Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 60

Long Cốt Sơn ở Đông Cảnh vẫn mang bộ dáng như trước.

Ước chừng bởi vì Thần Long Chi Uyên đã được củng cố, cho nên dù không có Vạn Tương Quy kiếm của Ninh Phong tiên quân trấn giữ, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì.

Phụ mẫu Nhạc Ly đều đã bế quan, chỉ còn mỗi Nhạc Ly trông coi Long Cốt Sơn, kiêm trông giữ đứa nhỏ.

Hiện tại tiểu hài tử không chỉ có mỗi Nhạc Ban và Tiểu Hôi, còn có thêm nữ nhi Nguyên Nguyên của Nguyên Tiêu.

Thăng Tương Hoàn Vũ Quân Trì Quân Yến vừa đến, đã thấy Nhạc Ly hóa thành Giao Long nổi trên con sông lớn cách Long Cốt Sơn không xa.

Lúc Quân Trì Quân Yến còn ở đây, con sông đó không rộng như thế, nước cũng không đầy như vậy.

Nhưng hiện tại, con sông rộng hơn mấy chục trượng, bể nước mênh mông, hai bên bờ sông là cây cối cao lớn.

Qua đó có thể thấy, việc Thần Long chi thủy hình thành, đã tác động mạnh mẽ đến Thần Long Chi Uyên cỡ nào, một sự biến đổi không hề nhỏ.

Quân Trì hóa thành Chu Tước, bay tới phía bờ sông.

Bấy giờ mới thấy rõ trên người Nhạc Ly có hai con xà đang nhúc nhích, lúc truy lúc đuổi, khi thì từ từ chậm rãi, khi thì nhanh nhẹn như tia chớp, bên cạnh còn có một con chim ưng đang bay xung quanh bắt cá ăn.

Khi Quân Trì mang theo ba người đến, mọi ánh mắt đều dồn về phía này.

Nhạc Ly vừa động thân mình, Nhạc Ban và Nguyên Nguyên đã bị ném lên bờ, hai tiểu gia hỏa có vẻ choáng váng, lắc đầu mơ mơ màng màng, sau đó liền bò về phía bọn Quân Trì.

Bên kia Tiểu Hôi cũng nhìn thấy Quân Trì, nó lập tức bay tới.

Nhạc Ly đã sớm biến thành hình người, đứng cách hắn không xa.

Vì hình người Quân Trì đã có tu vi, nên không xuất hiện tình trạng xích lỏa rất xấu hổ như trước kia, từ điểu hình biến thành hình người, trên thân sẽ vận một bộ y phục huyền sắc, trông rất thoải mái dễ chịu.

Nhạc Ly dẫn mấy đứa nhóc đến hành lễ với Thăng Tương và Hoàn Vũ, rồi thuật lại chuyện phụ mẫu mình đang bế quan, Quân Trì hỏi Tư Mã Hoài và Thăng Tương thì sao, hắn trả lời cả hai cũng đang bế quan tu luyện.

Tiểu Hôi nhìn nhìn Quân Trì, vẫn như cũ nhận thức hắn, thế nhưng lúc đối mặt lại sinh ra vài tia khiếp ý, không còn thân mật trực tiếp dụi dụi lên người hắn như trước kia.

Ước chừng bởi vì uy áp trên người hắn đã mạnh hơn trước, khiến cho nó có hơi chần chờ.

Quân Trì giơ tay gọi, nó mới nhúc nhích thân hình nhỏ bay tới đứng trên tay hắn.

Quân Trì vươn tay sờ sờ lông vũ của nó, lúc này nó mới trở nên thân cận với hắn, dùng cái đầu cọ cọ lên mặt hắn.

Quân Trì nói: “Tiểu Hôi, ta và Quân Yến phải về Nguyên Nhất thế giới, ngươi vốn sinh ở Thần Long Chi Uyên, chúng ta nghĩ, nơi này sẽ thích hợp với ngươi hơn, ngươi chịu không?”

Chỉ cần không phải mấy chuyện rắc rối khó lí giải, cơ bản thì Tiểu Hôi vẫn hiểu được, cho nên nghe Quân Trì nói xong, nó chỉ biết Quân Trì sắp đi rồi, hơn nữa còn không mang theo nó, nó sửng sốt, kêu kêu vài tiếng, đại ý là ta sẽ ở đây tu luyện thật tốt, ở đây còn có bằng hữu Nhạc Ban và Nguyên Nguyên của nó nữa, Quân Trì không cần lo lắng nhiều.

Quân Trì lại xoa đầu nó, để nó tự bay lên.

Tiểu Hôi xoay trên bầu trời vài vòng, lại nhào xuống nước, một lát sau, nó ngậm một con cá lên tặng Quân Trì, Quân Trì nghĩ thầm nó giờ đã trở thành cao thủ bắt cá luôn rồi.

Quân Trì nhận lấy cá, nói: “Cảm ơn ngươi.”

Cứ thế nói tạm biệt Tiểu Hôi, Quân Trì lại quay sang nói chuyện với Nhạc Ly vài câu, đa số là cảm tạ ơn chiếu cố của hắn, Nhạc Ly chỉ trầm mặc nhìn hắn, đợi hắn nói xong, mới gật đầu bảo: “Trở về Nguyên Nhất thế giới rồi thì đừng quên chăm chỉ tu luyện, chờ ta rời khỏi Thần Long Chi Uyên đi lịch lãm, nếu có thể, vẫn có cơ hội gặp lại.”

Quân Trì có điểm không đành, đáp: “Được, hẹn ngày tái ngộ.”

Rốt cuộc Quân Trì không thể nói lời từ biệt với Nguyên Tiêu và Tư Mã Hoài, chỉ có thể gửi thư nhờ Nhạc Ly chuyển lại.

Tiếp đó, Thăng Tương và Hoàn Vũ đi kiểm tra kết giới Long Cốt Sơn một lần, không phát hiện vấn đề gì, lúc này mới dẫn Quân Yến đến chỗ trụ trời.

Lần này Hoàn Vũ dùng Hư Không Phiến, chỉ nửa chung trà đã đến trung ương địa vực.

Lưu Quân vẫn cư ngụ bên trong căn nhà tranh, giống như những ẩn sĩ bình thường.

Vì đã đáp ứng giúp Quân Trì Quân Yến trở về Nguyên Nhất thế giới, cho nên bọn họ vừa đến, Lưu Quân đã xuất hiện ở đó, chẳng cần thị nữ thông báo.

Lưu Quân nói: “Bổn tọa sẽ đưa các ngươi ra ngoài.”

Quân Trì liếc nhìn Hoàn Vũ, “Đa tạ đã chiếu cố.”

Đợi Quân Yến làm lễ cáo biệt với sư phụ Thăng Tương xong, lập tức, tay áo Lưu Quân chấn động, Quân Trì Quân Yến cảm thấy bản thân bị hút vào một không gian tối tăm, dưới chân có gì đó mềm nhũn.

Quân Trì đoán: “Nơi đây chắc là càn khôn của Lưu Quân trưởng lão.”

Lưu Quân đưa bọn họ đến bên trong một sơn cốc, rồi mới thả cả hai ra, nói: “Bổn tọa sẽ giúp các ngươi trở về Nguyên Nhất thế giới ngay tại đây.”

Vừa dứt lời, Lưu Quân đánh một lệnh bài ra khỏi không trung, lệnh bài biến lớn, trở thành một tòa môn, bên trong đen thăm thẳm, không thấy rõ tình huống.

Lưu Quân trưởng lão nói: “Mau tiến vào càn khôn bổn tọa.”

Lại đem cả hai hút vào, cứ thế, Lưu Quân nhảy vào cánh cửa đại môn đó.

Quân Trì Quân Yến ngồi trong tay áo, hắn lấy một viên Dạ Minh Châu ra chiếu sáng, nhưng chỉ có thể soi được trong phạm vi vài trượng.

Quân Trì nói: “Khi chúng ta trở về Nguyên Nhất thế giới, lập tức tới xem cha, ý của đệ thế nào?”

Quân Yến đáp: “Đều do ca ca làm chủ.”

Quân Trì gật đầu: “Nếu phụ thân biết chúng ta không chết, hơn nữa còn gặp kỳ ngộ, chắc chắn sẽ cao hứng lắm.”

Cứ như thế không biết qua bao lâu, tay áo lại chấn động lần nữa, Quân Trì và Quân Yến lập tức bị đẩy ra bên ngoài.

Lưu Quân đứng giữa không trung, hai người loay hoay vài vòng cũng giữ vững cân bằng, đứng giữa không trung, rồi nhìn nhìn chung quanh, Lưu Quân trưởng lão nói: “Đây là Nguyên Nhất thế giới, đã vậy, bổn tọa cũng trở về.”

Hai người vội vàng nói cảm ơn, Lưu Quân trưởng lão mặt không chút thay đổi, lại nhìn Quân Yến nhiều thêm một cái, nói: “Vạn Tương Quy kiếm trong người ngươi không phải chuyện đùa, phải chú ý bảo vệ.”

Quân Yến đáp ứng.

Sau đó Lưu Quân xoay người, rảo bước đến cánh cửa lớn giữa không trung, chờ Lưu Quân bước vào, cánh cửa lập tức đóng kín.

Trong thần thức của Quân Trì và Quân Yến, bỗng vang lên một âm thanh: “Về sau nhất định tái kiến.”

Sau khi Lưu Quân trưởng lão rời khỏi, Quân Trì Quân Yến liền bay tới đại đạo cách nơi này vài trượng.

Linh khí của Nguyên Nhất thế giới so với Thần Long Chi Uyên loãng hơn nhiều, hơn nữa cũng không có long tức, khi hai người đến đây, bỗng cảm thấy có chút không quen.

Hai người đi trên một con đường mòn, không lâu sau thì gặp một đoàn xe, Quân Trì mang vẻ mặt tươi cười đến chào hỏi, sau đó cùng Quân Yến tham gia vào đoàn xe.

Thông qua việc nói chuyện, Quân Trì biết được đoàn xe này đang đến Cảnh Dương Thành, Quân Trì thấy cái tên cảm thấy rất quen thuộc, sau đó mới nhớ ra đây là nhà của Liễu Ấn.

Lại nghe mấy năm nay, Ngọc Đài Môn vì nội chiến mà nguyên khí đại thương, Liễu gia và Trình gia vốn là gia tộc tu chân phụ thuộc vào Ngọc Đài Môn, hiện đang đấu đá nhau rất rối loạn, đối với các phàm nhân, chuyện của Liễu gia và Trình gia thôi đã khiến họ bị ảnh hưởng sinh ý rất nhiều.

Quân Trì lại hỏi thăm tin tức Hạ Nguyên Thành, nhưng không có gì đặc biệt.

Chuyện năm đó ở Cửu Linh Sơn, phàm nhân vốn không biết nhiều, đối với nhân vật nổi danh như Quân Yến năm đó, cũng chỉ là biết mà chưa từng thấy.

Thọ mệnh phàm nhân rất ngắn ngủi, mười mấy năm, đã là một thời gian dài, đủ để thay đổi thành một thế hệ khác, nếu họ hoàn toàn không biết chuyện năm đó, cũng là chuyện bình thường.

Quân Trì Quân Yến tách khỏi đoàn xe, sau đó điều khiển phi kiếm đến Liễu Thụ Thôn gần Hạ Nguyên Thành.

Lúc này có người trong đoàn xe bỗng ngẩng đầu lên, nhìn hai tu sĩ vừa bay xoẹt qua, nháy mắt đã không thấy bóng dáng, gã vội vàng hô: “A, nhìn kìa! Vừa nãy có hai tu sĩ bay qua!”

Mọi người cũng ngẩng đầu nhìn, nhưng chỉ thấy một chút tàn ảnh, một hắc và một hồng.

Có người hỏi: “Hai người chúng ta nói chuyện lúc nãy không phải cũng một hắc y một hồng y sao? Ta thấy rất giống họ.”

Có người phụ họa: “Hai người lúc nãy vừa nhìn đã biết không phải phàm nhân, chỉ sợ trước giờ vẫn ở trong núi tu hành, bấy giờ mới xuất quan, nên mới hỏi chúng ta chút sự tình nhân thế.”

Đầu lĩnh cũng nói: “Có thể gặp gỡ tiên nhân, coi như chúng ta có phúc.”

Cho nên mọi người vội vàng quỳ lạy ở phương hướng hai người Quân Trì Quân Yến vừa rời đi.

Quân Trì Quân Yến rời Liễu Thụ Thôn hơn hai mươi năm, cảnh vật đã có chút thay đổi, nhưng không nhiều.

Trong thôn vẫn có một cây liễu thụ, con sông kia vẫn chảy xuôi vào thôn, suốt hai mươi năm nay, chẳng lúc nào thay đổi.

Những căn nhà trong thôn, có cái trở nên cũ kĩ, có cái lại trở nên mới mẻ, có cái vẫn đang tu sửa.

Hai người đáp xuống đất.

Liễu gia là nơi giàu nhất Liễu Thụ Thôn, nơi đây vốn thuộc quyền sở hữu của Liễu gia, trang viên lớn nhất đương nhiên cũng là của Liễu gia.

Ở trên gốc cây đại liễu có hai đứa nhỏ đang chơi đùa với nhau, thấy Quân Trì Quân Yến xuất hiện, liền đứng ngơ ngác nhìn, có đứa nhỏ chạy tới hỏi: “Các ngươi là ai thế?”

Quân Trì khom lưng cười cười nói: “Trước kia chúng ta cũng là những đứa trẻ ở đây, bây giờ trưởng thành, muốn trở về nhà. Các ngươi có biết lão gia Liễu gia – Liễu Quy Hải không?”

Phải dùng cận hương tình khiếp* để diễn tả tâm tình hắn bấy giờ, lúc Quân Trì nói với đứa nhỏ lời này, bỗng cảm thấy nghẹn ngào không dám trở về.

(*) đã lâu không trở về quê, đến khi về quê lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Quân Yến một thân hồng y, tựa như ngọc thạch, tuấn mỹ vô song, khiến người khác không dám đến gần.

Mấy đứa trẻ trong xóm chỉ dám đứng xa nhìn y, còn y đánh giá chung quanh rồi lại nhìn về phía ca ca.

Đứa trẻ lớn nhất cỡ bảy tám tuổi đã biết chút sự đời, tiến lên nói: “Liễu lão gia Liễu gia đang ngụ ở căn phòng lớn bên kia.”

Quân Trì hỏi: “Sức khỏe Liễu lão gia bây giờ thế nào?”

Đứa trẻ lắc đầu đáp: “Ta cũng không biết.”

Sau đó lại có một trung niên đi ngang qua, thấy hai người xa lạ, chần chờ một phen, rồi mới tới hỏi: “Các ngươi là người phương nào?”

Quân Trì dù trông ôn hòa, nhưng cả người đều toát lên vẻ khí thế, người kia hỏi xong, lại hỏi tiếp: “Các ngươi là tiên nhân ư?”

Trong mắt mang theo sùng bái và cung kính.

Quân Trì nói: “Chúng ta là con trai của Liễu lão gia, rời đi hơn hai mươi năm, muốn hỏi xem Liễu lão gia giờ thế nào.”

Người kia vui mừng hỏi: “Có phải hai huynh đệ Liễu Quân Trì Liễu Quân Yến hay không?”

Quân Trì không ngờ người nọ biết tên mình, gật đầu bảo: “Đúng thế.”

Người kia vui đến mức nói không ra lời, một lát sau mới bảo: “Liễu lão gia Liễu gia vẫn luôn ngóng trông đôi nhi tử của mình, hai người rốt cuộc thành tiên quay trở lại!”

Quân Trì thông qua lời hắn, biết cha vẫn còn tại thế, hắn cho họ một ít linh quả, sau đó cùng Quân Yến dùng tốc độ cực nhanh bay vào đại trạch.

Quân Trì nghĩ, nếu như cha đã mất, Quân Trì sẽ không bao giờ trở về nữa, bởi vì nếu về sẽ càng thêm đau buồn.

Bây giờ biết cha vẫn còn khỏe mạnh, còn có gì vui hơn chuyện này chứ?

Hoàn chương 60.

HOÀN QUYỂN 1.
Bình Luận (0)
Comment