Màn đêm sắp buôn xuống Thiên Quyền dẫn cậu xuống lầu đưa về phủ.
Thiên Quyền đưa tới nơi rồi rời đi, để lại chìa khóa một phòng được dọn dẹp sạch sẽ dành cho cậu.
Bước vào phòng cậu hai tay đóng chặt cửa, tiến tới giữa phòng ngồi xuống dùng thần thức đi vào không gian Đá Thần, vừa vào trong cậu đã hét toán lên.
“Cha là cao thủ cơ mà? Sao cha không để lại gì cho con ngoài viên Đá Thần thế này?”
Tàn hồn Đá Cương cười khổ, khi sống toàn bộ vật phẩm trên người đều từ gia tộc.
“Năm đó cha bị trục xuất khỏi Gia Tộc, mọi thứ trên người đều bị tịch thu toàn bộ, không còn gì trên người.”
Biết cái khó từ cha mình cậu cũng không hỏi nữa, rời khỏi không gian cậu nắm lấy bảy viên thượng phẩm Tinh Thạch tu luyện, bóng tối rũ xuống, ánh sáng trôi đi.
Một tuần sau trước cửa phòng, Thiên Quyền đứng đợi cậu xuất quan.
Trong phòng cậu mãi mê tu luyện, đến khi đạt Trúc Cơ trung kỳ mới dừng lại.
Mở mắt ra thứ đầu tiên cậu chú ý là Tinh Thạch.
Ai thấu nỗi đau này, tất cả đều hóa thành bột phấn, khóc không ra nước mắt, miệng lẩm nhẩm đưa tay mò lại trong đống bụi.
"Tinh Thạch của ta"
Kiểm tra cánh tay mình đã hồi phục hẳn, trước đó cậu đột phá Trúc Cơ, mở ra huyết mạch tu luyện cơ thể tái tạo thương thế, nhờ đó vết nứt rạn từ tay có thể tu bổ dần lành lại.
Sau một hồi tìm kiếm, trên tay chỉ còn một viên thượng phẩm Tinh Thạch, bước ra cửa vẻ mặt chán nãn, nghĩ đến đột phá Trúc Cơ thật khó khăn.
Thiên Quyền nghe kể lại bất ngờ xem cậu như quái vật mà sùng bái, người khác muốn lên một cấp Trúc Cơ cần hấp thu một trăm viên trung phẩm Tinh Thạch cộng thêm thời gian hấp thu hết cũng mất nữa năm, còn cậu đốt sáu viên thượng phẩm liên tiếp trong bảy ngày lên một cảnh giới, không biết nên gọi cậu là phá gia chi tử hay thiên tài.
Đốt tiền thế này cậu không biết làm cách nào để tiến tới cảnh giới Kim Đan.
“Thiên Quyền, chúng ta đi mua kiếm, sau đó vào khu rừng Yêu Thú luyện cấp nào.”
Hai người vừa đi vừa trò truyện về loại Kiếm.
Kiếm được chia làm bốn loại: Thường Kiếm, Linh Kiếm, Bảo Kiếm, Tiên Kiếm.
Suy nghĩ một hồi, bản thân cậu không còn nhiều Tinh Thạch, ngoài mua kiếm ra không biết làm gì.
Hai người dạo quanh thành để mua Kiếm, cậu nhắm trúng một cây Linh Kiếm rất đẹp vừa đủ một trăm viên trung phẩm đổi một thượng phẩm Tinh Thạch.
Mặt dù tu luyện Vô Không học Đá Pháp không cần vũ khí nhưng cậu lại ưa thích Kiếm Khách nên vẫn mang theo kiếm bên mình.
Kiếm cũng đã có bọn họ đi tới cửa Nam, vừa bước khỏi thành cậu đưa Tiểu Ảnh ra, hiện tại nó rất lớn cảnh giới Tinh Yêu Thú thất cấp.
Tiểu Ảnh vừa xuất hiện Thiên Quyền la lớn.
“Yêu Thú.. Đá Quý huynh, nó ở đâu ra thế?”
Cậu chỉ vào Tiểu Ảnh nói.
“Nó là bạn đồng hành của ta, ta nhốt nó ở không gian bí mật.”
Hai người cười vui vẻ nói vừa đi vừa nói chuyện dọc đường tiến vào khu rừng.
“Quý huynh, ta thấy huynh mạnh như vậy, ta gọi huynh là đại ca nhé!”
“Ừ! Nhị đệ! Ha ha!”
“Đại ca, huynh nhà ở đâu thế?”
“Nhà ta à, ở phía Tây Nam gần Tần Thanh Thành đấy.”
“Thật à! Đại ca, đệ nghe nói nơi đó có khu rừng Hoa Linh chứa Linh Dược rất nhiều.”
“Đúng rồi Nhị đệ, ta cũng từng vào khu rừng đó, không may bị truyền tống trận đưa đến Hắc Dạ Thành, trải qua nhiều biến cố rồi ta mới đến đây.”
Một canh giờ sau, bóng dáng hai người lọt qua khu rừng đầy tán lá rập rạp, Thiên Quyền mở lời.
“Đại ca, chúng ta đến rừng Hóa Tinh rồi.”
Rừng Hóa Tinh là khu rừng được biết với mỏ Tinh Thạch cực lớn, được cất giấu trong lòng đất, trải dài ba ngàn đến bốn ngàn dặm, Yêu Thú có rất nhiều.
Ở nơi đây Thú Triều hay xuất hiện mỗi đợt một ngàn đến hai ngàn con từ Tinh Yêu Thú đến Huyết Yêu Thú, dẫn đầu là một con Kim Yêu Thú.
Hai cậu bước vào rừng được vài phút, bắt gặp một con Hầu Tinh Tinh Yêu Thú thất cấp.
Yêu Thú này quá yếu cậu không muốn ra tay, vẻ mặt tươi cười nhìn sang Thiên Quyền.
“Ha ha! Nhị đệ, ta giao nó lại cho đệ đấy, đập nó sấp mặt cho ta.”
Thiên Quyền gật đầu lao lên, lướt vào dưới bụng Hầu Tinh đâm thẳng lên, chưa kịp đâm thì đã bị nó vả cho một phát vào mặt.
Rầm..
Cú đánh quá bất ngờ làm Thiên Quyền không kịp né, ăn một đòn trực tiếp gây nên choán váng.
Ong.. Ong..
Mặt cậu ta sưng vù bên má phải, thấy vậy cậu cười to.
“Ha ha! Nhị đệ, mặt của đệ mắc cười quá.”
Nhặt một hòn đá dưới đất lên, cậu sử dụng kĩ năng sáng tạo đặt biệt.
"Ám Sát Đá"
Viên đá lao đến với vận tốc ánh sáng.
Vút..
Đập thẳng vào đầu Hầu Tinh.
Bóp..
Hầu Tinh xoa đầu quay tứ phía tức giận đập tay vào ngực rống lên.
Ư.. Waaa..
Nó điên dại lao đến Thiên Quyền, lần này cậu ta cẩn thận hơn không khinh địch nữa, nghiêng người né tránh và tung chiêu vào hông bên trái nó.
Phập.. Phập..
Chưa hết, Thiên Quyền luồn lách đâm tới đâm lui, cho đến khi khắp người cậu ta toàn máu.
Hầu Tinh bị đâm nhiều chỗ tức giận đập tứ phía.
Ầm.. Ầm..
Thiên Quyền vừa né vừa chửi.
“Ôi chết tiệt, con khỉ điên này, nổi khùng gì thế xem chiêu này của ta.”
Hỏa Linh Kiếm Kĩ.
Hình dáng một hư ảnh bé tí lao đến, Hầu Tinh thấy nguy hiểm đưa tay lên đỡ nhưng với thân hình Hỏa Linh nhanh chóng né tránh thành công và đâm nhiều nhát vào thân thể to lớn kia cho đến khi gục ngã hoàn toàn.
Ầm...
Một tiếng ngã lớn phát ra, Hầu Tinh lăn đùng ra đất chết tức tưởi, đáng thương cho nó vì sự khác biệt đằng cấp quá lớn, uy lực Kiếm Pháp cũng rất mạnh.
Thiên Quyền bước tới lấy một dụng cụ tạo lửa từ đâu ra tranh thủ nướng nó làm thức ăn.
Đá Quý cười vui vẻ nói.
“Ha ha! Nhị đệ, đệ nướng nó chín chưa, cho ta ăn nữa.”
Thiên Quyền đáp lời.
“Đại ca, đợi đệ tí, đệ đem nó đi chế biến đã, ngồi đó xem tay nghề nấu nướng của đệ này.”
Cậu ta đem con Hầu Tinh vừa mới giết đi chế biến, bỏ thêm vài loại gia vị đặt biệt nào đó.
Nướng thịt lên mùi thơi nồng nàng bay khắp rừng, Đá Quý và Tiểu Ảnh thèm chảy cả nước miếng.
“Thơm quá! Nhị đệ, xong chưa ta thèm muốn chết rồi đây này.”
Cách phối hợp mùi vị rất đạt tiêu chuẩn, Thiên Quyền xách một cái đùi to của Hầu Tinh chạy đến. Cả hai cầm lấy ăn ngấu nghiến, dáng vẻ như bỏ đói lâu ngày, ăn xong còn khen đáo để và đòi thêm phần.
Gần đó một nhóm bốn người lang thang ngửi được mùi thơm nên chạy đến.
Ba người họ đang ăn thì ở sau lưng có tiếng nói, một người trong nhóm đó bước ra.
“Xin chào, có thể cho bọn ta ăn chung không? Bọn Ta sẽ trả bằng Tinh Thạch.”
Xua tay không thèm quay đầu lời nói cậu văng vẳng bên tai bọn họ.
“Các ngươi muốn ăn thì tự đi mà kiếm, bọn ta không cần Tinh Thạch từ các ngươi. Đi đi bọn ta đang ăn đừng làm phiền.”
Một người trong đó thấy cậu xua tay tức giận.
“Hừ! Các ngươi không cho thì bọn ta cướp.”
Khinh thường họ cậu lại tiếp tục ăn, bây giờ là thực lực sinh tồn, bản thân không thể nhu nhược như trước nữa.
Hắn thấy cậu quay lại càng thêm tức suy nghĩ, hai thằng nhóc chỉ khoản mười hai mười ba thì làm được gì.
Hắn là Tu Tiến mười tám tuổi, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, tính khí tham lam, khinh người, nào sợ ai.
Người mở miệng đầu tiên là Li Máu mười chín tuổi, tu vi Trúc Cơ trung kỳ, bình tỉnh quyết đoán, rất đam mê đánh nhau chưa từng giết ai.
Hai người con gái còn lại đều mười bảy tuổi, Hà Linh tu vi Luyện Khí cảnh tầng chín, Pha Ly tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.
Hà Linh nhõng nhẽo lên tiếng.
“Tiến huynh, muội rất đói.”
Tu Tiến nghe xong thì hắn chịu không được đành phải lao lên, Tiểu Ảnh thấy vậy phóng ra ngăn cản, tu vi nó Luyện Khí cảnh tầng bảy.
Hắn khinh thường nói.
“Hừ! Chỉ một con súc vật mà dám đối đầu ta.”
Hắn chuyên về thể tu, đánh không nương tay ra chiêu nào toàn chí mạng chiêu đó.
Ầm..
Tiểu Ảnh cào vào mặt hắn, hắn tức tối lao vào tung quyền là một ảo ảnh Hỏa Hùng lao đến.
Đáp trả hắn bằng chiêu Phong Bạo, Tiểu Ảnh há miệng ra mà thổi nhưng đẳng cấp còn quá thấp, không thể đẩy lui Hỏa Hùng ảo ảnh.
Nhìn thấy đồng đội mình sắp nguy cấm cậu đưa kiếm lên hô to.
Đá Ảnh.
Một viên Đá khổng lồ ảo ảnh lao đến đập thẳng vào ảo ảnh Hỏa Hùng.
Ầm..
Tu tiến bị chiêu vừa rồi làm trọng thương lui vài bước học máu, hắn quay đầu cầu viện trợ từ người mình.
“Huynh còn chờ gì nữa còn không mau sang đây giúp ta một tay.”
Nghe gọi tên kia vẫn bình thản “Để hắn cho ta tới tiếp, đệ lui về đi ta thích công bằng.”
Hắn tiến đến chào hỏi “Ta là Li Máu, xin được chỉ giáo."
Đá Quý khinh thường nói.
“Đừng nhiều lời cứ xuất hết thực lực của ngươi đi.”
Hắn ta lao lên tung chiêu Hồng Linh Nhất Kích, thanh kiếm uốn lượng xé gió bay đến.
Vù..
Vẻ mặt cậu bình thản đưa kiếm lên chém xuống, một hình chữ X lao thẳng đến.
Ầm.
Vừa nhìn thấy đối thủ, cả hai lao vào nhau, chiêu thức cứ vậy mà tung ra, làm cây cối gần đó ngã xuống.
Bốn người còn lại với một chú sói, bất ngờ trước trình độ Kiếm Pháp của Đá Quý.
“Trời! Thằng nhóc này vậy mà đánh ngang ngửa với Li Máu huynh, lúc nãy ta mà tiếp nó chắc chết.”
“Ha ha! Đại ca ta mà! Ta còn không biết huynh ấy mạnh đến đâu nữa.”
“Wow.. Nhìn kĩ mới thấy cậu ta đẹp trai thật!”
“Hả? Cô khen hắn? Sao bấy lâu nay không khen ta?”
“Hứ, ngươi chỉ giỏi phét thôi, ta khen ngươi làm gì.”
Quay lại hai người đánh nhau, cậu dùng Phi Dạ Hành, luyện đến cảnh giới khinh công nhảy lên hô lớn.
“Tiếp một chiêu này của ta.”
Ảo ảnh viên đá khổng đập xuống, thấy vậy Li Máu tung chiêu đáp trả.
Thất Tinh Kiếm Pháp.
Xung quanh hắn ta xuất hiện bảy ảo ảnh thanh kiếm phóng tới.
Vèo... Đùng..
Dư chấn vụ nổ đẩy hai người văng ra xa, Li Máu đứng dậy nói lớn.
“Tiếp đi! Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy sản khoái thế này.”
Đó đến nay cậu cũng chưa từng hăng hái như vậy.
“Từ khi ta lớn lên đến giờ, đây là trận đánh nhau đầu tiên của ta.”
Hai người nói xong lại lao vào, ngươi chém ta đỡ, ngươi tung chiêu ta phá.