*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiên Ma Thể Sư Tôn ThiênTác giả: Nam ChiEditor: Mạc Vô Thần.:Chương 7:.
Ninh Phong tiên quân nghiêm mặt phân phó Xương Gia chân quân mọi chuyện ổn thỏa, sau khi nói xong, hắn tỏ vẻ “Sư tôn ngài cần phải làm đến thế ư? Vì sao phải làm vậy chứ? Thật sự phải làm à?”… mới là lạ. Từ đầu chí cuối hắn vẫn bảo trì vẻ mặt nghiêm túc, phi thường trịnh trọng hỏi, “Sư tôn, ngài bảo đệ tử phải chú ý vị Liễu Quân Trì đó, nhưng tại sao lúc trước không cho phép đệ tử dẫn hắn về cùng?”
Ninh Phong tiên quân nhàn nhạt liếc mắt, y vẫn chưa lên tiếng Hạo Thương đã xen vào, “Không phải mọi chuyện rõ ràng lắm sao, nếu ngươi cứ thế dẫn hắn đi, sẽ không có chuyện người ta tân tân vạn khổ tìm tới, làm thế mới khiến hắn chết tâm. Ngươi đúng là tiểu oa nhi, đầu óc không bình thường gì hết.”
Xương Gia chân quân thi lễ với Hạo Thương, nghĩ mình lại bị một thanh kiếm coi thường.
Chẳng lẽ hắn không hiểu đạo lý này hả, nhưng vẫn không rõ vì sao sư tôn ngạo kiều như thế, chỉ cần điều khiển tâm trí Quân Trì là được rồi, cần gì hao phí tâm tư dạy dỗ hắn làm gì?
Ninh Phong tiên quân nói, “Cứ làm như đã dặn.”
Xương Gia chân quân cung kính đáp, “Vâng.”
Ninh Phong tiên quân hỏi một số chuyện tu luyện thường ngày của hắn, sau đó từ từ giải đáp từng thắc mắc, rồi mới nói, “Ngươi không cần chú ý nhiều chuyện phàm tục, trên Nhật Cảnh Phong nếu như thiếu người thì cứ sang chỗ tông chủ chọn là được.”
Xương Gia chân quân nói, “Thật ra không có gì lớn, chỉ là sư tôn không để đồng tử đến hầu hạ, nhìn đệ tử thường xuyên đến đây nên ngài mới nghĩ lầm đệ tử cực nhọc thôi. Kỳ thực chẳng sao cả.”
Ninh Phong nói, “Đã thế, chờ Liễu Quân Trì đến sơn môn, ngươi hãy dẫn hắn đến chỗ bổn tọa làm đồng tử.”
“Sao cơ?” Xương Gia chân quân sửng sốt, một lát sau mới đáp, “Vâng.”
Ba tháng sau, đã kề cận ngày Đan Càn tiên tông mở đại hội tuyển đệ tử, đệ tử tham gia tuyển chọn phải đến phía Đông bờ biển Nguyệt Lạc hải, đại hội sẽ bắt đầu từ chỗ này.
Quân Trì và Nhạc Ly ra ngoại thành, đó là một quảng trường cực lớn, chung quanh là những bờ đê cao cao, Nguyệt Lệnh hải chính là nơi Đan Càn tiên tông bảo hộ, sóng biển cuồn cuộn không ngừng, gió to vùn vụt, theo đó là vô số yêu thú, tụi nó liên lục nhảy lên mặt biển, những tu sĩ bình thường khó lòng đối phó nổi.
Trải qua ba tháng tu luyện, Quân Trì giờ đã nắm vững công pháp khống chế ngoại đan trong cơ thể, khiến nó hoàn toàn bị giam cầm, không thể nhìn ra tu vi, cũng có thể phát huy hoàn toàn công dụng.
Loại pháp môn này, kỳ thực rất yếu, không có tác dụng thực chất, chẳng thể khống chế yêu đan ngoại đan cho bản thân tu luyện, chỉ đơn giản là để người ngoài không thể nhận ra tu vi mà thôi, khiến hắn thoạt nhìn giống như phàm nhân. Theo lời Nhạc Ly, trừ phi là tu sĩ Đại Thừa kỳ, thì không một ai có thể nhìn ra bí mật đó.
Cho nên đây chính là pháp môn che dấu tu vi, người thường không ai phí tâm tu luyện hết, lại nói, chẳng ai lại nuôi ngoại đan ngoài đan điền bao giờ.
Quân Trì nói với Nhạc Ly, “Tiền bối, nếu gặp chuyện thì hãy liên lạc với ta, trên đường phải chú ý.”
Nhạc Ly đáp, “Lấy tư chất của ngươi, chắc sẽ dễ dàng thông qua khảo hạch, nhưng nhớ nếu đến trước mặt Ninh Phong tiên quân, ngàn vạn lần không được chọc giận y, ngươi không phải đối thủ của y đâu.”
Quân Trì hò hét trong lòng, nghĩ mình đương nhiên biết phân nặng nhẹ, tất nhiên không dùng trứng chọi đá với Ninh Phong tiên quân, nói, “Yên tâm đi, ta biết mà.”
Nói xong, Quân Trì lại đưa túi trữ vật cho Nhạc Ly, “Tiền bối, chỗ này có một ít linh thạch, và các loại linh dược cần thiết, cách dùng đều ghi trên ngọc giản, ngươi nhìn một cái là biết à.”
Nhạc Ly cũng không khách khí, tiếp nhận xong rồi bảo, “Đã vậy, ta đi đây.”
Quân Trì gật đầu, khi Nhạc Ly chuẩn bị rời khỏi, Nhạc Ban lập tức chui khỏi cổ áo, mở to hai mắt nhìn Quân Trì rồi phát ra âm thanh xì xì, tỏ vẻ nó phải cáo biệt.
Quân Trì cười cười khoác tay, “Nhạc Ban, ngươi cũng bảo trọng nhé.”
Nhạc Ban giật giật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó liền bị ca ca mang đi mất.
Nhạc Ly hành tẩu chậm rãi, nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.
Nhạc Ly mang theo Nhạc Ban tiến vào Lưu Ly hải, còn Quân Trì thì xuất phát đến Đan Càn tiên tông.
Vì đại hội tuyển đệ tử đã sắp bắt đầu, nên trên bờ Nguyệt Lệnh hải tụ tập rất nhiều người vây xem náo nhiệt.
Khắp bờ biển nơi nơi bao phủ đầu người, trên không trung còn vài tu sĩ cưỡi yêu sủng hoặc dùng pháp bảo, kẻ có tiền thì cưỡi yêu thú bóng loáng đẹp mắt, một chiếc thuyền lớn như những tòa lầu cao tầng trôi nổi giữa không trung, linh quang tráng lệ, khiến người ta nhìn mà lóa mắt, ai ai cũng xì xào bàn tán không biết người nào ở bên trong.
Ví dụ, một người bên cạnh Quân Trì trầm trồ, “Đó là chiếc thuyền bảo vật trăm năm của Bạch gia, nghe đâu tiểu công tử Bạch Kiếm lần này cũng tham gia đại hội thì phải.”
“Bạch gia là gia tộc phụ thuộc Đan Càn tiên tông, chắc phải có năng lực cao cường chứ, bộ không thể tuyển thẳng vào Đan Càn tiên tông sao?”
“Đan Càn tiên tông chẳng có mấy loại cửa sau gì đâu, vô luận thuộc gia tộc nổi tiếng cỡ nào, đệ tử muốn tiến vào nội tông đều phải tham gia đại hội chọn lựa trực tiếp.”
“Tiến vào nội tông? Đừng nói đại hội lần này là tuyển thẳng vô nội tông chứ?”
“Hở, các ngươi không biết sao? Bọn họ là một đại gia tộc, tất nhiên hi vọng đệ tử được kỳ vọng tham gia đại hội rồi, nếu như lộ mặt ở đây cộng thêm biểu hiện tốt, như thế sẽ khiến các đại trưởng lão chú ý, vừa khiến trưởng lão cảm thấy họ không vô năng vừa có thể dựa vào quan hệ đề bạt đệ tử, nếu trưởng lão nhận xét gia tộc bọn họ đủ khả năng, các quản sự gia tộc có thể diện, mà các nhóm đệ tử cũng có thể diện, chuyện tốt đến thế sao không làm. Chỉ có mấy gia tộc không có đệ tử hữu dụng, chỉ biết dựa vào quan hệ để vào ngoại môn mới không đến đây thôi. Lại nói, muốn vào nội tông đâu dễ, chỉ có vài người được chọn trực tiếp, ai mà không mơ đến chuyện vào nội tông chứ, nhưng chỉ việc cạnh tranh với đệ tử ngoại tông thôi đã không dễ dàng.”
Vị tu sĩ vừa nói là một người nhạy bén, người chung quanh ai cũng “ồ ồ ồ” cảm thán, xem ra sau khi được đề điểm tất cả mọi người đã hiểu rõ hết rồi.
Điều này chứng minh, xung quanh Quân Trì chỉ là những người đến xem náo nhiệt, hoặc là tin tức không vững đã vội chạy tới tham gia đại hội.
Và Quân Trì cũng nằm trong top những người tin tức chưa rõ đã chạy tới tham gia.
Thời gian gần đến, trên mặt biển bỗng xuất hiện một thứ tròn tròn như cái mâm, Quân Trì vừa nhìn lập tức kinh ngạc, “UFO?”
Tu sĩ bên cạnh liếc mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Ngươi bị sao thế, cái gì mà du nhị hồ, đây là thuyền.”
Quân Trì im lặng bước hai bước ra xa.
Cái mâm trông như UFO bay từ mặt nước lên đến không trung, một tu sĩ mặc hắc y nạm kim sắc bỗng dưng xuất hiện, lớn tiếng nói, “Đây là lần thứ mười vạn linh bảy Đan Càn tiên tông tuyển chọn đệ tử, Đan Càn tiên tông chào đón tất cả các vị có tâm muốn tham gia, tại hạ là Lưu Cùng Dự, giám khảo ải thứ nhất, nói đến đây chắc mọi người cũng đoán được nội dung là gì rồi, chỉ cần từ đây băng qua Nguyệt Lệnh hải đến bờ đối diện là được. Thời gian tối đa là hai ngày.”
Lưu Cùng Dự chưa dứt lời đã có người kinh hô, “Không lẽ đây chính là Lưu chân quân – Lưu Cùng Dự, người nắm giữ càn khôn ư, nhìn hắn một thân hắc y dáng người phiêu phiêu, dù ải này không qua nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn thôi đã may mắn lắm rồi.”
Người bên cạnh bỗng hỏi, “Sao hắn không mặc bạch y?”
“Vì sao phải mặc bạch y chứ? Hắc y rất đẹp, thần bí, cao quý!”
Vì thế liền bị xem thường, “Ngươi thì biết cái gì, Xương Gia chân quân vẫn thường mặc bạch y…”
Quân Trì âm thầm cách xa thêm một khoảng, nghĩ thầm làm ơn đừng lây bệnh não tàn cho ta.
Lưu Cùng Dự nói xong, Quân Trì vẫn đang trầm tư suy nghĩ cách nên băng qua Nguyệt Lệnh hải thế nào, chỉ thấy tay giám khảo khẽ nhấc, đánh ra vài chục tia bạch quang, hình thành một cây cầu dài, đầu bên kia thì đáp lên bờ, đầu còn lại thì khuất tầm giữa biển rộng xa xa.
Bởi vì Nguyệt Lệnh hải bị cách ly, cho nên dù là tu sĩ cấp cao cũng không thể xuyên qua nhìn rõ tình hình bên kia.
Cả Quân Trì cũng không thể biết đối diện trông như thế nào.
Sau khi chiếc cầu hoàn thành, mọi người tham gia đại hội lập tức chen chúc nhau chạy lên đó.
Quân Trì vẫn chưa động, chỉ đứng yên quan sát bọn họ.
Bởi vì người rất đông, đợt đầu chạy lên thuộc dạng năng lực hữu hạn, thậm chí còn rớt khỏi cầu ngã vào biển lớn mênh mông, có người còn bò lên được, cũng có người bị nước biển nhấn chìm không thấy thân ảnh, đôi khi còn bị yêu thú chờ sẵn ở đó một ngụm nuốt chửng.
Không khí nhất thời hỗn loạn thê thảm, mà vị giám khảo họ Lưu chỉ đứng yên trên mâm tròn lạnh nhạt nhìn hết thảy.
Người đứng chờ với Quân Trì không ít, những người này, một là đã từng tham gia nên rút kinh nghiệm, hai là thuộc gia tộc lớn có chút bối cảnh, biết rõ làm thế nào để qua ải, ba là giống như Quân Trì vậy, dù chưa từng tham gia và chẳng có ai đi nhắc nhở hắn, nhưng vẫn có thể dựa vào bản thân dự đoán kết cục chẳng mấy tốt lành.
Mấy chục vạn người muốn băng qua cây cầu hẹp quả thật không dễ dàng, Quân Trì đợi cỡ nửa canh giờ, thấy không còn ai ở đầu cầu nữa, bấy giờ mới chậm rãi lại gần.
Những người lên cầu, dù không có bản lĩnh tu tiên nhưng ít nhất phải có linh căn mới đặt chân lên được, thường là Luyện Khí kỳ hoặc Trúc Cơ kỳ, tất nhiên cũng có tu sĩ cấp cao, thậm chí là Kim Đan kỳ, đấy là thiên tài trong số các thiên tài, tham giá đại hội với mục tiêu tiến vào nội tông, nếu được các đại trưởng lão coi trọng thì còn gì bằng.
Cây cầu có tác dụng đo lường tu vi, một người đã quá năm mươi tuổi vừa giơ chân đã bị lực lượng mạnh mẽ bắn trở về, đần độn ngồi dưới đất hô to, “Chuyện gì vậy, sao lại đẩy ta trở về chứ?”
Có người thay gã giải thích, “Tưởng lừa nổi quan à, ngươi nghĩ Đan Càn tiên tông là đâu, xương cốt già rồi mà còn đua đòi tham gia đại hội tuyển nhận đệ tử, phải dưới năm mươi tuổi, ngươi nghĩ mình bao nhiêu?”
“Ta chỉ mới năm mươi mốt tuổi mà, vì sao lại không được?”
“Năm muối mốt là già rồi, đại thúc, ngươi mau trở về thôi.”
Vì thế tu sĩ ôm mặt hướng lên trời kêu la khóc lóc.
Quân Trì nhìn gã một cái rồi bắt đầu cuộc hành trình của mình.
Lên cầu rồi, Quân Trì mới phát hiện hết thảy không đơn giản như tưởng tượng, hắn hoàn toàn không nhìn thấy gì dưới cầu, chỉ cảm nhận linh khí như một tấm màng, nghĩ thầm, ban đầu cứ tưởng nhiều người chen chúc nên mới ngã xuống, giờ xem ra có khi họ dẫm sai vị trí không chừng.
Quân Trì nghĩ thông suốt, sau mỗi bước đi dưới lòng bàn chân lại xuất hiện ngũ sắc chợt lóe, cứ nghĩ là do Ngũ linh căn của mình gây ra, thử nhìn sang người đằng trước, ngược lại không thấy bất kỳ ánh sáng nào cả, có lẽ chỉ có bản thân mới nhìn thấy ánh sáng mà thôi.
Dù sao Quân Trì cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, lại có không ít kinh nghiệm, khảo nghiệm xem như nhẹ nhàng, hắn nhanh chóng vượt qua kha khá số tu sĩ, đó là một quá trình lâu và dài dòng, đi trên một cái cầu trong suốt, dưới chân chỉ toàn gió to sóng lớn, cuồng phong thường bất ngờ quét qua, đứng mà không vững thì chắc chắn sẽ ngã, nên nhớ có không ít yêu thú còn đứng dưới chờ ăn thịt đấy.
Quân Trì đoán, ải này là muốn khảo nghiệm ý chí cực đại của con người.
Một tu sĩ đằng trước bỗng quỳ xuống cầu bò, bò một hồi rốt cuộc không nhịn nổi nữa loại tra tấn tinh thần như thế nữa, liền khóc lóc kêu to, “Lão tử không tham gia, mau dẫn ta về bờ, dẫn ta về bờ đi.” Nhưng giám khảo họ Lưu chẳng mảy may để ý tới hắn, một nữ tu hảo tâm đi ngang nhỏ nhẹ nhắc nhở, “Trừ phi khảo nghiệm kết thúc, bằng không chẳng ai đưa ngươi về đâu, ngươi cứ ngồi đợi ở đây, qua hai ngày là xong.”
Tu sĩ nghe vậy khóc càng thê thảm, “Ta không bao giờ, không bao giờ tới tham gia nữa, thật con mẹ nó tra tấn!”
Quân Trì đi không chậm, vượt qua một đám người vốn dĩ đi trước hắn, cũng có không ít người ngồi một chỗ chẳng muốn tiếp tục, thậm chí có người bị gió cuốn vào biển hay không cẩn thận trượt chân rơi xuống, nháy mắt đã bị nước bao phủ hoặc bị yêu thú nuốt gọn, Quân Trì bấy giờ mới thấu hiểu một điều, Đan Càn tiên tông quả thật chào đón tất cả mọi người tới tham gia, nhưng kỳ thực máu lạnh vô cùng, căn bản chẳng màng bọn họ sống chết ra sao.
Tất nhiên, Quân Trì không định tới thảo phạt gì đó, hắn giờ chỉ chú tâm vào con đường của mình.
Nhưng tu sĩ đằng trước lại không cẩn thận trượt chân mém rơi xuống biển, hắn lập tức thi triển thân thủ kéo người nọ lên, trông đối phương có vẻ hoảng hốt, lúc kéo lên cũng chỉ biết thẩn thờ ngồi đó.
Quân Trì thở dài, lại tiếp tục tiến về phía trước.
Càng đi xa, người tham gia càng ít, bước chân nặng nề hơn rất nhiều khiến người ta cảm thấy áp lực trầm trọng, mơ hồ kéo dài, không biết đâu mới là điểm dừng, thời gian quy định là hai ngày, giờ chắc chưa qua bao lâu, Quân Trì thầm tính, đại khái khoảng hai canh giờ.
Khi đi trên cầu, hoàn toàn không thể sử dụng pháp bảo hoặc tu vi, chỉ biết dựa vào ý chí và tinh thần bản thân.
Tầm mắt chỉ thấy chiếc cầu kéo dài không dứt, xung quanh là một mảnh sương mù bao phủ, phía dưới là sóng cuồn cuộn, trừ bỏ ngũ sắc dưới chân ra, cái gì cũng không nhìn rõ.
Quân Trì kiên định tiến về phía trước, chỉ cần nghĩ Quân Yến đang đứng bên kia chờ mình, hắn như được tiếp thêm dũng khí và nghị lực vô hạn, đi mãi đi mãi không ngừng.
Hoàn chương 93.