Tu Tiên Đá Thần

Chương 15 - Truyền Thừa Uyên Ương

Tiểu Ảnh từ xa chạy đến, vừa rồi nó đi loanh quanh tìm được thứ gì đó, bước đến bên cạnh Đá Quý biểu cảm có bảo vật, cậu đứng lên kêu gọi đám người kia.

“Mọi người, Tiểu Ảnh tìm được thứ gì đó, chúng ta theo nó nào.”

Cả đám bất ngờ đi sau lưng cậu thắc mắc, Tin Hạnh thay mặt nhóm người mình mở lời hỏi.

“Tứ đệ của mấy người là Yêu Thú gì thế?”

Ma Hầu thấy khó hiểu?

“Ta thấy nó hình như là Bạch Sói mà có gì đặt biệt đâu?”

Thiên Quyền cười đáp.

“Đệ ấy à! Có khi là Thần Thú mò Tinh Thạch đấy mấy người tin không?”

Diệp Vân mỉm cười nói theo.

“Đúng đó hôm bữa nó còn tìm một mỏ Tinh Thạch cho bọn ta nữa mà, các người không tin thì đợi mà xem!”

Nhóm người họ thấy phe Đá Quý thật lạ thường, một người thì tu vi rất cao, một chú sói chuyên tìm kiếm thứ kì lạ, hai người này là một cặp, trong khi đó cả hai suốt ngày vui cười, còn cặp kia khuôn mặt ủ rủ làm họ khó hiểu.

“Thiên Quyền huynh đệ, tại sao hai người đi trước kia cả ngày ủ rủ còn hai người thì ngược lại?”

Theo một chặng đường dài mà hầu như Thiên Quyền không hiểu rõ cậu nghĩ gì, ngoài vài câu tấu hài giúp họ vui lên.

“Cái đó à, chắc Đại ca với Tứ đệ nhớ đến cô nương nào đó.”

Diệp Vân đưa tay đánh cậu ta.

“Huynh không biết thì đừng có nói bậy, không phải ai cũng như huynh đâu. Hai người chúng ta cũng không biết, huynh ấy không có nói.”

Mọi người đi một đoạn đường dài, họ dừng chân trước một hồ nước trong xanh, xung quanh không gian im ắng.

Ma Hầu nhìn xung quanh một mảnh trống không toàn cây cối ở giữa chỉ có mỗi cái hồ nước khó hiểu?

“Tinh Thạch đâu, ở đây có cái quái gì, ta chỉ thấy một mảnh trống không thôi?”

Thiên Quyền cho rằng Tiểu Ảnh lừa mình nên bước đến gần nó hỏi.

“Tứ đệ, Tinh Thạch đâu? Đừng chơi huynh.”

Tiểu Ảnh đưa đầu xuống mặt nước le lưỡi ra liếm.

Thấy vậy Diệp Vân đập trán than ôi.

“A! Trời ơi! Đệ ấy khác nước.”

Riêng Đá Quý tò mò nhìn xuống mặt nước.

“Hình như không phải nó khác nước đâu, dưới này có thứ gì đó? Để huynh xuống đó thử xem.”

Tiểu Ảnh gật đầu, tâm ý cả hai tương thông, cậu liền nhảy vào lòng nước lặng sâu xuống dưới, bơi khắp nơi tìm kiếm, cậu thấy ở độ sâu khoảng vài chục mét xuất hiện một hang động, hụp hơi mạnh mẽ bơi tốc lực tới đó.

Chân vừa chạm vào hang động, cảm giác mọi thứ xung quanh khô ráo, không có một tí nước nào chảy vào đây, bề mặt hang động có một cánh cửa đá, phía trên ẩn hiện dòng chữ.

"Hồng Mong Kiêu Hãnh, Đời Đau Khổ, Yêu Là Gì."

Tìm mọi cách nhưng không mở được được cánh cửa, cậu chỉ còn cách quay lưng rời đi, bơi một mạch lên khỏi mặt nước.

Trên bờ tám người đứng đợi, chờ tin tức cậu mang lên gần nữa tiếng đồng hồ, thấy mặt nước động, đám người chăm chăm nhìn xuống.

Mặt nước rẽ sang đôi tay cậu tóm lấy đám cỏ trên bờ để leo lên, đám người kia lên tiếng hỏi.

“Ở dưới đó có gì vậy?”

Thở dài một hơi cậu trả lời.

“Ta vừa phát hiện ở dưới nước có một hang động bị khóa bở cánh cửa đá, ta không vào được, mọi người cùng ta xuống xem sao.

Tiểu Ảnh không bơi được nên ở trên trông chừng, cậu dẫn mọi người đi xuống lòng hồ.

Trước cửa hang động mọi người vắt óc suy nghĩ suy nghĩ làm cách nào để mở cánh cổng.

“Mọi người tránh ra để ta tới thử xem.”

Đại Phiêu tung quyền pháp vào cánh cửa đá, liên tiếp nhiều quyền cước lao vào cánh cổng nhưng đều vô dụng.

Ầm.. Ầm..

Âm thanh làm rung cả hang động nhưng cánh cổng vẫn không hề sức mẻ gì.

Vậy nên bọn họ quyết định dùng cách khác, mỗi người ngồi mỗi góc tìm cách mở cánh cổng, chợt Diệp Vân lên tiếng.

“Hay là để muội thử xem.”

Nói xong cô bước đến cánh cửa, đưa tay lên miệng cắn nhẹ, lấy máu bản thân nhỏ vào cửa đá, giọt máu vừa rơi vào bỗng tường đá dị động, xuất hiện dòng chữ khác.

"Anh Là Ai"

Hiểu rõ ý nghĩ cách cửa truyền đạt Diệp Vân gọi Thiên Quyền.

“Nhị ca, huynh lại đây nhanh lên.”

Gần bên Thiên Quyền bước tới, lấy một giọt máu nhỏ lên cánh cửa đá theo lời cô, vết máu biến đổi làm cánh cửa rung lên.

Ting..

Trên cánh cửa đá hiện lên hai dòng huyết mạch, Thủy Điệp với Hỏa Linh xoay quanh nhau trở thành đôi uyên ương, Diệp Vân nhìn say đắm thốt lên.

“Wow! Đẹp thật! Nhị ca huynh có thấy gì không?”

Không rời mắt khỏi cửa đá Thiên Quyền đáp.

“Huynh thấy! Huynh thấy! Huyết Mạch của ta và Muội tạo thành một hình gì đó.”

Hai dòng huyết mạch trên cánh cửa đá biến đổi thành hình bát quái nữa Thủy nửa Hỏa, cửa đá động đậy từ từ kéo lên.

Kéc..

Âm thanh cửa đá lâu năm không ai mở, kèm theo nhiều mảnh bụi đất rớt xuống, trước mặt họ một đường hầm dài bị chắn bởi hai bức tường, ánh sáng xung quanh được thấp bởi ngọn đuốc Hỏa Linh.

Không ngờ Diệp Vân mở được cánh cửa, cậu lên tiếng hỏi.

“Tam muội, sao muội biết là dùng máu để mở cửa đá?”

Diệp Vân tươi cười.

“Tại muội thấy chữ trên đá, nó giống câu chuyện muội từng trải qua cho nên muội lấy máu để thử thôi, không ngờ thành công thật.”

Mọi người cất bước tiến vào, đến cuối đường hầm họ phát hiện một bộ hài cốt dựa vào bức trường, tay trái giữ mảnh giấy, tay phải cầm chặt quyển sách, dưới chân có lọ thủy tinh và một thanh kiếm cắm bên cạnh cái rương.

Đá Quý bước đến cầm tờ giấy lên xem xét, hiện tại chiếu theo Niên Đại 1005 Đại Lục Tiên Thiên, như ghi chép từ mảnh giấy cậu hình dung được thời gian thi thể này mất rất lâu.

Ghi chép từ mảnh giấy.

"Người vào đây chắc hẳn là một đôi uyên ương, hai người các ngươi xem như có duyên với ta, trên tay có cuốn Song Tu Kiếm Pháp do ta để lại, kèm theo nhiều thứ khác.

Ta Thiên Long, vợ ta Tiểu Thanh, hai vợ chồng ta mệnh danh kiếm khách lừng danh nhân tộc.

Niên Đại 905 năm, một cuộc chiến lớn giữa hai thế lực lớn Nhân Tộc với Ma Tộc.

Biên giới rừng Bóng Đêm trận chiến đẫm máu Nhân Ma, hai chúng ta vì muốn bảo vệ Hòa Bình nhân loại, tham gia vào cuộc chiến này, nó kéo dài như không hồi kết.

Ngày hôm đó chúng ta nghỉ ngơi tại danh trại địa phận nhân tộc, một người lạ mặt xuất hiện tự xưng Tướng Quân Tiên Phong Ma Tộc, tu vi hắn Nguyên Anh hậu kỳ, hai ta tu vi chỉ với Nguyên Anh trung kỳ đánh nhau hai ngày hai đêm, tối đó hắn xuất chiêu bóng đêm bao phủ cả một vùng, ta lao lên tiếp đại chiêu ấy nhưng không may bị thương nghiêm trọng, vợ ta muốn cứu ta nên nhốt ta vào truyền tống trận rồi đưa đến đây, khi ta biết được bản thân bị đưa sang rừng Hóa Tinh cách rất xa nơi ban đầu, bản thân tu vi đã cạn dầu, hết hi vọng cứu nương tử mình, ta lập một hang động để người có duyên giúp ta bảo vệ vùng đất nhân tộc, vừa tạo xong hang động cũng là lúc Linh Khí hao mòn, ta viết mảnh giấy này để lại cho người kế thừa hi vọng to lớn.."

Đọc đến đoạn phía dưới thì cậu dừng lại.

“Nhị Đệ, của đệ này chủ hang động có lời muốn nói với đệ đấy.”

Thiên Quyền cầm mảnh giấy lên đọc đoạn sau.

".. Chào chàng trai, nếu cậu đang đọc mảnh giấy này thì phải nhớ lời ta truyền đạt, thanh Hỏa Tức Kiếm thuộc loại Bảo Kiếm, ta mong cậu hãy nhận nó, chăm sóc tốt và bảo vệ cô gái đó, đừng để người cậu yêu thương đau khổ, để rồi giống như ta không thể bảo vệ cho nương tử mình.. Thiên Long"

Thiên Quyền quỳ xuống nhận thanh kiếm sau đó lấp bấp nói.

“Bảo Kiếm trời ơi, Đa tạ Thiên Long Sư Phụ!”

Cầm thanh kiếm trên tay cậu ta vẫn không thể tin được bản thân nắm giữ Bảo Kiếm giá trị liên thành, xem bộ kiếm pháp màu sắc Lửa Tuyền.

"Song Tu Kiếm Phá Thiên"

“Khoảng thời gian sau Đại Lục xuất hiện đôi Uyên Ương tung hoành khắp Dạ Long Thành, mọi người ai cũng đều biết đến với tên gọi Quyền Vân Tinh Sơn."

Nhóm người Tin Hạnh tới mở chiếc rương bên trong có hai chiết nhẫn không gian, còn lọ thủy tinh dưới đất chứa Linh Đan cấp năm khoảng mười viên.

Bọn họ kiểm tra hết trong hang động bao gồm: Hai cái nhẫn, Hỏa Tức Kiếm, cuốn Lửa Tuyền Kiếm Pháp "Song Tu Kiếm Phá Thiên", một lọ Linh Đan cấp năm

Bên trong hai chiếc nhẫn có năm ngàn viên hạ phẩm, hai trăm viên trung phẩm Tinh Thạch, mấy chục cây Linh Dược cấp một đến ba.

Trong lọ Linh Đan cấp năm có Thổ Đan, Kim Đan, Mộc Đan, Hỏa Đan, Thủy Đan mỗi loại hai viên.

Đến lúc phân phát tài nguyên cho mọi người cậu đứng ra chia.

“Hỏa Tức Kiếm với Kiếm Pháp "Song Tu Kiếm Phá Thiên", nhị đệ ta lấy còn lại là của mọi người.”

Tin Hạnh cảm thấy phần được chia hơi nhiều vì họ được ăn ké thôi chứ chưa hề bỏ tí công sức nào.

“Không, dù sao hang động này là do hai người đó mở, những thứ đó đều là chủ hang động để lại cho hai người họ. Trong hai chiết nhẫn này bên ta lấy sáu phần, kèm theo bốn viên Linh Đan cấp năm là Kim Đan với Mộc Đan, mọi người đồng ý không?”

Năm người còn lại đồng thanh kêu lên.

“Đồng ý!”

Theo ý bọn họ cậu nhận lấy tinh thạch với thảo dược.

“Đa tạ! Mọi người!”

Nữa canh giờ sau bọn họ đứng ở bờ hồ chia tay nhau, nhóm Tin Hạnh còn việc cần làm nên phải rời đi.

“Bọn ta đi đây! Tạm biệt!”

Nhóm người Đá Quý đưa tay tiễn họ, Thiên Quyền mở lời mời họ có dịp ghé thành mình.

“Mọi người nếu rảnh hãy ghé sang Dạ Long Thành bọn ta, ta là Nhị Thiếu Chủ Thiên Dược Các”

Nhóm Tin Hạnh đồng thanh.

“Bọn ta nhất định sẽ đến!”

Nghe cậu ta nói mình là Nhị Thiếu Chủ Thiên Dược Các Diệp Vân bước tới hỏi.

“A! Nhị ca, Huynh dám giấu muội, Nhị Thiếu Chủ có quen cô bé nào chưa?”

Thiên Quyền cười khổ.

“Nương tử, huynh nào dám có ý với cô nào, không tin thì muội theo huynh về mà xem.”

“Hứ! Muội không đi đấy, Huynh làm gì được muội.”

Ngắt quãng câu chuyện của họ, cậu đem phần vật phẩm vừa lấy được chia đều.

“Nhị đệ, ta không biết chế đan trong nhẫn này có Linh Dược, bốn viên Thủy Đan và Hỏa Đan, thêm hai ngàn viên hạ phẩm Tinh Thạch đưa lại cho đệ.”

Kiểm tra trong không gian Đá Thần có tám mươi viên trung phẩm Tinh Thạch đủ để cậu tu luyện dần dần với hai viên Thổ Đan.

Thiên Quyền cầm lấy rồi họ tiếp tục lên đường, thời gian cứ vậy mà trôi qua gần một tháng, ba người loanh quanh trong khu rừng Hóa Tinh thu nhập không ít tinh thạch với thảo dược.

Cậu không lấy Dược Liệu chỉ lấy Tinh Thạch để tu luyện, trong không gian Đá Thần đạt mức hai ngàn năm trăm viên hạ phẩm, một trăm sáu mươi viên trung phẩm.

Ba người nghỉ ngơi cười nói vui vẻ, bỗng chốc sắc mặt cậu biến đổi khi thấy Tiểu Ảnh khắp mình toàn máu từ đâu chạy về.

Mười lăm phút trước tiểu ảnh lom khom tìm Tinh Thạch, nó gặp phải nhóm người Dạ Long Thành, kẻ tự xưng Thiếu Chủ với ba hộ vệ tu vi bọn họ đều là Trúc Cơ trung kì, họ nhìn thấy nó không nói gì mà lao vào muốn giết, bị thương tích đầy mình nhưng nó vẫn không gục ngã mà cố gắng chạy về

Bước chân nó sắp đến cậu nhưng đã phải nằm xuống ngủ một giấc ngàn thu, hận thù nổi lên cậu rống lớn.

“Kẻ nào, là kẻ nào, đã giết Tiểu Ảnh của ta?”

Kể từ lúc làm quen với nó cho đến nay, chặng đường gian nan vui vẻ, đau buồn đều chia sẻ cùng nhau, cảm giác đi thứ quan trọng tâm trí cậu điên cuồng.

Bóng dáng đám người Xà Hóa chạy đến, hắn cười hắc hắc vang vọng.

“Con sói chết tiệt. Chạy nữa đi xem ta có phanh thây ngươi không.”

Phát hiện kẻ đã tấn công Tiểu Ảnh ra nông nỗi này, cậu không một câu nói khuôn mặt giận giữ lao đến hắn.

Hai người còn lại cố kêu gọi cậu nhưng quá trễ.

Đại ca!

Tỏ vẻ khinh thường chủ nhân con sói trắng, hắn ra vẻ hiểu biết cho đám đệ lên thay.

“Ngươi muốn làm gì ta? Ba hộ vệ đập hắn cho ta.”

Cả ba người đi theo hắn đồng âm.

“Vâng, Thiếu Chủ.”

Thanh kiếm lao thẳng tới một hình chữ thập hư ảo hiện lên.

Xẹt..

Ba người kia tiếp bằng đại hồng kiếm xông vào.

Ầm.. Ầm

Hận thù xâm lấn Linh Khí cậu dần chuyển sang màu đen.

Nhận thấy nguy hiểm Thiên Quyền ôm Diệp Vân chạy ra xa.

“Hình như đại ca sắp tung chiêu gì đó, tốt hơn chúng ta nên cách xa nơi này.”

Diệp Vân ngại ngùng hỏi lại.

“Nhị ca! Huynh ấy không sao chứ?”

“Không sao đâu, đại ca hình như có đại trận gì mạnh lắm, chúng ta núp đi.”

Cũng may họ chạy trốn, chứ không Tâm Ma đã làm họ bị thương rồi.

Đá Quý Tâm Ma khí tức chuyển thành Ma Khí, nhập ma cảnh giới tăng lên một bậc, nét mặt hừng hực lửa giận, tiến đánh không hề nương tay, đâm chém dám người kia đến khi nằm xuống.

Xẹt.. Phập.. A.. aa..

Tiếng la thất thanh gào thét rợn người, khung cảnh ba người kia nằm xuống, Xà Hóa bất an khi đám hộ vệ không di chuyển, hắn lo lắng rút một tấm Ảnh Phù, triệu hồi ảo ảnh cha hắn Xà Điện xuất hiện tại đó, hắn cầu khẩn.

“Cha cứu con.”

Bình Luận (0)
Comment