*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiên Ma Thể Sư Tôn ThiênTác giả: Nam ChiEditor: Mạc Vô Thần.:Chương 10:.
Giám khảo ải thứ ba – Bạch Phổ đã đến, Mẫn Tú Thanh lại gần nói với hắn, “Vượt qua cửa thứ hai vẫn còn bảy trăm hai mươi ba người, lần này quả thực có không ít hạt giống tốt, tông chủ chỉ dặn để lại một trăm người, nhưng ta lại thấy thế thật phí phạm những người có tiềm lực quá.”
Bạch Phổ đáp, “Thì vì đại hội tuyển nhận đệ tử lần trước đó, ai cũng biết Nghiêm trưởng lão nổi tiếng hà khắc sẽ chủ trì, cho nên đều bị dọa lui không tham gia, còn giờ Nghiêm trưởng lão đã bế quan, biết ông không thể chủ trì, tất cả mọi người đều muốn tới thử một lần. Còn nữa, các đại gia tộc phong phanh nghe tin Ninh Phong tiên quân định tuyển mấy vị đệ tử vào Nhật Cảnh Phong, vô luận làm thế nào cũng phải đến thử coi sao.”
Tu vi Ninh Phong tiên quân ở Đan Càn tiên tông tuy không phải cao nhất, bất quá lại là người được hoan nghênh nhất.
Nguyên nhân chủ yếu chính vì, thứ nhất y là tiên thể trời sinh, chỉ cần nhìn thôi là có thể tiến bộ một bậc, huống chi còn phụng dưỡng dưới tòa nữa chứ; Thứ hai, y từng là thượng tiên ở Tiên giới, há có thể so với mấy tu sĩ đại năng tầm thường, vừa hiểu biết rộng, tài nguyên lại nhiều, ở Diễn Võ đại thế giới thuộc tầng lớp không thể nào địch lại; Thứ ba, nghe đồn y vẫn còn giữ liên hệ với tiên nhân trên Tiên giới, đều là các vị bằng hữu tốt; Thứ tư, trên người y có rất nhiều công pháp cấp truyền thuyết, có thể dựa vào tài năng mà dạy dỗ, làm đệ tử y chính là con đường tu luyện tốt nhất, cái này có thể lấy Xương Gia chân quân làm ví dụ; Thứ năm, y còn là một mỹ nam tử, mỹ nam tử, so với Nghiêm trưởng lão râu ria xồm xoàm lôi thôi lếch thếch tất nhiên được hoan nghênh hơn nhiều.
Mẫn Tú Thanh gật đầu tỏ ý tán đồng, nói, “Lần này quả thật không tồi. Ta còn nhìn thấy tiểu đệ đệ nhà ngươi nữa, biểu hiện khá tốt. Cơ mà hắn cứ bám theo một tu sĩ không biết danh tính, ngươi hãy lưu ý hơn.”
Bạch Phổ đáp, “Thì bởi vì nó tới tham gia, ta mới phải tới chỗ sư tôn, bảo ta không thích hợp chủ trì ải thứ ba, sư tôn trả lời không ngại, cho nên ta mới tới đây.”
Mẫn Tú Thanh cười, “Nhìn linh căn tiểu đệ đệ ngươi, hẳn là có thể trực tiếp vào tông môn, chẳng ai dám nói gì, lại nói, ta thấy hắn rất kiên định, đạo tâm không tồi.”
Mẫn Tú Thanh rời đi, Bạch Phổ xuất hiện trên đỉnh đại điện cuối quảng trường, đứng trên ngói lưu ly, hắn cũng vận hắc y, trên hắc y xuất hiện hoa văn từa tựa Mẫn Tú Thanh.
Thấy giám khảo xuất hiện, tất cả mọi người đều quay sang nhìn, Quân Trì và Bạch Kiếm cũng đứng dậy.
Bạch Kiếm nhỏ giọng nói với Quân Trì, “Nhìn thấy không, là đại ca ta đó, lợi hại chưa?”
Quân Trì liếc mắt nhìn Bạch Kiếm, “Ngươi nói vậy không sợ bị người nghe thấy sao, biết ngươi thông quan, tưởng ngươi đi cửa sau vào?”
Bạch Kiếm trả lời, “Đại hội này có không ít thế gia tử biết rõ đại ca ta, ta không nói họ cũng biết à. Với lại ngươi nhìn tu vi và linh căn ta này, nếu ta còn không thông qua thì ai sẽ thông qua đây.”
Quân Trì “Ừm” một tiếng tỏ vẻ mình đã hiểu, nhìn hào khí bừng bừng của Bạch Kiếm, hắn thật ra vô cùng thưởng thức, cơ mà gã lại không biết điều bỏ thêm một câu, “Thấy ta ưu tú cỡ nào chưa, ngươi nhất định phải giao Hắc Bá Thiên cho ta.”
Quân Trì không biết phải nói gì, “Nó tên Nhạc Ban, cả gia đình đều họ Nhạc, ngươi đừng tùy tiện sửa tên nó. Hơn nữa gia đình nó là danh môn, chứ không phải mấy loại tiểu yêu ven đường đâu.”
Bạch Kiếm nói, “Cái tên Nhạc Ban cũng dễ nghe, chỉ là không đủ khí phách, chữ Ban nghe cũng hơi tục. Kỳ thật trước kia tên ta không phải là Bạch Kiếm, mà là Bạch Thanh, sau đó cảm thấy chữ Thanh quá bình đạm, nên kêu Kiếm mới hay, sắc nhọn bá đạo cỡ nào, có câu người như tên, một cái tên tốt, sẽ dẫn đến một khởi đầu tốt.”
Quân Trì cảm thán, “Cái tên này quả thực xứng với ngươi.”
Bạch Kiếm liến thoắng, “Ta cũng nghĩ như vậy đó.”
Quân Trì, “…”
Sau khi Bạch Phổ xuất hiện, các tu sĩ trên quảng trường đích thực ấn tượng với hắn, bắt đầu khe khẽ thảo luận, có người nói, “Đấy là trưởng tử Bạch gia – Bạch Phổ, là thủ tịch đệ tử ở Thừa Quang Phong, mới tám trăm năm đã Hóa Thần, thời gian chỉ lâu hơn Xương Gia chân quân một chút thôi.”
“Tham gia đạo hội không phải còn có tiểu nhi tử Bạch gia, Bạch Kiếm hay sao? Hắn là ca ca Bạch Kiếm, giờ lại tới chủ trì đại hội, như thế được à?”
“Nghe đâu danh ngạch tiến vào tông môn rất nhiều, một Bạch Kiếm cũng không nhằm nhò. Người ở tông môn tự có suy tính riêng.”
“Ta cũng nghe nói danh ngạch không ít, nhưng hai lần trước cũng nói chiêu trăm người, cuối cùng chỉ chiêu hai mươi, còn số lượng trực tiếp vào nội tông thì chỉ một hai người. Hy vọng lần này sẽ thu đủ một trăm.”
“Trăm người cũng chỉ là con số xấp xỉ, ta nghe nói chỉ cần mầm tốt phù hợp yêu cầu, bọn họ đều chiêu hết, nếu lúc đó người nào cũng ưu tú, không nhất định phải là một trăm, hơn một trăm nữa không chừng.”
“Nói vậy không phải tiện cho mấy đại gia tộc đi cửa sau lắm sao? Bình phẩm ai tốt ai xấu không phải chỉ dựa vào một câu của họ à?”
“Ngươi nói mấy lời này thật quá thiển cận, có thể thông qua trạm kiểm soát tất nhiên không tệ, tông môn chọn người, không phải muốn chọn là chọn đâu, mà chỉ quan tâm đến người cuối cùng thông qua ải mà thôi. Đan Càn tiên tông lớn cỡ nào, sừng sững đứng đó suốt mấy chục vạn năm, sao có thể làm ra những chuyện hủy hoại thanh danh như vậy.”
Lời nói ra đánh trúng tâm mọi, ai cũng gật đầu đồng ý.
Bạch Phổ đứng trên đỉnh đại điện, “Thông qua ải thứ hai gồm bảy trăm hai mươi ba người, xin chúc mừng. Ta là giám khảo ải thứ ba, tự Bạch Phổ. Từ giờ ta sẽ là người giám sát khảo nghiệm các ngươi.”
Trên quảng trường vốn còn rôm rả tiếng nói chuyện xì xào, giờ đã tĩnh lặng như tờ, dù là người cuồng vọng cỡ nào, cũng tỏ vẻ dễ bảo lắng nghe lời hắn nói.
Tám trăm năm Hóa Thần, điều này không hiếm, nhưng Bạch Phổ là kiếm tu, kiếm ý đã luyện tới tầng thứ năm, nhìn hắn ôn hòa thế thôi, khi xuất kiếm lại thập phần bá đạo, được mệnh danh là “Vạn quân kiếm”, vào ngày tổ chức đại bỉ trăm năm trước, khi đó hắn vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng thành tích lại đứng thứ mười tám. Đan Càn tiên tông vốn không chuyên về kiếm, thế nên kiếm tu tương đối ít, hắn coi như xuất sắc nhất trong số những người đồng lứa rồi.
Đương nhiên, kiếm tu lợi hại nhất Đan Càn tiên tông, nghe nói là Ninh Phong tiên quân.
Đồn rằng Ninh Phong tiên quân vốn là kiếm tu, thế nhưng chưa từng nhìn thấy y xuất kiếm bao giờ, có lẽ thần kiếm bổn mạng của y không còn bên người, cho nên y không muốn dùng kiếm nữa.
Rất hiển nhiên, Đan Càn tiên tông mỗi lần phái giám khảo ra, nhân vật càng về sau thì càng lợi hại, mọi người ai cũng chờ mong không biết Xương Gia chân quân có làm giáo khảo hay không, và ải cuối cùng chắc chắn sẽ do một vị trưởng lão nội tông giám sát.
Bạch Phổ nói, “Ải thứ hai cũng như ải thứ ba, đều là chân ngã, mọi người phải thông qua điện ‘Ngụy tồn thực’, ta ở đằng sau chờ các ngươi, một canh giờ. Nếu một canh giờ sau vẫn chưa vượt qua thì sẽ bị trả về bờ Nguyệt Lệnh hải bên kia.”
Hắn nói xong rồi chỉ ôn hòa gật đầu, tiếp đó phất tay đánh một cái lệnh bài lên trên cửa đại điện, đại môn yên lặng tự động mở ra.
Một tu sĩ dẫn đầu tiến vào, tiếp đó hàng người không ngừng di chuyển.
Kiều Thi Vân đến bên cạnh Quân Trì và Bạch Kiếm, ba người cùng nhau tiến vào phiến môn, nhưng vừa tiến vào cả người bỗng dưng hốt hoảng, Quân Trì thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, hắn lập tức gượng người, cố gắng giữ vững thăng bằng.
Khỏi nghĩ cũng biết, trong đại điện là một đại trận.
Quân Trì nhìn nhìn chung quanh, trừ bản thân ra thì chẳng còn ai khác.
Nơi nơi đều là màu trắng xóa, trừ bỏ chính hắn, cái gì cũng không có.
Không âm thanh, không hơi thở, chân hắn rõ ràng đang đứng trên đất nhưng lại không có xúc cảm.
Hắn lắc người vất vả tiến lên phía trước mấy bước, phát hiện đúng như suy nghĩ của mình, trừ bỏ thị giác thì chẳng còn bất kỳ cảm giác nào, mặc dù hắn đã vào điện ngụy tồn thực, nhưng giờ nhìn thì không thấy cánh cửa nữa, xem ra chỉ còn cách tự mò mẫm mà thôi.
Hắn đi về phía trước trong vô thức, xung quanh chỉ toàn màu trắng bệch, khiến người ta cảm thấy bất lực, hơn nữa ở đây chỉ còn mỗi mình hắn, không xúc giác, không khứu giác, dần dần, hắn có cảm giác như bản thân cũng hòa làm một với cái thế giới này, chứ không còn là người sống chân chính.
Quân Trì trở nên nóng nảy, nghĩ thầm, ta là ai, ta thật sự tồn tại ư, vì sao chỉ có thể nhìn thấy mà không cảm giác được, ta có tồn tại thật hay không?
Hắn cố gắng suy nghĩ, nhưng dù thế nào cũng chẳng thể nghĩ ra bản thân rốt cuộc là ai, đang làm gì, vì sao lại ở đây, là thứ gì, hắn chả nhớ gì hết.
Quân Trì càng thêm sợ hãi, ngã phịch xuống mặt đất, nhưng hoàn toàn không có cảm giác, hắn phát hiện mình không nhớ nổi bản thân, không thể không suy nghĩ lung tung, hắn là gì, có tồn tại thật không, hay chỉ là một ý niệm mà thôi.
Không biết qua bao lâu, Quân Trì rốt cuộc mơ hồ có cảm giác, vì sao ta lại không tồn tại chứ, chỉ cần ta còn ý thức, thì ta chính là tồn tại thật sự, ta là người làm chủ ý thức, ta tồn tại là bởi vì thế.
Ta là ta, khác với những thứ màu trắng xung quanh, ta rất đặc biệt, “ta” là duy nhất, ta là người sở hữu mọi thứ, chính ta đã dung hợp chúng nó vào đây, ta có con đường của mình, là tồn tại thật sự.
Dần dà, nỗi sợ hãi từ hư vô từ từ tiêu biến, hắn thấy một thứ ánh sáng chói lóa phía trước, mơ màng bước về bên đó, bởi vì không có cảm giác, hắn không biết mình đang đi, đang bò, hay bay, cũng có thể là lết, tóm lại, hắn chỉ mải mê chạy theo tia sáng, ánh sáng dần dần tạo thành hình cánh cửa, hắn lập tức phóng người qua, tiếp đó là một trận choáng váng, hắn thoát ra ngoài, ngã xuống mặt đất, cú ngã này không hề nhẹ, dù bản thân là tu sĩ cũng cảm thấy đau đớn.
Chính đau đớn này đã khiến Quân Trì hồi thần, hắn mừng rỡ, ta rốt cuộc có cảm giác rồi, cái gì cũng cảm nhận rõ ràng, hắn nhớ lại nơi mình sinh ra, nhớ Liễu Quy Hải, nhớ Liễu Quân Yến, nhớ Liễu gia và cả những chuyện từng trải ở Thần Long Chi Uyên, nhớ mình đang ở Diễn Võ đại thế giới, và lý do tại sao mình đang ở đây…
Hắn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, phía trước là một quảng trường nhỏ, hai cái cây bồ đề, cây bồ đề tuổi tác ít nhiều cũng vạn năm, thân cây thô to, lá cây rợp bóng, có một người đang ngồi xếp bằng trên cành cây, ánh mắt bình đạm nhìn hắn, đó chính là Bạch Phổ, còn thêm một người nữa, đang cúi người bày đệm tịch bồ đoàn đã chuẩn bị sẵn, không ngờ đấy lại là Hư Không công tử.
Hư Không công tử quay đầu nhìn người thứ hai vừa xuất trận, thấy Quân Trì, cũng sửng sốt hồi lâu, sau đó gã an vị, không quan tâm tới Quân Trì nữa.
Có tu sĩ cấp cao ở đây, thần thức khi trao đổi có thể bị chặn đứng, cho nên Hư Không công tử hoàn toàn không có ý chào hỏi Quân Trì.
Quân Trì đứng lên, chỉnh chu lại quần áo trên người, nghĩ thầm tự kỷ có chỗ tốt của tự kỷ, chứ loại đường “chân ngã” hay hào khí “đường của mình ta”, người bình thường đúng là khó làm nổi.
Hoàn chương 96.