Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 64

Liễu Ấn giờ đã là đệ tử nội môn Ngọc Đài Môn, y là Song linh căn, linh căn vốn xuất chúng, hơn nữa y tu luyện thập phần khắc khổ, xem như là thế hệ ưu tú nhất của Liễu gia, Quân Trì Quân Yến không gặp y cũng hơn hai mươi năm, giờ đột nhiên gặp nhau, Liễu Ấn đã là Trúc Cơ trung kỳ, cũng không lạ.

Liễu Ấn mặc pháp y yêu cầu của đệ tử nội môn Ngọc Đài Môn, theo y xuống thuyền, còn có hai gã đệ tử khác, một nam một nữ, đều là nhân trung long phượng, nhưng khi đứng cùng Liễu Ấn, lại có chỗ không bằng.

Liễu Ấn sớm biết Quân Trì Quân Yến đã trở về nhà, ở lại Liễu gia hầu hạ gia phụ, bất quá y là đệ tử nội môn, bề bộn việc tu luyện lẫn sự vụ khác, hơn nữa còn không được phép tùy ý rời núi, cho nên không có cơ hội đến gặp Quân Trì Quân Yến.

Lúc này thấy họ, Quân Trì một thân huyền y, dáng người thon dài cao ngất, đã hoàn toàn nẩy nở, gương mặt tuấn mỹ, không còn cảm giác mềm mại non nớt như khi còn bé, ánh mắt thâm thúy lợi hại, tu vi khó lường. Mà Quân Yến một thân hồng y, cao cỡ Quân Trì, mặt trắng như ngọc, mũi cao môi mỏng, vẫn là cái dạng vô biểu tình như khi còn bé, chẳng qua trên người mang theo hàn ý sắc bén, khiến người ta không dám dò xét nhiều.

Liễu Ấn sớm biết hai người bị không gian gió lốc cuốn đi, gặp được kỳ ngộ, chỉ hai mươi năm ngắn ngủi, trở về từ Thần Long Chi Uyên, tu vi trở nên cao thâm khó lường.

Bởi vì Liễu Ấn chỉ là Trúc Cơ kỳ, cho nên không nhìn ra cảnh giới Quân Trì Quân Yến.

Khi Quân Trì Quân Yến trở về Nguyên Nhất thế giới, chỉ nói cho tông chủ là Liễu Thắng Hải, tiếp đó là đại bá Liễu Huy Hải, bởi vì Quân Trì có nhắc tới Liễu Ấn, tông chủ Liễu gia cũng nói cho y chuyện hai người gặp kỳ ngộ.

Nhưng Quân Trì Quân Yến lại không thích nói nhiều, chuyện hai người ở Thần Long Chi Uyên gặp phải điều gì, chẳng ai biết rõ.

Quân Trì thấy Liễu Ấn, liền tiến lên cười bảo: “Liễu Ấn, ngươi trưởng thành rồi nha.”

Liễu Ấn thầm nghĩ ngươi cũng trưởng thành mà, chẳng qua tu vi Quân Trì cao thâm hơn, y không thể vượt khuôn phép, cho nên quy củ hành lễ, nói: “Vãn bối Liễu Ấn bái kiến tiền bối, theo lệnh Liễu Huy Hải sư thúc, vãn bối cùng hai vị sư đệ muội đến tiếp đón hai vị tiền bối lên núi.”

Quân Trì nghĩ thầm Liễu Ấn hoạt bát trước kia cũng biến thành nề nếp rồi sao.

Có hai người ngoài, hắn cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu bảo: “Làm phiền rồi.”

Quân Trì Quân Yến theo Liễu Ấn lên thuyền, đi tới bờ bên kia.

Khi thuyền chạy trên hồ, Quân Trì Quân Yến đều cảm nhận được khí tức kinh khủng tồn tại trong lòng hồ, chắc là thần thú trấn giữ Ngọc Đài Môn rồi.

Hai đệ tử đi theo Liễu Ấn, vừa rồi cũng chào hỏi hai người, giới thiệu bản thân là Cao Bằng và Âu Văn Yến, vì lòng hiếu kỳ, hai người cũng vụng trộm dò xét Quân Trì Quân Yến, cảm nhận khí tức trên hai người cực kỳ khó lường, so với các vị sư thúc Hóa Nguyên kỳ trong sư môn còn cường hãn hơn, không khỏi suy đoán cả hai đều là Kim Đan chân nhân, trong nội tâm càng dâng tâm tư kính sợ.

Tu Chân giới dùng lực lượng quyết định, Kim Đan chân nhân là độ cao mà ít tu sĩ nào với tới, mà Cao Bằng và Âu Văn Yến cũng chỉ mới là Trúc Cơ tu sĩ, càng thêm hướng tới Kim Đan chân nhân. Thế mà bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Quân Trì Quân Yến, luận tuổi tác, còn nhỏ hơn bọn họ nhiều lắm.

Hồ lớn lúc nhìn xa, mặc dù sóng xả mênh mông, nhưng nếu so với ngọn núi kia, tựa hồ không lớn mấy, khi thuyền chạy trên hồ, mới có thể cảm nhận được sóng nước mãnh liệt, nước sâu thăm thẳm, còn có sương mờ lượn lờ trên mặt hồ, dần dần không thể nhìn rõ ngọn núi đối diện, lại chạy thêm một hồi, thuyền mới lao ra khỏi màn sương mờ, cảnh vật bên kia bờ cũng hiện ra.

Ngọn núi khắc ba chữ Ngọc Đài Môn đứng sừng sững đập vào mi mắt, khí thế hùng hồn, khiến người muốn quỳ lạy, mà ở khúc xa hơn, thì lại có Thương Thúy Sơn Phong kéo dài không dứt.

Ở đây linh khí dồi dào, so với bên ngoài nồng đậm hơn không biết bao nhiêu lần.

Khó trách bị đại tông môn như Ngọc Đại Môn chiếm giữ.

Thuyền ngừng lại đậu sát bờ, trên bờ có một chiếc cổng lớn, viết “Đón khách môn”, phía sau là một quảng trường lớn, chung quanh quảng trường có vài tòa đại điện.

Liễu Huy Hải đã sớm đứng trước cổng chờ hai người.

Quân Trì Quân Yến phóng ra khỏi thuyền, đứng trước mặt Liễu Huy Hải.

Liễu Huy Hải nói: “Chưởng môn muốn nhìn các ngươi, có thể theo ta đến đó.”

Quân Trì nghĩ chỉ có thể làm vậy, nói: “Nếu đã đến rồi, vậy mau đi gặp thôi.”

Nói đến đây, hắn phẫy nhẹ ống tay áo, quay đầu nhìn Liễu Ấn một cái, hắn chỉ muốn cột lại mái tóc đang bay trong gió, nhưng lại có chút hương vị tiên phong đạo cốt, mờ ảo xuất trần.

Hắn nói với Liễu Huy Hải, “Có thể mang Liễu Ấn theo không, ta có chuyện muốn nói với y.”

Liễu Huy Hải gật đầu, nói với Liễu Ấn, “Liễu Ấn, ngươi cũng đi theo đi.”

“Vâng, sư thúc.” Liễu Ấn hành lễ, nói với Cao Bằng Âu Văn Yến vài câu, sau đó đi cùng bọn họ.

Liễu Huy Hải thổi một tiếng còi, liền có mấy con Bạch Hạc cực lớn bay khỏi núi, đáp xuống quảng trường.

Liễu Huy Hải nhảy lên lưng Bạch Hạc trước, không biết có phải Bạch Hạc cảm nhận được hơi thở Chu Tước trên người Quân Trì hay chỉ vì khiếp sợ tu vi của hắn, mà lúc Quân Trì muốn nhảy lên lưng Bạch Hạc, nó liền phục tùng cúi đầu xuống.

Mọi người đều đã yên vị trên lưng Bạch Hạc, Liễu Huy Hải ra lệnh: “Đi thôi, đến Lăng Nhật Phong.”

Bạch Hạc phành phạch vỗ cánh, lập tức bay lên, ngày càng rời xa quảng trường đại điện.

Nhiều ngọn núi liền xuất hiện trong tầm mắt, trên đó có vài tòa cao vút, linh khí nồng đậm, rất thích hợp để tu luyện.

Ở đây cũng xuất hiện vài đại điện phòng ốc, ẩn hiện giữa làn mây, rất có phong phạm tiên gia.

Bạch Hạc bay một hồi, đã đến ngọn núi cao.

Một tòa đại điện liền xuất hiện, trừ chỗ này, chung quanh cũng có không ít lâu vũ.

Trước đại điện là một quảng trường rộng lớn, Bạch Hạc đáp xuống quảng trường, chắc nơi này chính là Lăng Nhật Phong rồi.

Bọn họ vừa xuống khỏi lưng Bạch Hạc, liền có một vị đệ tử mặc áo bào đen, đeo cao quan đến đón, hành lễ với Liễu Huy Hải: “Liễu sư thúc, chưởng môn chân nhân có dặn, nếu ngài đã mang khách nhân tới Lăng Nhật Phong, hãy đến sau điện tìm ngài ấy.”

Liễu Huy Hải gật đầu, liền muốn mang theo Quân Trì Quân Yến đến hậu điện.

Quân Trì nói chuyện với Liễu Ấn, “Chắc chưởng môn không nói chuyện với chúng ta quá lâu đâu, ngươi ở đây đợi một lát.”

Liễu Ấn cung kính đáp, liền đứng một bên chờ.

Sau đó Quân Trì Quân Yến đi theo Liễu Huy Hải tiến vào đại điện.

Người mới bước ra từ Lăng Nhật Phong đón họ có tên là Tăng Kính, có quen biết với Liễu Ấn, thấy Liễu Ấn còn đứng ở quảng trường, liền tiến lên nói chuyện với y, hỏi: “Hai vị tiền bối đi theo Liễu Huy Hải sư thúc là ai thế, ngươi biết không?”

Vừa rồi hắn chỉ mới nhìn Quân Yến một cái, thiếu chút nữa bị tướng mạo y chọc mù mắt, nghĩ thầm nam tu này so với nữ tu dung mạo xinh đẹp trong môn còn xuất chúng hơn, chẳng qua trên người hàn khí sắc bén, khiến hắn mới liếc, đã cảm thấy rét run, không dám nhìn nữa.

Tâm bên trong cũng đoán được người này tu vi cao thâm, hơn nữa chắc là kiếm tu.

Ngọc Đài Môn không dùng kiếm đạo làm chủ, mặc dù có kiếm tu, nhưng chủ yếu vẫn là pháp tu, hơn nữa nhiều năm như vậy, cũng không xuất hiện kiếm tu xuất sắc nào.

Lúc này chứng kiến một vị kiếm tu hồng y, khiến Tăng Kính vô cùng tò mò.

Hơn nữa còn vị huyền y tu sĩ, thoạt nhìn phi thường ôn hòa, nhưng tu vi lại không cách nào nhìn thấu, chỉ cảm thấy so với chưởng môn chân nhân, tựa hồ không kém bao nhiêu.

Điều này sao không khiến hắn hiếu kỳ chứ.

Liễu Ấn đáp: “Ta chỉ biết là tiền bối Liễu gia, mặt khác không biết.”

Tăng Kính trề môi: “Cái vị huyền y tiền bối đó, không phải bảo ngươi đứng đây chờ hắn sao, còn bảo không phải người ngươi quen.”

Liễu Ấn bảo: “Bởi vì chúng ta là bổn gia, còn lại thật sự không biết.”

Tăng Kính nói: “Không nói thì thôi. Chẳng biết bọn họ đến gặp chưởng môn chân nhân làm gì, nếu bọn họ mà lưu lại Ngọc Đài Môn, chỉ sợ nhóm sư tỷ sư muội đều phải chạy tới ngắm.”

Liễu Ấn hỏi: “Ngắm gì?”

Tăng Kính vỗ vỗ vai y, “Ngươi thật không thú vị tí nào, còn ngắm gì nữa, đương nhiên là ngắm người. Cái vị hồng y tiền bối, lớn lên còn đẹp hơn ngươi, chờ họ thấy vị tiền bối này rồi, địa vị của ngươi trong lòng mấy sư tỷ sư muội sẽ hạ xuống cho coi. Ngươi nói thử, so với người được xem là đệ nhất mỹ nam Kim Đan chân nhân Tương Thủy Tông đó, có phải y còn hơn một bậc không?”

Liễu Ấn nói: “Ta thật tò mò, kẻ nhiều chuyện như ngươi sao lại được chưởng môn lựa chọn tới dẫn đường nhỉ?”

Tăng Kính dùng ánh mắt sùng bái nhìn vào hậu điện dát vàng lộng lẫy, nghiêm túc trả lời: “Đó là vì chưởng môn chân nhân anh minh thần võ nhìn ra được phẩm chất nhiệt tình cẩn trọng khiến người an tâm của ta chứ sao.”

Liễu Ấn, “…”

Chưởng môn Ngọc Đài Môn Bạch Ngọc Cảnh chỉ là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, bởi vì chưởng môn ban đầu thọ nguyên sắp hết, muốn bế quan đánh cuộc một lần cuối cùng, cho nên liền đem chức trưởng môn truyền cho hắn.

Ngọc Đài Môn nội chiến hơn hai mươi năm, nguyên do không chỉ vì các gia tộc phụ thuộc mà còn vì việc đổi chưởng môn.

Bạch chưởng môn lên đài, cũng nhờ ơn của Huệ Uyên trưởng lão, sư tôn của Liễu Huy Hải, cho nên ông cũng là một trong những người hắn phi thường tín nhiệm.

Bạch trưởng môn ngồi trên thượng vị, Liễu Huy Hải tiến vào, liền hành đại lễ, “Đệ tử bái kiến trưởng môn chân nhân.”

Bạch trưởng môn nói: “Không cần đa lễ.”

Khi Quân Trì Quân Yến tới ven hồ, hắn đã cảm ứng được lực lượng cả hai, chỉ là bây giờ nhìn thấy, mới phát hiện mình tựa hồ đã xem nhẹ tu vi Liễu Quân Trì, mà khí tức kiếm ý trên người Liễu Quân Yến, cũng khiến người ta kiêng kị.

Hắn ngẫm, tu sĩ Kim Đan kỳ, đã luyện thành kiếm ý, cũng không nhiều.

Chưởng môn vốn đang ngồi liền đứng dậy, nói với Quân Trì Quân Yến, “Hai vị có thể đáp ứng thỉnh cầu của Liễu Huy Hải, chính là Ngọc Đài Môn chi hạnh.”

Quân Trì đáp: “Chưởng môn khách khí quá. Chỉ là không biết vì sao muốn gặp ta và Quân Yến.”

Bạch chưởng môn nói: “Các ngươi vốn là con cháu Liễu gia, Liễu gia là gia tộc phụ thuộc Ngọc Đài Môn, Liễu gia có đệ tử ưu tú như các ngươi, chính là khí vận của Liễu gia. Ở Nguyên Nhất thế giới, tứ đạo tông môn có lực lượng mạnh nhất, quyết định cục diện thế giới này, Ngọc Đài Môn vốn đứng đầu, nhưng mà, Ngọc Đài Môn mấy năm nay bị tổn hại nhiều, mắt thấy sắp bị ba tông khác áp chế, lão phu thân làm chưởng môn, vô cùng sầu lo, cho nên, lão phu muốn khẩn cầu hai vị gia nhập Ngọc Đài Môn của ta.”

Hoàn chương 64.
Bình Luận (0)
Comment