Tu Tiên Đá Thần

Chương 2 - Phế Mạch

Ngồi vào bàn ăn Đá Quý đưa chiếc đũa gắp lấy miếng thịt, trong đầu thầm suy nghĩ ký ức lãng quên cậu không biết tại sao phụ thân lại mất, thắc mắc hỏi mẫu thân.

“Mẹ ơi, tại sao con lại mất đi ký ức trước năm tuổi, có liên quan gì đến cha mất. Con nghe mọi người nói cha là cao thủ cơ mà?”

Nghe con mình hỏi Thanh Lai bất chợt hồi tưởng kỉ niệm khi xưa.

15 năm về trước... Biên giới Tây Bắc trận chiến lớn giữa Nhân Ma làm hàng trăm thế lực lớn nhỏ tham gia vào chiến tranh, dẫn đến cả vùng đất nơi đây trở nên âm u, nhà cửa tan nát, âm thanh than khóc vang khắp nơi làm cho lòng người rét lạnh.

Ngoài cổng thành cao lớn bóng dáng đám người xua đuổi một cô gái, trong đó ông lão lớn tuổi nhất lên tiếng.

“Thanh Lai, con mau chạy đi. Cha không thể bỏ mặt Gia Tộc được, niềm tự hào của cha đều đặt hết vào nơi đây. Còn con hiện tại rất trẻ không thể chết ở đây được.”

Tuổi tác cô gái khoảng mười tám, một lứa tuổi nên kết duyên chứ không phải đối diện với cảnh chia ly. Khuôn mặt xinh đẹp chứa đầy máu, đôi mắt xuất hiện những giọt nước mắt rơi xuống, cô không muốn rời xa tất cả mọi người.

“Không, con không muốn đi đâu cả.”

Biết tính cách em gái mình như thế chàng trai lớn hơn vài tuổi không có thời gian giải thích chỉ đành tóm lấy cô hướng về phía khu rừng lao đi, cô giãy giụa đều vô dụng, mãi cho đến nơi cách xa tòa thành năm mươi dặm anh ta mới dừng lại, đỡ em gái xuống mở lời.

“Tu vi muội rất thấp, hãy nghe lời ca ca nhất định phải sống cho thật tốt, đừng nhìn về quá khứ và mặt kệ nó bước tiếp. Gia tộc chúng ta trải qua kiếp nạn này khó mà tồn tại, mọi người sẽ cố gắng sống sót cho đến ngày tìm ra muội.”

Cô gật đầu lia lịa đưa mắt nhìn bước chân ca ca mình rời đi, trong lòng buồn bã không biết nghĩ gì. Ca ca cô vội vã nôn nóng gấp rút chạy về mà không hề biết cô gái chưa từng ra bên ngoài này hầu như mù đường. Lấy lại tinh thần chợt cô gái nhận ra rằng mình đã bị lạc đường, hoài bão bước theo con đường bản năng chọn. Khu rừng Hoang Vu Đông Ca được biết đến là nơi giàu tài nguyên và nguy hiểm.

Hai ngày lang thang trong khu rừng, cô gặp rất nhiều Linh Thú, Yêu Thú, Ma Thú cấp cao. May mắn trốn tránh mới sống sót được, thức ăn trong hai ngày tìm kiếm chỉ được những thứ không có giá trị no nào, khuôn mặt xinh đẹp trở thành lem nhem và sức lực cạn kiệt.

Không những thế một con vật còn kinh khủng hơn đang đứng trước mặt cô, nó có lớp da màu xanh hệt như đồng cỏ chính xác là Thanh Độc Xà cấp ba Huyết Linh Thú đánh ngang với Trúc Cơ hậu kỳ.

Nó lao đến với tốc độ chóng mặt đưa chiếc đuôi đập mạnh, tu vi cô quá thấp không kịp tránh né.

Ầm..

Bị đánh văng vào đám cây cối gần đó, cô gái nhanh chóng bò dậy và bỏ chạy cho đến khi cô đứng trên bờ vực cao sừng sững. Hơi thở cô bắt đầu mệt mỏi, tay chân run rẩy, máu từ vết thương nhỏ giọt xuống đất, vô vọng mà buông kiếm chấp nhận cái chết.

Trong khu rừng tiếng xé gió vù vù lao tới, một viên đá sắc bén rời khỏi những tán lá cắt ngang cổ Thanh Độc Xà nhanh như tia chớp, máu của nó văng tứ tung làm toàn bộ trang phục trên người cô gái bị thấm ướt thành màu đỏ tươi.

Trên không trung xuất hiện một chàng trai tướng mạo tuấn tú, lãnh đạm, phong thái sáng ngời, đáp xuống mở lời.

“Tại hạ là Đá Cương, tại sao cô nương với tu vi thấp như vậy lại ở khu rừng muôn thú cấp cao này?”

Hai mắt cô nhìn anh ta say đắm, thẫn thờ. Bỗng dưng cô giật mình tỉnh dậy.

“A! Thanh Lai đa tạ huynh cứu giúp. Ta sống ở vùng đất phía bắc, Gia Tộc bị Ma Tộc đuổi giết may mắn mới chạy thoát nhưng ta không biết đường ra khỏi đây.”

Mất máu quá nhiều khuôn mặt cô gái trở nên xanh sao anh ta không nỡ nhìn nên đưa lọ Đan Dược cho cô sử dụng.

“Ở đây ta có Linh Đan trị thương, muội có muốn theo ta để ra khỏi đây không?”

Cô gái đưa đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy bỏ vào miệng, hơi thở trở nên chậm rãi hơn. Sử dụng xong Đan Dược anh ta đưa cô đến một con suối nhỏ nhằm tẩy đi mùi máu trên người.

Qua nhiều ngày đi với nhau hai người nảy sinh tình cảm, không lâu sau họ rời khỏi khu rừng.

Thấm thoát thời gian trôi qua bốn năm, hai người họ đã kết duyên vợ chồng, chung sống với nhau ở thung lũng tây nam, gia đình hạnh phúc với đứa trẻ hai tuổi và đứa thứ hai sắp chào đời.

Mùa thu năm đó, ánh sáng mờ ảo qua khe cửa kéo cô tỉnh giấc, cô đưa tay ôm lấy tướng công mình nhưng ngoại trừ đứa con hai tuổi nằm ở giữa ra thì không còn ai khác. Cô lo lắng bất an vội vã bước xuống giường chạy đi tìm kiếm.

Phát hiện tướng công rời đi để lại một mảnh giấy trên bàn, cô cầm nó lên vừa đọc vừa khóc. "Nương tử ta phải đi gấp, không kịp nói với nàng là ta có lỗi, nàng nhớ phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình và con. Hãy đợi ta! Một thời gian... Đá Cương"

...

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!" Hồi ức mẫu thân đến đây bỗng dưng bị cậu đánh thức, cô đem câu chuyện năm đó kể lại.

"Vào thời điểm năm tuổi, như mọi ngày cha con phải vào khu rừng hái Thảo Dược tranh thủ kiếm thức ăn cho gia đình. Ở nhà ta gọi mãi mà không thấy con trả lời, nghi ngờ con đi theo cha mình. Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì không hay nên chạy đi tìm kiếm. Hay tin người trong làng bàn tán, họ nói rằng con với cha mình đang nằm thoi thóp dưới một vách đá. Khi ta chạy đến nơi thì phát hiện con được bảo vệ trong vòng tay đầy máu của cha mình, lúc đó ông ấy đã qua đời."

Bởi nỗi ám ảnh đó làm cậu không thể nói chuyện với ai, từ đó một cậu bé cáu kỉnh trở nên cô lập trong nhà và làm bạn với những cuốn sách.

Dùng bữa xong cậu cùng gia đình mình đi đến nơi khảo hạch.

Khoảng vài phút sau cả nhà ba người cậu đã tới nơi, mảnh đất trống bị hàng trăm người chiếm đứng, họ chăm chú nhìn lên một khối đá to lớn được đặt ở giữa lôi đài. Đứng từ xa có thể thấy thứ đẹp nhất ở đây không phải mặt phẳng khối đá mà là viên ngọc nằm trên thạch trụ bên cạnh đó.

Cậu đi theo mẫu thân chen lấn vào đám đông, bất chợt cảm nhận được khí tức toát ra từ ba nhóm người trên lôi đài.

Ở cánh trái có hai vị đệ tử nam nữ khoảng mười chín đến hai mươi tuổi theo sau một ông lão vẽ mặt điềm tĩnh. Quan sát chiếc áo màu xanh lục trên người họ, cậu phát hiện màu sắc in đậm hình thanh kiếm hướng bầu trời phi thăng, khẳng định chắc chắn họ thuộc môn phái Phi Kiếm Tiên.

Cánh phải hai người to cao lực lưỡng diện lên bộ trang phục cổ võ, chiếc áo vẻ hình người luyện công thủ thế đứng dưới sơn môn Thiết Kim Tiên.

Ở giữa hai cô nương lãnh khốc với tà áo dài có đính đài sen trắng tinh trước ngực, dáng vẻ lãnh khóc vô tình.

Bên dưới xung quanh cậu lúc này đầy ắp tiếng ồn ào bàn tán.

“Ê ngươi có biết không? Hôm nay ta chắc chắn sẽ vào Phi Kiếm Tiên.”

“Ngươi mà cũng đòi vào Tiên môn, ta thấy ngươi ở nhà chơi với lợn hợp hơn.”

“Hắn nói đúng! Mập như như ngươi thì có huyết mạch gì chứ?”

“Thôi! Ta thấy các người cứ chờ mà xem.”

Âm thanh cãi nhau huyên náo cả thí luyện làm trưởng thôn bực mình hét lớn.

"Mọi người im lặng. Như các vị đã biết thời gian tuyển chọn thiên tài ba năm một lần sắp bắt đầu. Mọi người hãy nhìn bên cánh tay trái ta khối Thạch đá to lớn này có chín bậc, dùng để đo ngộ tính của mọi người. Bên phải là viên ngọc trắng tinh khuyết, dùng để nhận biết tu vi, Huyết Mạch và Linh Hệ. Khi mọi người hoàn thành đủ các điều kiện trên thì có quyền lựa chọn môn phái mình thích và hướng về phía họ."

Tất cả đã sẵn sàng chưa!

Lắng nghe câu nói của trưởng thôn xong các bạn trẻ thay nhau xếp hàng lần lượt từng người bước lên, họ đặt tay vào hai thứ vật phẩm trên lôi đài. Thông tin từng người được hiện lên rất chi tiết và sống động.

Đứng trên lôi đài trưởng thôn liên tục hô lên.

"Hồ Long mười một tuổi, ngộ tính Tam đẳng, Huyết Mạch Bạch Hổ thông thường, tu vi Luyện Khí tầng một, Linh Hệ Hỏa.

Kim Hải chín tuổi, ngộ tính Tứ đẳng với Huyết Mạch Báo Vương cao cấp, tu vi Luyện Khí tầng một, Linh Hệ Kim.

Hầu Mi mười tuổi, Ngộ tính tam đẳng, Huyết Mạch Độc Xà thông thường, tu vi chưa luyện, Linh Hệ Mộc.

Thanh Cung tám tuổi, ngộ tính Nhất đẳng, Huyết Mạch thông thường, tu vi không có, Linh Hệ Thổ, không đạt yêu cầu loại..."

Một lúc sau rất nhiều người bị loại.

Thời gian trôi qua chẳng mấy chốc đến lượt gia đình Đá Quý, cậu nghe theo lời mẫu thân để ca ca lên trước, ở sau lưng lên tiếng cổ vũ.

“Ca Ca, đến lượt huynh rồi cố lên!”

Nghe câu động viên Đá Phi vui vẻ quay người lại đập tay với cậu.

“Huynh lên trước đây.”

Đá Phi bước chân theo nhịp đập lên lôi đài, tiến tới khối thạch đá, ánh sáng lóe lên chói lóa làm bên dưới bất ngờ. Không đợi trưởng thôn nhắc nhở, Đá Phi chuyển sang đặt tay vào viên ngọc đạt được khảo hạch hoàn hảo.

Tiếng nói có vẻ thích thú từ trưởng thôn vang lên.

"Đá Phi mười tuổi, ngộ tính Lục đẳng, Huyết Mạch Trư Vương cao cấp, tu vi Luyện Khí tầng hai, Linh Hệ Thổ."

Đứa trẻ ngộ tính cao thế này không ngờ có thể xuất hiện ở những khu vực hẻo lánh này làm cho người của hai môn phái phải thay nhau hét lên chiêu mộ.

“Tiểu tử ngươi vào Phi Kiếm Tiên bọn ta đi.”

“Hừ! Phi Kiếm Tiên không là cái thứ gì cả. Nhóc con đến với Thiết Kim Tiên bọn ta này.”

Được biết ước ao lớn nhất của Đá Phi chính là có sức mạnh để bảo vệ mẫu thân với đệ đệ mình nên chắc chắn sẽ chọn môn phái có cơ thể chắc chắn.

Hai thanh niên cao to lực lưỡng vui vẻ tươi cười khi nhìn thấy Đá Phi đi đến họ.

Đám người Phi Kiếm Tiên cảm giác tiếc nuối, họ vừa mất đi một thiên tài vào tay đối thủ cạnh tranh.

Đến lược Đá Quý bước lên, cánh tay chạm nhẹ vào khối thạch đá, ánh sáng từ từ đạt tới mức năm và tiếp tục tăng tốc đến bật cuối cùng mới chịu dừng lại.

Mọi người bên dưới thay nhau trầm trồ khen ngợi.

"Trời ơi! Không tin được, thôn chúng ta xuất hiện một vị thiên tài."

"Ta hoa mắt chăng? Ngươi đánh ta thử xem?"

Bốp...

"Đau! Ngươi đánh mạnh thế."

"Ta giúp ngươi tỉnh táo lại thôi nhé!"

Bỗng dưng tất cả mọi người đứng hình trong vài giây, sự yên lặng đến khó tin, họ dồn hết sự chú ý lên cậu.

Bước chân đi đến bên viên ngọc, cậu nhẹ nhàng đặt tay vào nó, ánh sáng lóe lên hiện rõ hình dáng một khối đá đen bóng, sần sùi, cảm giác không có sức mạnh, cậu ngắm nhìn nó một cách khó hiểu?

“Đây là cái thứ gì, tại sao ta lại khác mọi người?”

Trưởng thôn thở dài một hơi thất vọng nói.

"Đáng tiếc... Đá Quý tám tuổi, ngộ tính cửu đẳng, Huyết Mạch Khối Đá phế mạch, tu vi Luyện Khí tầng một, Linh Hệ Thổ, yêu cầu không đạt loại."

Âm thanh trưởng thôn nói lớn từ phế mạch vừa dứt, bỗng xung quanh rất nhiều tiếng cười cợt nhã vang lên.

Phế mạch... Phế mạch... Xuống đi...

“Ta mà là ngươi chắc sớm đập đầu vô gối chết rồi, cứ tưởng đâu thiên tài ai mà ngờ phế vật."

“Ồ! Ta rất bất ngờ, hắn làm sao mà tu lên được Luyện Khí cảnh?”

“Ha ha ha! Kiểu như hắn bỏ ra không một gia tộc nào thèm nhận chứ đừng nói đến môn phái.”

Cả hai môn phái cảm thấy mất mát, một mầm móng tốt như thế lại là phế huyết mạch.

“Giá như huyết mạch cậu bé không phải là khối đá có lẽ môn phái Phi Kiếm Tiên sẽ xuất hiện thêm một thiên tài.”

“Bỏ đi, bỏ đi ít ra huyết mạch khác còn có thể nhận.”

Bước xuống với khuôn mặt buồn bã, cậu đứng bên cạnh mẫu thân suy nghĩ về những gì được viết trong sách cổ, nó không hề đề cập đến Huyết Mạch Khối Đá, nhưng tại sao viên ngọc kia lại đoán ra và mọi người nói cậu là phế mạch.

"Họ có nhầm ở đâu không nhỉ?"Cậu thì thầm tự nghĩ.

Sau một hồi sàng lọc cuối cùng tuyển chọn đã kết thúc.

Về phía nhóm người Phi Kiếm Tiên thu nhận được bảy đệ tử mới, Thiết Kim Tiên cũng không kém chọn được mười người, Hồng Linh Phái dẫn theo hai cô bé xem ra may mắn không ít.

Bước chân rời đi không nỡ, Đá Phi quay người chạy lại khuyên nhủ đệ đệ mình đừng buồn và chào tạm biệt.

“Đệ đệ đừng lo lắng, huynh tin nhất định đệ sẽ trở thành người tài giỏi. Ta đi đây, ở nhà nhớ chăm sóc cho mẫu thân.”

Nghe ca ca khuyên nhủ vẻ mặt cậu hăng hái lên, tin chắc rằng bản thân mình sẽ tu luyện được vội đáp lời.

"Ca ca, đệ sẽ cố gắng tu luyện rồi đến Đế Đô tìm huynh.”

Bình Luận (0)
Comment