Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 23

Cửu Linh Sơn, là một dãy núi trùng điệp.

Dãy núi trùng điệp này dài khoảng mấy ngàn dặm, linh khí tuy không đặc biệt nhiều, nhưng bên trong dựng dục rất đa dạng các loại yêu thú linh quả linh thụ.

Ban sơ đây là nơi Ngọc Đài Môn thưởng cho Trình gia, bởi vì đệ tử của Trình gia năm ấy ở Ngọc Đài Môn đã làm ra vô số cống hiến, hơn nữa tu vi rất cao, nghe nói đột phá Nguyên Anh sau đó xé rách thời không tiến vào dị giới tu hành rồi.

Trình gia dựa vào lão tổ tông che chở, một mực trông coi một mảnh bảo khố này, thời gian dần qua, lão tổ tông đã rời đi quá lâu, hơn nữa không truyền tin tức về Ngọc Đài Môn nữa, thậm chí không biết có phải đã vẫn lạc ở dị giới hay không, mà Trình gia về sau tiến vào thời kỳ giáp hạt*, không còn đệ tử nào đặc biệt xuất chúng, ngay cả Kim Đan chân nhân duy nhất ở Ngọc Đài Môn cũng vẫn lạc, thế hệ nay ỷ thế hiếp người, đương nhiên sẽ không bỏ qua một mảnh bảo khố Trình gia.

(*) Nói đến thời kỳ lúa cũ ăn đã hết, lúa mới chưa chín.

Về sau Trình gia cũng hiểu nhà mình không thể bảo hộ một mảnh sơn mạch kia nữa, nhưng lại không muốn Tư Mã gia được như ý, vì vậy trực tiếp đề nghị để sơn mạch thuộc quyền sở hữu của Lục đại thế gia.

Lục đại thế gia có nhiều nhà, đương nhiên không muốn chịu thiệt thòi, thậm chí còn nghĩ cách đạt được lợi ích, nhưng một nhà đương nhiên ăn không vô, kết quả cuối cùng Lục gia đồng thời quản lý, mỗi lần đi rèn luyện, Lục gia cứ từ những nơi khác nhau tiến vào là được.

Tông chủ Lục gia đều đồng ý biện pháp này.

Trong Lục đại thế gia, thế lực lớn nhất hiện nay là Tư Mã gia, Tư Mã gia có mấy Kim Đan chân nhân ở Ngọc Đài Môn, hơn nữa trong tộc không thiếu công pháp tốt, đệ tử lại xuất chúng, khiến người người hâm mộ không thôi.

Mà Liễu gia thì nửa vời, tốt hơn Trình gia, nhưng so với mấy nhà khác thì không xuất sắc cho lắm, ngược lại nhờ Liễu Huy Hải tiến vào Ngọc Đài Môn, còn được Hình Đường trưởng lão Huệ Uyên trưởng lão rất có quyền thế thu làm đầu đồ, nhờ vậy địa vị Liễu gia thoáng cao hơn một chút.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Liễu gia ỷ lại Liễu Huy Hải như vậy.

Bởi vì hai năm sau Ngọc Đài Môn mười năm một lần mở cửa thu nhận để tử, vậy nên Lục đại thế gia quyết định năm sau cho đệ tử tiến vào Cửu Linh Sơn tu luyện một phen, tăng trưởng tu vi, tới năm thứ hai thì chuẩn bị gia nhập Ngọc Đài Môn.

Đến bên trong Cửu Linh Sơn rèn luyện, so với đi tiểu bí cảnh thì an toàn hơn nhiều, trong bí cảnh khá nguy hiểm, không phải lúc nào cũng cởi mở với ngoại nhân, Cửu Linh Sơn thì không thế, thuận tiện hơn rất nhiều.

Ngày nọ, Liễu Vi Chân gọi Liễu Ấn và Liễu Quân Yến đến gặp, ông ngồi trên bồ đoàn, bảo Liễu Ấn và Liễu Quân Yến ngồi xuống, rồi nói: “Hôm nay gọi hai ngươi đến đây, là có chuyện quan trọng muốn nói.”

Liễu Ấn và Liễu Quân Yến đều tỏ thái độ lắng nghe.

Liễu Vi Chân nói tiếp: “Sang năm là đại hội tuyển chọn đệ tử mười năm một lần của Ngọc Đài Môn, dựa theo linh căn hai ngươi đương nhiên có thể đi, chẳng qua, bên trong Ngọc Đài Môn không phải nơi yên bình gì, đấu tranh kịch liệt, không tốt như ở Tông gia. Bây giờ, trước khi tiến vào Ngọc Đài Môn, các ngươi phải đi rèn luyện gia tăng kinh nghiệm thực chiến mới tốt, không đến mức tiến vào Ngọc Đài Môn rồi lại bị thua thiệt. Hơn nữa nếu được trưởng lão chân nhân lão tổ chú ý, được thu làm độ đệ, thì càng tốt.”

Liễu Ấn và Liễu Quân Yến vẻ mặt nghiêm nghị gật đầu, sau đó Liễu Ấn nói: “Trưởng lão, ý của người là, ta và Quân Yến đều bị đưa đi rèn luyện đúng không?”

Liễu Vi Chân vuốt cằm nói: “Đúng như thế. Lần này Lục đại thế gia phái đệ tử đến Cửu Linh Sơn rèn luyện. Ngươi và Quân Yến đều nằm trong danh sách. Bởi vì Tông chủ có ý, lần Ngọc Đài Môn tuyển chọn đệ tử, sẽ đưa các ngươi đi. Mấy người Liễu Nghê Thường, ngược lại chưa thể gia nhập Ngọc Đài Môn, bởi vì bọn họ còn quá yếu, chỉ đành đợi thêm mười năm nữa, bằng không tiến vào rồi, cũng chẳng chiếm được gì tốt.”

Liễu Quân Yến không phản ứng gì, Liễu Ấn như có điều suy nghĩ gật đầu.

Liễu Vi Chân thông báo thời gian đi Cửu Linh Sơn và và những việc cần chú ý, rồi đưa cho Liễu Ấn và Quân Yến mấy cái phù lục, tổng kết lại dặn dò, “Lần này Liễu Đại Phi trưởng lão sẽ dẫn đoàn đi, nàng là tu sĩ thuộc tính Mộc, sẽ có ưu thế hơn trong núi. Các ngươi đến lúc đó phải nghe lời nàng…”

Nói đến đây, ông đặc biệt nhìn về phía Liễu Quân Yến, “Quân Yến, ngươi phải tuân theo phân phó của Liễu Đại Phi trưởng lão biết chưa.”

Liễu Quân Yến nhàn nhạt đáp lại, rồi hỏi: “Ta có thể mang ca ca theo cùng không?”

Liễu Vi Chân cư nhiên không phản đối, mà chỉ nói: “Cứ để hắn đi theo ngươi.”

Liễu Ấn không xin dẫn Liễu Chân Mính, mãi đến khi Liễu Vi Chân rời khỏi phòng, y liền nói với Quân Yến: “Sao ngươi lại dẫn theo Quân Trì đi? Đến Cửu Linh Sơn, có rất nhiều nguy hiểm.”

Liễu Quân Yến nói: “Ta sẽ bảo vệ ca ca, ta đi, hắn ở Tông gia, nhất định bị khi dễ.”

Liễu Ấn lắc đầu, không nói nữa.

Gần đây Liễu Quân Yến một mực dùng Linh Kiếm lấy từ Nguyên Tiêu để luyện kiếm, kiếm pháp thì sử dụng Phong Vân kiếm pháp mà Liễu gia truyền thừa lại, y không hay làm việc, nhưng một khi đã làm thì vô tâm để ý mấy chuyện khác, việc luyện kiếm cũng thế.

Chờ y trở về Mậu Hào viện, Quân Trì thấy y liền nói: “Ta có cảm giác như đã không thấy ngươi một tháng trời.”

Quân Yến nói: “Đó là vì ngươi không đến Vi Chân Đường nhìn ta.”

Quân Trì nói: “Thì ta sợ quấy rầy ngươi tu luyện mà. Cũng vì ta chưa quen thôi, vốn tu hành là một chuyện cô độc nhàm chán, bản thân ta vẫn chưa thích nghi được.”

Hắn buồn bã thở dài nói một câu triết lý, Quân Yến tĩnh lặng theo dõi hắn, thẳng đến khi Quân Trì bị y nhìn đến sợ hãi, mới hỏi: “Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì chứ?”

Quân Yến nói chuyện đi rèn luyện ở Cửu Linh Sơn, Quân Trì nghe xong, trầm mặc một hồi mới nói: “Nếu như đây là nơi được ví như bánh trái thơm ngọt, vậy chẳng lẽ thật sự có Thần Tiên Động phủ chờ người tới mở hay sao?”

Quân Yến không biết lời này của Quân Trì chỉ là nói chơi, rất nghiêm túc đáp: “Không biết. Có thể đi tìm thử.”

Quân Trì cười nói: “Ta đùa thôi mà, tốt nhất đừng có Thần Tiên Động phủ gì đó, nếu thật sự có, khẳng định không tránh được một phen tranh giành. Đến khi đó xảy ra chuyện, chúng ta nhỏ yếu như vậy, còn không phải thành vật hi sinh sao?”

Nói xong, hắn liền cao hứng trở lại, “Thuận tiện rời khỏi Tông gia, ở đây mãi thật buồn bực.”

Ngày khởi hành tới Cửu Linh Sơn rất nhanh đã đến.

Đệ tử có tên trong danh sách đều tập trung ở quảng trường từ rất sớm, tổng cộng hơn hai mươi đệ tử, có Đông viện, cũng có Nam viện, trừ các đệ tử này, còn có Liễu Đại Phi trưởng lão, cùng với bốn gã chấp sự Trúc Cơ kỳ, bốn người này vừa nhìn đã biết chuyên môn bảo vệ các đệ tử đi rèn luyện.

Đoàn người chia ra leo lên lưng hai con Bạch Hạc lớn, Bạch Hạc bay lên, hướng về phía Cửu Linh Sơn.

Bởi vì thanh danh bên ngoài của Liễu Quân Yến, không ít người công khai hoặc lén lút dò xét y, y chỉ ngồi xếp bằng trên lưng Bạch Hạc, không phản ứng gì, tựa hồ chẳng thèm để ý tới ánh mắt của người khác.

Quân Trì không khỏi bội phục tâm chí kiên định của y, người bình thường sao có thể trụ nổi đủ loại ánh mắt như vậy.

Suy nghĩ một lát, Quân Trì lại nhìn Quân Yến, nghĩ thầm mình phán đoán sai lầm, Quân Yến không phải tâm chí kiên định, y căn bản là tự bế.

Người khác nhìn y thế nào, y căn bản không quan tâm.

Bạch Hạc bay hơn nửa ngày, gần chạng vạng tối mới đến chân núi Cửu Linh Sơn.

Đám người Trình gia, đã sớm chờ ở nơi này.

Người Liễu gia đi xuống khỏi lưng Bạch Hạc, Liễu Đại Phi trưởng lão đã nói với mọi người rằng bọn họ sẽ rèn luyện chung với đệ tử Trình gia.

Liễu Quân Trì nhìn sang, thấy Trình Tử Tương và Trình Mi trước kia từng gặp cũng ở đây, trừ hai người này, còn có mười thiếu niên nam nữ, ngoài ra, chính là mấy vị trưởng lão chấp sự tu vi tương đối cao.

Quân Yến thay đổi thần thái không có hứng thú, trái ngược với lúc nãy, lườm Trình Tử Tương và Trình Mi một cái.

Trình Tử Tương phát hiện Quân Trì Quân Yến nhìn cô, liền cười lạnh với hai người, sau đó dời mặt sang chỗ khác.

Liễu Đại Phi trưởng lão và trưởng lão Trình gia thương lượng với nhau, sau khi thương lượng hoàn tất, Trình gia nói cứ vào núi trước, trong núi có địa phương nghỉ qua đêm.

Sở dĩ Liễu gia rèn luyện với Trình gia, bởi vì Trình gia quản lý Cửu Linh Sơn suốt mấy trăm năm, Trình gia đối với tình hình Cửu Linh Sơn biết rõ ràng nhất, đệ tử Liễu gia và Trình gia ở cùng một chỗ, sẽ không xuất hiện nguy hiểm lớn.

Vị trưởng lão Trình gia tổng quản chuyện này là một nam nhân tướng mạo trung niên, tên gọi Trình Tầm.

Trình Tầm đặc biệt gọi Liễu Quân Yến đến trước mặt nhìn thoáng một hồi, khen hai câu.

Thế nên mọi người tiếp tục dùng các loại ánh mắt hâm mộ ghen tị hận nhìn Quân Yến nữa rồi.

Quân Trì nghĩ, may mắn Quân Yến tính tình lạnh nhạt chỉ để ý chính mình, nếu không sẽ bị thổi phồng đến chết mất.

Hai gia tộc, hơn bốn mươi người, mỗi người tự sử dụng pháp khí của mình, bay đi, đến trạm nghỉ ngơi thứ nhất trên Cửu Linh Sơn.

Quân Trì dĩ nhiên bị Quân Yến kéo đứng trên Linh Kiếm của y, Linh Kiếm bỗng nhiên bay lên khỏi mặt đất, trực tiếp phóng lên núi.

Trình gia ở Cửu Linh Sơn kinh doanh quả thật không tệ, nơi bọn họ đến là một sườn núi, ở trên có xây mấy căn nhà gỗ, có thể cung cấp chỗ ở cho mọi người.

Bởi vì nhà gỗ không đủ, Liễu Đại Phi trưởng lão trực tiếp sử dụng thuật pháp, mấy gốc đại thụ trên núi được dẫn dắt dần dần phát sinh biến hóa, rất nhanh liền tạo thành một không gian lớn bằng nhà gỗ.

Liễu Đại Phi nói với đệ tử Liễu gia: “Hôm nay ở trong phòng nghỉ ngơi trước.”

Bởi vì Liễu gia phân phát ba viên Tích Cốc Đan hạ phẩm cho các đệ tử đến rèn luyện, một viên Tích Cốc Đan hạ phẩm có thể sử dụng được nửa tháng, ba viên thì cũng một tháng rưỡi rồi.

Thời gian Tông gia cho đến rèn luyện là một tháng, ba viên Tích Cốc Đan thôi đã đủ dùng, nhờ viên Tích Cốc Đan này, mọi người không cần phải ăn gì, giảm được không ít phiền toái.

Sau khi tất cả mọi người tập trung trong phòng, Liễu Đại Phi nói sơ lược về hành trình ngày mai, đầu tiên sẽ đến Hắc Điệp Sơn. Hắc Điệp Sơn có một loại yêu thú Hắc Điệp cấp thấp.

Thời tiết này, là thời điểm Hắc Điệp mẫu làm kén dựng dục đời sau, cho nên không tính nguy hiểm mấy, lại có thể lợi dụng Hắc Điệp huấn luyện năng lực đệ tử.

Bởi vì Hắc Điệp không mấy lợi hại, tu sĩ Luyện Khí tầng hai cũng có thể đối phó.

Nghe Liễu Đại Phi nói có thể đối phó mấy con yêu thú này, nhiều người cao hứng rời đi, người thì đi nhìn xung quanh căn phòng, người thì ra ngoài quan sát, người thì tới chỗ đệ tử Trình gia giao lưu tình cảm, chỉ còn vài người ngồi trong phòng.

Quân Yến ngồi ở một góc vắng, Quân Trì tới ngồi cạnh y, phía bên kia, con trai Tông chủ Liễu Kiêu cũng tìm một chỗ ngồi xuống.

Hắn đã là Luyện Khí viên mãn bốn năm năm, nhưng chưa cách nào đột phá lên Trúc Cơ kỳ.

Mà nay, lần rèn luyện ở Cửu Linh Sơn đối với hắn rất quan trọng, hắn rất cần một cơ hội để đột phá.

Hoàn chương 23.

Tác giả có lời muốn nói: Tôi mới phát hiện trên di động có rất nhiều bình luận, đa số nói rằng không hiểu văn án lắm, một mực hỏi thăm chuyện nam chính ở đâu là ai, vì vậy ở đây giải thích một chút, đệ đệ chính là Ninh Phong, cho nên tiểu công thật ra từ những chương đầu đã xuất hiện.
Bình Luận (0)
Comment