Tu Tiên Chi Tiên Ma Thể

Chương 72

Nơi đây chính là Thiên Hoàn Di Phủ, một trong số ba nghìn tàn đại lục của đại thế giới rơi vào Nguyên Nhất thế giới, sau đó bị phong ấn, những sự vật trong giai đoạn này, các tu sĩ không nên tùy ý chạm vào, nếu mỗi tu sĩ đều muốn đi xem, lỡ vô tình xảy ra vấn đề gì, khó mà giải quyết nổi. 

Tu sĩ chạm vào linh châu quả, chính là Diêu Phi tu sĩ Hóa Nguyên hậu kỳ của Ngọc Đài Môn, hắn dường như nhận ra đây chính là linh châu quả, hơn nữa còn biết công dụng của nó, với lại thấy nó bị phong ấn trong Thiên Hoàn Di Phủ ở Tây Nguyên đại mạc, hình thành một thế giới mới cũng phải mấy vạn năm rồi, linh châu quả sống ở nơi này, chưa từng bị ai chạm vào, cho nên tuổi thọ cũng khoảng mấy vạn năm, thập phần trân quý.

Các tu sĩ không biết linh châu quả, chỉ nghĩ đây chỉ là một loại quả mọc hoang, có màu trắng, nhưng xung quanh lại lưu động một tầng màu đen thăm thẳm, tuy rằng trái cây mọc rất nhiều, nhưng không ai dám chạm vào.

Chỉ có Diêu Phi hái nó, hắn vừa dùng lực lượng hút lấy trái cây, ánh sáng màu đen của nó đột nhiên trở nên đại thịnh, xâm nhập từ lòng bàn tay đến cánh tay, cảm giác đau đớn lạnh lẽo khiến hắn phải thống khổ hét to, các tu sĩ chung quanh giật mình nhìn về phía hắn.

Bên cạnh hắn chính là hai tu sĩ Ngọc Đài Môn, một người là Chiêm Cố, người còn lại là Hề Lĩnh.

Chiêm Cố định tiến lên hỗ trợ, Hề Lĩnh vội ngăn nàng, nói: “Đừng chạm vào hắn.”

Vừa nói xong, liền chưởng về phía đó, đánh bay linh châu quả trong tay Diêu Phi, nhưng hắc khí đã tiến vào thân thể hắn, hiện giờ vẫn chưa thể loại bỏ.

Diêu Phi là tu sĩ Hóa Nguyên hậu kỳ, ít nhiều cũng có tích lũy, vội vàng uống hai viên đan dược, sau đó ngồi xếp bằng xuống, muốn bức hàn khí âm độc ra khỏi cơ thể.

Tám vị tu sĩ Kim Đan kỳ còn bận thiết lập Truyền Tống Trận, vô pháp bận tâm chuyện khác, chỉ còn Quân Trì Quân Yến và một vị Kim Đan kỳ của Hoa Dương kiếm phái – Giang Lưu phát hiện, phóng tới gần Diêu Phi.

Hề Lĩnh nói: “Nơi này âm khí quá nặng, cây cỏ ở đây đã thẩm thấu vô số âm khí, hình thành âm độc, Diêu Phi chắc đã trúng phải rồi.”

Hề Lĩnh là tu sĩ Hóa Nguyên hậu kỳ, bình thường rất ít nói, nhưng kiến thức lại vô cùng rộng lớn.

Mặt Diêu Phi mang theo hắc khí, mặt hắn đầy mồ hôi lạnh, vẫn rất nỗ lực loại bỏ âm độc, nhưng dường như hiệu quả không tốt mấy.

Trên người Quân Trì Quân Yến mặc dù có đan dược, nhưng đều là thứ đơn giản, đan dược hóa giải âm độc, cả hai người đều không có, mặt khác, các tu sĩ còn lại đều mang theo, Giang Lưu lấy đan dược trong bình ra, đánh bay vào miệng Diêu Phi.

Diêu Phi nuốt đan dược vào, bất quá nhìn dáng vẻ của hắn, dường như vẫn không có tác dụng.

Trận pháp bên kia đã thiết lập xong, Liễu Huy Hải và Thần Kiêu đều tới xem.

Thần Kiêu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Chiêm Cố đứng bên cạnh kể lại mọi chuyện.

Giang Lưu nói: “Hắn đã ăn Bích Tủy đan giải âm độc, bất quả hình như không có tác dụng gì.”

Lúc Diêu Phi xảy ra vấn đề, các tu sĩ đều nâng cao cảnh giác, vốn có người muốn thử chạm vào trái cây, cũng sợ hãi bỏ luôn ý niệm.

Liễu Huy Hải là người dẫn đầu Ngọc Đài Môn, tuy Diêu Phi bên phe Hách Quang lão tổ, nhưng ông sẽ không bàng quang đứng nhìn mặc kệ Diêu Phi, thế nhưng cũng chẳng tận lực giúp đỡ.

Ông nói: “Âm khí ở đây thật nặng, âm độc bên ngoài e rằng chẳng bằng một góc ở đây, ăn Bích Tủy đan cũng vô dụng.”

Trâu Mộ Uyển cũng tới, thấy tình huống Diêu Phi, nói: “Nếu cả Bích Tủy đan cũng vô dụng, chỉ sợ không xong, chỉ có thể dùng chân hỏa để loại bỏ, nhưng hắn cũng phải nếm chút khổ sở.”

Liễu Huy Hải nói: “Diêu Phi tập Huyền Hỏa thuật pháp, thế nhưng chỉ là Hóa Nguyên kỳ, đan hỏa không thể ngăn cản âm độc, cho nên mới xuất hiện vấn đề này, xem ra phải có Kim Đan chân loại bỏ âm độc giúp hắn.”

Nói đến đây, ông cũng không khách khí nhìn về phía Thần Kiêu: “Đã vậy, còn thỉnh Thân Kiêu chân nhân ra tay, ngươi cũng tu Huyền Hỏa thuật pháp, mạch tượng như hắn, giúp hắn giải trừ âm độc là tốt nhất.”

Thần Kiêu liếc mắt nhìn Liễu Huy Hải, Liễu Huy Hải cũng là Kim Đan chân nhân, nhưng ông là người dẫn đầu, không tiện ra tay, Quân Trì Quân Yến lại không tu luyện Huyền Hỏa thuật pháp, cho nên chỉ còn gã là thích hợp nhất.

Thần Kiêu không thể không tham nhập vào cơ thể Diêu Phi, âm độc trên cơ thể hắn lập tức xâm lấn gã, bất quá đan điền gã còn đan hỏa, nháy mắt loại bỏ cỗ âm độc.

Tốn không ít thời gian, âm độc trong người Diêu Phi mới bị Thần Kiêu chân nhân loại bỏ hoàn toàn, nhưng Diêu Phi nguyên khí đại thương, còn Thần Kiêu cũng phí không ít chân nguyên.

Sau chuyện lần này, càng khiến các tu sĩ tận lực cẩn thận, hơn nữa còn hình thành thêm tầng phòng hộ bên ngoài, sau đó mọi người mới đi về phía Bắc.

Một đường tiến tới có không ít linh châu quả mọc xung quanh, bất quá chẳng còn ai muốn chạm vào nó.

Đoàn người điều khiển pháp bảo, không bao lâu sau thần thức Quân Trì tra xét đến mấy tòa núi cao đằng trước, những ngọn núi này hình thành một trận thế, người có kinh nghiệm vừa nhìn, liền biết đây là Tụ Âm Trận.

Mọi người dừng lại, Tấn Tế tương đối có kinh nghiệm nói, “Ngọn núi vây kín hình thành Tụ Âm Trận, đứng ở đây, cũng có thể nghe thấy tiếng gió gào thét bên trong, chắc chắn không phải trùng hợp, có người cố ý thiết lập địa phương này, nhưng lại không biết thiết trí như vậy có tác dụng gì.”

Thiên Hoàn Di Phủ chính là khối hài cốt của ba nghìn thế giới, ba nghìn thế giới này không bình thường giống Nguyên Nhất thế giới, ở đó có nhiều tài nguyên, công pháp tốt, thế giới cũng rộng hơn, nhiều tông môn khổng lồ tích lũy thâm hậu, các tu sĩ thiết trí một Tụ Âm Trận to như vậy, người có đầu óc đều biết không đơn giản.

Chỉ là, thiết trí một cái trận như thế, rốt cuộc có mục đích gì đây, thật khiến người ta phải nghĩ sâu xa.

Tấn Tế nói xong, tất cả mọi người đều không tìm được đáp án, liền dồn ánh mắt lên người Quân Trì, dù sao hắn cũng là người có tu vi cao nhất.

Quân Trì đọc không ít ngọc giản, nhưng ít lăn lộn nhiều, kỳ thật kiến thức còn không rộng bằng tu sĩ Kim Đan như Tần Tế, Thần Kiêu hay Hàn Mị.

Bất quá Quân Trì quả thật có chút hiểu biết, nói: “Ở vùng đất này, một mảnh thanh bình trống trải, chỉ có những ngọn núi lớn hình thành Tụ Âm Trận, theo ta thấy, tất cả mọi thứ ở đây đều nhiễm âm khí từ Tụ Âm Trận, nhờ vậy có thể đoán, ở đó chắc chắn có âm linh.”.

Dùng thần thức tìm kiếm quanh các ngọn núi, chỉ thấy một mảnh sương mù, hình ảnh không rõ ràng lắm.

Quân Trì vừa nói xong, tất cả mọi người đều trầm tư, cũng có tu sĩ dứt khoát hỏi, “Vậy bây giờ, chúng ta tiến vào trận thế tìm tòi, hay vòng ra khỏi nơi này đây?”

Bốn người dẫn đầu thảo luận một hồi rồi tới xin chỉ thị của Quân Trì, Hàn Mị nói: “Tiền bối, chúng ta định vòng qua trận thế này, nhìn tình hình nơi khác, sau đó tính toán sau, ngươi nghĩ thế nào?”

Quân Trì đáp: “Tụ Âm Trận lớn như thế, âm linh nuôi trong đó chỉ sợ không đơn giản, chúng ta không phải đối thủ của nó, nếu bốn tông chỉ đến đây tìm hiểu tình huống, thì cứ vòng khỏi nơi này, tiếp tục đi về phía trước mới an toàn nhất.”

Quân Trì nói xong, tuy họ là nhóm đầu tiến vào dò la Thiên Hoàn Di Phủ, nhưng ai không muốn gặp kỳ ngộ chứ, nếu chỉ tiến vào đây làm cu li thì ai mà thèm tới.

Bất quá thử so sánh cơ duyên kỳ ngộ, thiên tài địa bảo hay bảo vật gì đó, thì tánh mạng vẫn là quan trọng nhất, cho nên Quân Trì đã có ý vòng khỏi nơi này, thì mọi người cũng quyết định vòng đi.

Điều khiển pháp bảo bay đi, đang muốn vòng qua ngọn núi thứ nhất, phía trước đột nhiên xuất hiện cơn lốc, cơn lốc đánh úp tới, muốn cuốn tất cả mọi người vào trong núi.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều hoảng hốt, cơn lốc mang theo âm thanh thê lương, như vô số âm hồn đánh đến, hình thành uy áp cực lớn, muốn cuốn bọn họ đi.

Quân Trì, Quân Yến, Mặc Phỉ và Giang Lưu đứng trước dò đường, cơn lốc ào lại đây, bọn họ đương nhiên đứng mũi chịu sào, Mặc Phỉ gọi pháp bảo ra, nhưng pháp bảo đập về phía nó, giống như hòn đá nhỏ ném vào trong nước, lập tức bị cuốn đi, kiếm khí Giang Lưu đánh tới cũng bị nuốt chửng, như đá chìm dưới đánh biển, vô pháp ngăn cản cơn lốc.

Đòn công kích ngược lại cổ vũ cơn lốc, khiến nó càng thêm mạnh mẽ.

Quân Trì hét lớn một tiếng, “Tất cả mọi người chia nhau ra, gọi pháp bảo, chạy khỏi cơn lốc, đừng công kích nó, nếu không sẽ càng mạnh thêm!”

Các tu sĩ vội vàng chạy tứ phía, nửa thoát được, nửa không thoát được, người bị gió cuốn vào, cũng có người bị ném ra, Quân Trì Quân Yến và Mặc Phỉ Giang Lưu đứng gần vốn không thể thoát nổi, cơn lốc càng tới càng lớn, đã sớm cuốn họ vào trong.

Tuy rằng có nhiều uy năng, nhưng lực lượng của nó quá lớn, vẫn trở nên bất lực.

Bị cuốn vào, từng người đều gọi pháp bảo linh khí hộ thể, tuy rằng cơn lốc thế tới hung mãnh, nhưng cơn gió của nó, cư nhiên chẳng tạo thành thương tổn nặng.

Cơn lốc di động, rồi chậm rãi ngừng lại, Quân Trì Quân Yến dùng thần thức điều tra xung quanh, liền phát hiện mình không còn ở vùng đất lúc trước nữa.

Khi Quân Trì và Quân Yến bị gió cuốn đi, y liền gọi ra một dải lụa xanh biếc buộc chặt bọn họ với nhau, dải lụa này vốn thuộc về bại tướng dưới tay y – Vân Hương, không ngờ cũng có ích lắm.

Quân Trì Quân Yến thoát khỏi cơn lốc, sau đó rơi xuống đây.

Bốn phía toàn sương mù, trên mặt đất có màu đen tối tăm, cực kỳ cứng rắn, xung quanh cả hai đều không hề xuất hiện loại cây cỏ nào, giữa không trung lơ lửng u lục quang, u lục quang phát hiện Quân Trì Quân Yến, lập tức bay vọt về phía hai người, Quân Trì nói: “Đây chắc là oán linh.”

Quân Yến nhìn nhìn, gật đầu tán đồng, “Đúng vậy, nhìn rất giống thứ ở Long Cốt Sơn, thế nhưng oán khí nặng hơn.”

Oán linh phát ra âm thanh bén nhọn, như ngọn gió xoay quanh sơn cốc, chúng nó đã lâu không thấy người sống, thập phần hưng phấn, tưởng rằng sắp được ăn thịt tươi, Quân Trì vươn tay ném một cái Chu Tước chi hỏa qua, oán linh còn chưa kịp phát ra tiếng đã bị đánh tan mất.

Oán linh vốn sợ nhất dương hỏa, mà Chu Tước bản mạng lại chính là hỏa, chính là loại dương hỏa thuần túy nhất trong Nam Minh Ly Hỏa.

Trước kia ở Long Cốt Sơn, Nhạc Ly là Hạo Thiên Nguyên Mãng, có bản mạng là hỏa, yếu hơn Chu Tước chi Hỏa nhiều, thế nhưng tu vi Nhạc Ly cao thâm, đủ tạo thành thương tổn với oán linh, trên cơ bản, chỉ cần một quả cầu lửa cũng diệt được oán linh, huống chi là Chu Tước bản mạng, những oán linh hận không thể bay nhanh về phía này đều nhanh chóng bị đánh tiêu tán.

Quân Yến dò xét khắp nơi, nói: “Sương mù có thể ngăn cách thần thức, không thấy gì cả. Ca ca, khi đó chúng ta đứng bên ngoài nhìn thấy Tụ Âm Trận, xem ra chỉ cần rời khỏi vùng đất ban nãy, sẽ bị cơn lốc đó cuốn vào đây.”

Quân Trì ngồi xổm nhìn thổ nhưỡng trên mặt đất, đột nhiên nói, “Quân Yến, đệ nhìn thổ nhưỡng này xem, có phải chứa Thiết Tinh Sa hay không.”

Hoàn chương 72.
Bình Luận (0)
Comment