Tu Tiên Đá Thần

Chương 24 - Bạch Hầu

Canh năm, trời còn chưa sáng, mọi người đã thay nhau chuẩn bị, tiếng trò truyện khắp các nơi trong thành, bên trong phủ Huyền Vũ Đá Quý đánh một giấc ngủ thật ngon, không gian tĩnh lặng cho đến khi trời sáng.

Trên bầu trời những tia sáng len lói qua các đám mây để chiếu khắp thành, trước cửa phủ Huyền Vũ mọi người tập hợp lại trong đó có cậu, thành chủ Huyền Bá lên tiếng nói.

“Mọi người đã chuẩn bị xong chưa? Xuất phát nào!”

Bọn họ đồng thanh nói lớn.

“Xong rồi! Thưa Thành Chủ!”

Cách phủ Huyền Vũ khoảng vài dặm gần cổng phía Tây, khung cảnh một cánh cổng rộng lớn, có chút cũ nát, dáng vẻ cổ xưa cộng thêm những hoa văn kì lạ, trên thạch đá ở gần đó có một khoảng trống để bỏ thứ gì đó vào, xung quanh có những hộ vệ canh gác nơi đây.

Nữa canh giờ sau, phía trước bọn họ từng nhóm người đi tới, hộ vệ canh gác cúi đầu trước nhóm có mặc bộ đồ Huyền Vũ lên tiếng.

“Thành Chủ!”

Người được gọi là thành chủ, ông ta chỉ xua tay tiếp tục bước đến gần thạch đá, đặt một tấm lệnh bài vào, bỗng chốc tấm lệnh bài tan biến, sự rung động xung quanh, cánh cửa gần đó dần sáng lên, những lỗ nhỏ trên cánh cửa hình như cần Tinh Thạch để khởi động, ông ta quay xuống nói với mọi người.

“Ta là Huyền Bá! Như mọi người đã biết, Huyền Lệnh đã được tìm thấy vào hai ngày trước, hôm nay ta sẽ mở ra cánh cổng truyền tống đến Huyền Cảnh. Theo ta được biết thì cánh cổng này chỉ cho người dưới ba mươi tuổi đi vào, nó không yêu cầu tu vi của các vị, bên trong nguy hiểm như thế nào ta không thể biết được, mọi người có quyền được lựa chọn đi hay là không. Thời gian cánh cổng này đóng lại là ba năm sau, nếu mọi người không ra thì sẽ phải đợi mười năm nữa nó mới có thể mở ra, chắc chắn có những lão già vào hai trăm năm trước đã bị kẹt lại cũng có thể họ đã chết. Còn nữa ai chết ở bên trong là do bản thân quá yếu kém.”

Mọi người nghe xong ai cũng đều lo lắng nhưng tài nguyên bên trong không ai biết được.

Sự tò mò đó làm cho số lượng người đi vào bên trong hơn triệu người, sau này số người chết người chết cũng hơn phân nửa, đều là do một người với biệt danh là Ma Sát giết làm chấn động cả Nhân Tộc.

Ở Đại Lục Vĩ Thần tuổi thọ được chia như sau, người thường đến cảnh giới Nguyên Anh sẽ sống được một trăm năm.

Tiên Nhân là cảnh giới Hóa Tiên họ sẽ sống thêm một trăm năm, khoảng hai trăm tuổi thọ.

Lên cảnh giới Độ Thiên sẽ sống thêm năm trăm năm, khoảng sáu trăm năm tuổi thọ.

Mọi người ở dưới bàn tán xôn xao.

“Ngươi nghe gì không, bên trong có mấy vị lão già mấy trăm năm trước đấy, họ tu vi sẽ như thế nào, ta thấy lo sợ lắm, mấy người bọn ngươi thì sao?”

“Ngươi nghĩ sao họ còn sống sao? Họ ngủm củ tỏi hết rồi, trải qua gần hai trăm năm cơ mà, bọn ta ngu gì không đi, tài nguyên tu luyện không tốn gì cả, lại còn có thể nhận được mấy món truyền thừa cộng thêm vũ khí, có khi hốt được vũ khí tốt đấy chứ.”

“Hắn nói đúng! Ngươi chết nhát đừng vào, bên trong tài nguyên phong phú thế còn không đi, ngươi chờ ai cho ngươi tài nguyên để tu luyện hay sao? Mơ đi!”

Thành Chủ Huyền Bá nói xong đưa những Tinh Thạch vào trên lỗ nhỏ của cánh cổng, một vòng xoáy xuất hiện, Linh Khí toát ra làm người ta muốn lao vào ngay lập tức.

Mọi người kéo nhau bước vào bên trong, nhóm người của Tân Gia khuôn mặt căm hận nhìn chằm chằm Đá Quý rồi đi vào.

Mỗi một người được truyền tống đến những nơi khác nhau.

Không gian bên trong tại Tây Nguyên Rừng, ánh sáng được lóe lên rồi xuất hiện một bóng người.

Đá Quý đi vào cùng với Huyền Vệ nhưng lúc ra chẳng có ai đứng gần. Linh Khí nơi đây rất dồi dào, sự tươi mát làm cho cậu muốn tu luyện ngay, cảm giác nơi đây thật tĩnh lặng không như ở Linh Tiên, bước đi nhìn xem xung quanh nó như thế nào.

Tây Nguyên Rừng trải dài là những mảnh cây cao to lớn, đồng bằng cỏ xanh thẳm với hoa tươi mắt, các dòng sông ào ạt chảy qua, khắp nơi trong khu rừng thấp thoáng bóng người. Mọi người thay nhau chém giết Yêu Thú, còn những người tĩnh lặng chỉ mãi mê tu luyện.

Nữa canh giờ sau, Đá Quý nằm trên một nhánh cây, cứ tưởng rằng sẽ tu luyện hay đi đánh nhau với Yêu Thú, nào ngờ chỉ an nhàn nằm ngủ.

Dưới thân cây một con Thạch Hầu nhỏ, nó cầm những quả trái cây ném lên, khuôn mặt nó cười vui vẻ nhảy nhót.

Bốp.. Bóp..

Cậu ngủ trên cây bị những hoa quả ném trúng, rớt xuống mặt đất đau đớn.

Đôi mắt Đá Quý dần mở ra, đưa tay xoa mông mình mắng chửi.

“Ui da! Kẻ nào phá giấy ngủ của ta vậy?”

Trước mắt cậu là Thạch Hầu con đang vui vẻ trêu tức, cậu bực mình đứng dậy đuổi đánh nó.

Thế là một người một khỉ đuổi nhau khắp khu rừng, cậu có thể dùng đánh thắng nó trong tích tắc, chỉ là hiện tại đang muốn vui đùa với nó thêm tí nữa.

Tưởng chừng như hai bọn họ vui đùa sẽ có một cái kết tốt đẹp, điều không ngờ là Đá Quý vừa chạy vừa cười hắc hắc.

“Ái Chà! Tối nay ta có thịt khỉ nướng để ăn rồi!”

Trong khu rừng bóng đêm dần buôn xuống, trên tay cậu cầm một con khỉ trước ngọn lửa hừng hực bốc cháy.

Thật tội nghiệp cho Thạch Hầu chọc trúng ngay cậu lúc đói bụng, kết quả nó sắp thành bữa tối, bây giờ trong đầu nó đang nghĩ.

Giá như ngày hôm nay nó không ra khỏi nhà thì đâu đến nỗi lâm vào bước đường cùng này.

Phừng.. Phừng..

Từng ngọn lửa cháy lên, làm cho những làn khói bay khắp vùng gần đó, Đá Quý chuẩn bị đưa nó vào, ở sau lưng có tiếng bước chân đi đến, quay lại nhìn thấy có nhóm người lạ, một cô gái xinh đẹp lên tiếng.

“A! Nhị ca! Là Bạch Hầu kìa!”

Đá Quý suy nghĩ mà khó hiểu Bạch Hầu gì ở đây? Nhìn kĩ lại con khỉ này mới thấy nó có lớp lông màu trắng, nó được xem là Bạch Hầu Huyết Mạch truyền thuyết.

Người được cô gái gọi Nhị ca bước đến nói nói.

“Xin chào vị huynh đệ này, con khỉ trên tay của ngươi, bọn ta mua lại được không, ngươi ra giá đi?”

Khuôn mặt Đá Quý khó chịu, đây là bữa ăn tối làm sao có thể bán đi được, cho dù nó là truyền thuyết hay không, cậu cũng ăn tuốt.

“Không được! Đây là bữa tối của ta! Ta không bán! Các ngươi muốn thì đi mà bắt đi, trong khu rừng này nhiều khỉ lắm, lớn nhỏ có đầy tha hồ mà bắt.”

Nghe Đá Quý nói làm cả nhóm bất ngờ, thay nhau mà bàn tán.

“Chuyện gì vậy, Bạch Hầu mà cậu ta lại xem là bữa tối, đây gọi là ngốc hay mạnh quá nên không cần?”

“Ngươi hỏi bọn ta, làm sao ta biết được, đi mà hỏi cậu ta kia kìa.”

Bọn họ đều tò mò muốn biết tại sao cậu không nuôi nó mà lại biến thành thức ăn, họ đem những lời đó lại cho người dẫn đầu để hỏi.

Anh ta bước đến giới thiệu bản thân và mọi người trong nhóm.

“Ta là Kim Trạch, nhị công tử Kim Gia ở Kim Liêu Thành, đây là tứ muội ta Kim Trúc, bọn ta đều là người chung thành. Ngươi tại sao lại đi ăn Bạch Hầu Huyết Mạch truyền thuyết mà không nuôi nó?

Cậu rất đói cười khổ.

“À! Ta là Đá Quý, ngày hôm nay ta chưa ăn gì cả. Buổi sáng lúc ta đang ngủ, bị con khỉ chết tiệt này phá, với lại ta cũng đói nên bắt nó làm bữa tối.”

Nghĩ lại cũng thật buồn cười, đường đường là Trúc Cơ trung kỳ lại quên mang theo thức ăn. Buổi sáng lúc rời khỏi Phủ Huyền Vũ, bọn họ vội quá nên cậu chưa kịp ăn gì, đã vậy cả buổi sáng tìm trong không gian Đá Thần toàn là đá, đến chiều đói quá chỉ đành bắt con khỉ này dùng làm bữa tối.

Bọn họ đem thức ăn đến đưa cho cậu, mọi người cùng ngồi xuống trò truyện.

Kim Trúc nhìn con Bạch Hầu lên tiếng.

“Nhị Ca! Huynh bắt con Bạch Hầu đó cho muội đi.”

Kim Trạch cười khổ nhìn sang cậu.

“Cái này, ta làm sao bắt được, nó của Đá Quý mà?”

Dùng kĩ năng nhõng nhẽo, cô gái làm khó Nhị ca mình.

“Không chịu đâu! Không chịu đâu! Bắt nó về cho muội, nếu không muội về nói với cha là huynh bắt nạt muội.”

Anh ta khó sử, một bên muội muội muốn gì có đó được chiều chuộng từ nhỏ, bên còn lại là Đá Quý mới quen, anh vò đầu mà suy nghĩ.

"Không lẽ mình bị cấm túc thêm ba tháng nữa sao?"

Nhớ lại cảnh đó anh ta thấy chán nãn.

Ba tháng trước, Kim Trúc thích cây kiếm của một cô nương, anh ta phải bỏ hết mặt mũi cầu xin mua lại nhưng đều vô dụng, chẳng hiểu sao muội muội mình lại về nói với cha. Kim Trạch bị cấm túc ba tháng, ngồi buồn bơ vơ trong căn phòng trống, đến một con kiến cũng không có và ở đó suốt ba tháng trời.

Đá Quý cầm Bạch Hầu đem tới đưa cho cô gái lên tiếng.

“Ta cho muội, mà này dù sao nó cũng là của ta, muội muốn có nó cũng phải tới lấy chứ, sao lại nhờ Nhị Ca mình?”

Kim Trúc đưa tay nhận lấy nó, quay mặt đi không nói tiếng nào, nhóm bọn họ có mười hai người, hai nữ và mười nam.

Kim Trạch mười tám tuổi tu vi Trúc Cơ viên mãn nhị công tử Kim Gia, sống buôn thả, thích đi dao du và ngắm cảnh đẹp với mĩ nữ.

Kim Trúc mười ba tuổi tu vi Trúc Cơ sơ kì tiểu công chúa Kim Gia, tính cách cô gái rất ngây thơ đáng yêu, được ở mãi trong phủ từ nhỏ và không thích người ở bên ngoài cho lắm.

Bảy người khác ở cảnh giới Khí Luyện, hai người một nam một nữ là Trúc Cơ trung kỳ, người còn lại là Trúc Cơ hậu kỳ, bọn họ một nữa là người Kim Gia.

Trước khi vào bên trong, người Kim Gia có Thông Linh Phù, bọn họ mới nhanh chóng tìm được nhau. Bọn họ gấp rút tập hợp để bảo vệ, gia tăng số lượng người nhằm ăn toàn, trên đường đi gặp nhiều tán tu thu nhận họ và được như bây giờ.

Với nhiều nguy hiểm tìm ẩn khắp nơi trong Huyền Cảnh, Kim Gia đầu tư một lượng lớn Linh Phù giao cho Kim Trạch nhằm bảo vệ mọi người trong tộc, các thế lực lớn mạnh cũng đầu tư không kém vào thực lực bổ sung cho gia tộc mình phát triển.

Đế Đô chiếm vị thế lớn ở nhân tộc, bởi nguồn tài nguyên lớn mạnh.

Bình Luận (0)
Comment