được nó, vốn dĩ bọn họ có thể nhắm vào phần dưới đuôi, tuy nhiên chỗ đó thường rất khó công kích vì nó sở hữu cái đuôi rất lợi hại, lại ít khi lộ chỗ đó ra, vậy nên đa phần mọi người đều chọn bướu thịt.

Các tu sĩ thay thế bọn Quân Trì đã tới, trên cơ bản toàn là Kim Đan kỳ, cả đôi sư đệ của Diêm Đoan cũng góp mặt trong số đó.

Quân Trì lưu loát đánh chết một con yêu ma ba bướu, vì muốn tìm hiểu quan hệ giữa nó và ma đan nên hắn đã cất giữ xác một con trong nhẫn trữ vật, về sau có cơ hội sẽ nghiên cứu kỹ.

Giống như muốn cho họ thời gian để nghỉ ngơi, lượng yêu ma bay khỏi khe nứt đột nhiên ít dần, trong thời gian ngắn, chỉ có hai tiểu Phi Ma bay ra sau đó bị Chử Tuân gọn lẹ dùng trường thương hạ đo ván.

Kể từ đó họ không thấy yêu ma nào xuất hiện nữa, dù đã quan sát kĩ vết nứt không gian vẫn chẳng thấy đâu, nhất thời cả bầu trời chỉ còn bóng dáng Phi Ma đã bay ra từ trước, mọi người nhìn xuống quan sát, tuy số thương vong khá nhiều nhưng yêu ma cũng chết một lượng lớn.

Trên cơ bản đã diệt trừ bảy tám thành, chỉ còn hai ba thành dưới mặt đất, rất nhanh bị một đoàn tu sĩ lẫn võ giả vây công, dù vội nhưng không loạn.

Cảnh tượng khiến ai nấy đều vui mừng, cả bọn Quân Trì Diêm Đoan và Chử Tuân đều thả lỏng ít nhiều, Chử Tuân cầm song thương chạy tới chỗ tu sĩ đến thay, “Làm phiền các ngươi.”

Mấy tu sĩ Kim Đan kỳ sảng khoái đáp, “Các tiền bối cứ xuống điều tức đi, nơi này cứ giao cho chúng ta.”

Chỉ là không còn yêu ma bay ra khỏi khe hở, việc này khiến mọi người khó hiểu vô cùng, đặc biệt là Quân Trì, trong lòng hắn bùng lên cảm giác kỳ quái, ma đan trong đan điền cứ như sống dậy, nửa muốn hoá ma anh nửa muốn tự phong bế, giằng co giống như bị lực lượng nào đấy lôi kéo.

Thứ lực lượng đó mạnh đến mức khiến Quân Trì rùng mình.

Hắn nghe Diêm Đoan nói, “Mọi người mau chóng thiết lập trận hình, bây giờ yên tĩnh thế thôi, lát nữa yêu ma với quy mô lớn sẽ tràn tới…”

Quân Trì đang định rời đi lại đột ngột khựng người nhìn thoáng qua khe nứt, chỉ thấy bộ móng vuốt bén nhọn đang thò ra dò xét, ngay cả cự trảo của Phi Ma ba bướu còn không to đến vậy, mới chớp mắt bộ móng vuốt sắc bén triều sang một vị tu sĩ Kim Đan kỳ, trong lúc mọi người chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng nam tu hét thảm thiết, đến khi nhìn sang thì chỉ còn đống thịt bầy nhầy. Nguyên thần của hắn vội vàng bỏ chạy, không ngờ cái đầu yêu ma thò ra từ vết nứt nháy mắt hút sạch nguyên thần lẫn tu vi Kim Đan kỳ.

Hết thảy phát sinh chớp nhoáng, chờ mọi người phản ứng thì yêu ma đã chui nửa người ra, trên đầu nó không hề có nhược điểm như bướu thịt, gương mặt tuy xấu xí nhưng mang theo đặc điểm nhân loại, chỉ khác không có tóc, thay vào đó là thứ gì đó cộm lên, trên trán mọc thêm cái sừng nhòn nhọn.

Khi nãy yêu ma không hề toả ra khí tức nên mọi người mới không cảm nhận được uy áp khủng bố của nó, ai cũng nghĩ bọn yêu ma đang tập hợp chờ thời tấn công, nhất thời thả lỏng không kịp phòng bị, ngờ đâu thì ra do đại boss xuất hiện nên mấy tiểu gia hoả mới không dám đến đoạt.

Mãi khi yêu ma thò nửa người ra, khí tức cường đại khủng bố mới ào ạt ập vào mặt, mang theo uy thế như đỉnh núi cao ngút trời, mọi người bị ép đến độ vô pháp nhúc nhích.

Yêu ma cười dữ tợn, lại quẹt móng vuốt sang tu sĩ khác, tới tận lúc tu sĩ bị nó gặm phát ra tiếng kêu đau đớn mọi người mới giật mình hồi thần.

Ma đan bị khí tức yêu ma dụ dỗ không ngừng đập lung tung, Quân Trì chỉ thấy ma khí trào dâng, so với sử dụng chân nguyên trước kia càng chứa lực lượng mênh mông vô đáy.

Khi yêu ma chui được hai phần ba cơ thể, nó lại đánh chủ ý sang Chử Tuân, mặc dù ý thức Chử Tuân đã tỉnh táo biết rằng chạy ngay bây giờ vẫn còn kịp nhưng cơ thể lại không tuân theo ý chủ nó, nàng biết nếu mình bị bắt kết cục chắc chắn thê thảm y như hai vị tu sĩ nọ, chết không toàn thây.

Quân Trì sững sờ nhìn hết thảy phát sinh, trong đầu lập tức vang lên lời cảnh báo của Ninh Phong — Nếu gặp yêu thú cấp cao nhất định phải chạy.

“Tất cả chạy mau!”

Quân Trì hét to một tiếng rồi vọt về phía Chử Tuân kéo nàng bay bay xuống dưới, móng vuốt yêu ma sắc bén quẹt qua tay áo hắn, tuy không bị thương nhưng đã phá vỡ công năng phòng ngự của nó.

Nghe Quân Trì hét to một câu, tất cả mọi người đều bỏ chạy tứ tán, cả Diêm Đoan là tu sĩ Hoá Thần kỳ cũng chỉ biết mỗi cách chạy.

Lực lượng áp chế quá lớn, nếu lưu lại nơi này chỉ có nước bỏ mạng.

Yêu ma đã chui toàn bộ người ra khỏi khe nứt, nó không có cánh và đuôi giống Phi Ma, nếu phải miêu tả thì nghiêng về người nhiều hơn, chỉ khác bộ móng vuốt sắc nhọn và đôi chân đô giống như chân sau động vật vậy, nó vừa chui xong lập tức phóng về phía Quân Trì và Chử Tuân. Chử Tuân được Quân Trì ôm ngang hông chạy ngược hướng, nên hiện tại nàng phải mặt đối mặt với con yêu ma, chỉ thấy tốc độ nó kinh người, nàng đoán chỉ vài hô hấp nữa thôi nó sẽ đuổi kịp cả hai.

Nàng kêu to “Nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta trốn không thoát.”

Tuy nàng không thuộc dạng ham sống sợ chết, nhưng nếu phải trơ mắt nhìn bản thân bị nghiền nát thì nàng không cam tâm.

Chân nguyên nàng sót lại không nhiều, vì thế vào một khoảnh khắc, nàng bỗng túm bả vai Quân Trì, dùng hắn làm bàn đạp theo đà bắn nhanh về phía yêu ma, còn Quân Trì thì bị lực tác động ngược giúp tốc độ bỏ chạy càng nhanh thêm.

Quân Trì khiếp sợ xoay đầu nhìn, nhưng Chử Tuân đã đến gần chỗ yêu ma và nắm chặt cổ nó, yêu ma dường như không lường tới nàng sẽ công kích mình nên không kịp phòng bị, nó giơ vuốt duỗi tới, ngay lúc đó Chử Tuân tự bạo chính Nguyên Anh của mình.

Lực lượng cực lớn bùng nổ vây yêu ma giữa không trung, nhất thời huyết nhục tung bay, phong vân khởi động.

Ánh mắt mọi người đổ dồn một chỗ, cho rằng nó nhất định bị trọng thương.

Thế nhưng khi làn khói lực lượng tiêu tán, chỉ thấy yêu ma đứng yên đấy, trên người không xuất hiện bất kì vết trầy nào.

Bấy giờ Quân Trì đã đáp xuống đất ngước đầu nhìn toàn cảnh, ma khí trong cơ thể náo động càng thêm lợi hại, ma đan vừa hút vừa đẩy yêu đan khiến tụi nó không ngừng va chạm.

Hết thảy xung quanh từ gần đến xa, bất kỳ khí tức hay âm thanh nào đều truyền vào thức hải hắn.

Hắn quen biết Chử Tuân chỉ mới một canh giờ, nhưng chứng kiến nàng hoá thành huyết vụ, trên vai tựa hồ còn vương lực đạo khi nàng đẩy hắn xuống đất, thật giống ngày ấy, Quân Yến cũng thế này, che chắn trước mặt hắn rồi cô độc xông vào tu sĩ cường đại, để rồi bỏ mạng.

Đầu óc Quân Trì hỗn loạn — Các ngươi cứ như vậy, luôn là như vậy!

Theo đại yêu ma xuất hiện, các tiểu yêu ma mới từ từ tràn ra.

Nhưng từ khi đại yêu ma xuất hiện, ý chí chiến đấu của mọi người dường như bị bào mòn sạch sẽ, nhìn tiểu yêu ma chen chúc tới ai nấy đều chần chờ tự hỏi liệu cách chiến đấu còn tác dụng hay không? Cả tu sĩ Nguyên Anh tự bạo còn chả làm đại yêu ma bị thương thì họ có là gì, khác nào bảo họ lấy trứng chọi đá chứ?

Giữa lúc nhân loại chần chờ, đa số còn mất ý chí chiến đấu, rất nhanh số lượng tử vong lại tăng cao đáng kể, cục diện hỗn loạn.

Ngay thời điểm đó, Quân Trì phi thân lên cao dõng dạc nói, “Ninh Phong tiên quân đã vào trung tâm đối phó mắt trận, chỉ cần mọi người cố gắng kiên trì, đợi khi y phá hủy trận pháp rồi sẽ đến đối phó đám yêu ma cỏn con này, đừng từ bỏ!”

Giọng Quân Trì mang theo khí thế ngút trời, tạo cảm giác thanh chấn hoàn vũ, nghe rõ mồn một, Ninh Phong tiên quân chính là chiêu bài sống của Diễn Võ đại thế giới, tu sĩ lẫn phàm nhân ở Cảnh Diệu thành không ai chưa từng nghe danh.

Tựa như dù bị ép tới đường cùng, chỉ cần y còn tại, mọi chuyện vẫn còn hi vọng.

Cục diện rối loạn cũng nhờ thế mà ổn định.

Lòng mọi người lại dâng hi vọng và ý chí kiên cường, bắt đầu tổ hợp thành nhóm nhỏ treo cổ tiểu yêu ma.

Đại yêu ma đương nhiên nghe thấy những gì Quân Trì nói, nó liếc mắt nhìn hắn, thần sắc kiêu căng miệt thị.

Quân Trì biết mình muốn chạy cũng khó thoát, hắn xoay đầu nhìn về hướng Hoành Đức sơn trang, quanh người nổi từng cơn gió lốc nhỏ, tức thì hoá thành đại điểu to vài chục trượng, thân hình lẫn cái đuôi dài xinh đẹp đều mang màu tro, ma khí như khói đen lượn lờ, chỉ mới đập cánh một cái đã bay tới trước mặt đại yêu ma.

Mọi người nhất thời quên mất mình đang đánh nhau, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn không trung, “Đấy là loài điểu gì thế?”

“Loài điểu gì vậy?”

“Có phải tu sĩ nọ vừa hoá thành điểu không? Hay chỉ là yêu sủng của hắn?” Vấn đề sau dường nhất đáng tin cậy hơn.

Nhưng đa số đều cảm thán suy đoán hắn thuộc loài điểu nào.

Mà trên không trung, loài điểu khổng lồ ấy khẽ ngâm một tiếng, phun một ngụm Chu Tước chi hoả về phía đại yêu ma.

Hoàn chương 119.

Thần: Chương này ngâm đúng lâu:)))
Bình Luận (0)
Comment