Tu Tiên Đá Thần

Chương 46 - Thời Gian

Cung thành hiên ngang lộng lẫy cao sừng sững, tạo tác từ những viên đá chắc chắn, nhiều hoa văn được điêu khắc hoa lệ, dưới cánh cổng vào hoàng cung, từng chiếc xe ngựa xa hoa đi ra vào đều bị hộ vệ canh giữ cổng chặn lại, chúng cần kiểm tra mọi người trước khi vào trong, xung quanh đều có quý tộc ăn mặt đẹp mắt nhưng một đám người đi đến làm mất hết thẩm mĩ nơi đây.

Ba chiếc xe lấy nước bẩn từ hoàng cũng mỗi tuần đi tới, bọn họ dừng lại chào những tên hộ vệ như mọi khi, cũng không có gì lạ chúng đành xua tay cho qua.

Vào cổng thành công đám người này tiếp tục đẩy xe, thời gian nữa canh giờ đã đến cửa sau nơi ở Hoàng Tử, họ mở nắp thùng ra sự hôi thối lan tỏa, Đá Quý ngột ngạt đứng lên chỉ đạo họ lẻn vào trong.

Gia viên Hoàng Thất trong căn phòng đóng kín, Liêu Hương tức giận đập phá khắp nơi, những mảnh vỡ văng tứ tung trên mặt đất, không dừng lại cô còn hét to.

“Thả ta ra, đám người chết tiệt này.”

Bên ngoài cách cửa có hai bóng dáng người lên tiếng đáp lại.

“Cô nương chúng ta không có quyền hạn này, chỉ cần cô nghe lời Thái Tử sẽ được an toàn, đừng phí công sức đập phá nữa vô ích thôi.”

Bất chợt cô gái ôm mặt khóc thút thít gọi tên Đá Quý, bản thân không muốn gả cho tên Hoàng Tử kia, danh tiếng xấu xa hắn làm không ai không biết, người dân gọi hắn là tên dâm tặc, nhắm đến con gái nhà ai người đó buộc phải đưa vào Hoàng Cung thị tẩm, tuy Liêu Hương may mắn hơn những người khác được hắn cho danh phận nhưng không biết trong cung này có bao nhiêu người như cô.

Gần đó xuất hiện ba người lén lút lần mò tới, Đá Quý nhìn thấy hai thị nữ trước phòng, quay sang hai tên đi theo sau mình ra hiệu đánh ngất và canh bên ngoài.

Chúng làm theo chỉ đạo lao lên đánh bất tỉnh hai cô gái, họ lôi hai thân thể dấu đi rồi quay lại canh giữ, cậu bước đến cánh cửa chuẩn bị đi vào chợt nghe âm thanh từ bên trong vang ra.

“Ngươi không được vào. Nếu không ta sẽ chết ngay tại đây cho ngươi xem.”

Cánh tay phải Đá Quý chưa kịp chạm vào cánh cửa thì đã dừng lại vội vã lên tiếng.

“Chậm đã! Là ta đây Liêu Hương, muội đừng suy nghĩ dại dột, đợi ta đưa muội ra khỏi đây.”

Vừa nói xong cũng chính là lúc cánh cửa mở ra, ánh sáng mờ nhạt chiếu sáng khắp căn phòng tối tăm, cô gái đầu tóc bù xù trên tay nắm chặt mảnh sứ vỡ đặt trên yết hầu, máu từ đó ứa ra từng giọt li ti chảy xuống.

Nhìn thấy cảnh đó Đá Quý lòng xót xa lao đến ôm chầm lấy Liêu Hương xin lỗi, từ từ lấy mảnh vỡ trên tay cô ấy ra, chỉ chậm một chút nữa thôi cậu sẽ hối tiếc đến cỡ nào, chưa vui mừng gặp nhau bao lâu, tên canh giữ bên ngoài chạy vào hấp tấp nói.

“Thủ lĩnh chúng ta cần phải rời khỏi đây thôi, người của Hoàng Tử đang trên đường tới đây.”

Gấp rút nắm tay đưa cô gái rời đi, vài phút sau tất cả bọn họ đã ra bên ngoài cửa sau phủ Thái Tử, hai người họ leo vào bên trong thùng trống chưa đựng nước thối, đám người họ kéo ba chiếc xe hướng về cổng thành.

Bọn họ rời đi không lâu, Hoàng Tử mới từ phủ Thái Hậu trở về, hắn dẫn theo đám người bước đến trước căn phòng giam giữ Liêu Hương, bên ngoài không có ai canh giữ hơi bất thường, hắn chạy thật nhanh vào nhưng không có ai ở trong đây cả, tức tối ra lệnh điều động binh lính phong tỏa các lối ra.

Chưa đầy nữa giờ tất cả cánh cổng đã bị đóng lại, nhốt hoàn toàn mọi thứ ở trong, đến một con kiến cũng không thể rời khỏi đây, đám người Đá Quý dường như không hay biết gì vẫn ung dung đi tới cổng thành.

Đám hộ vệ đứng ra chặn lại, yêu cầu mở nắp ba thùng nước thải để chúng kiểm tra, bên trong Đá Quý hồi hộp ôm Liêu Hương vào lòng chờ đợi.

Chúng mở hết nắp hai thùng đầu, đến cái cuối cùng bất chợt có tiếng ngựa đi tới, tất cả bọn họ quỳ xuống hô to.

“Tham kiến Thái Tử!”

Nghe đến tên đó Liêu Hương càng sợ hơn nhưng may có Đá Quý bên cạnh giúp cô bình tĩnh lại.

Bước xuống ngựa tên Thái Tử nhìn xung quanh lên tiếng quát.

“Tất cả các ngươi làm gì ở đây, những thứ này vừa rồi các ngươi lấy ở đâu, có phải từ trong phủ của ta đi ra không?”

Vẻ mặt bình tĩnh từ những tên lính Rồng Đất được mài dũa không hề sợ sệt, một người trong đám bước ra cuối đầu đáp lại.

“Báo cáo Hoàng Tử, bọn ta vừa lấy nước thối từ phủ Công Chúa, không tin ngài có thể gọi người ở đó đến tra xét.”

Chưa tin tưởng lắm, hắn gọi người đi điều tra xem có đúng như những tên này nói hay không, chỉ một lát sau tên đó quay lại báo cáo đúng như những gì họ nói.

Thái Tử xua tay quay người rời đi, đám hộ vệ ra lệnh mở cổng, chiếc xe được phép ra ngoài, bánh vừa lăn chưa đầy một vòng đã bị ngăn lại.

“Chờ đã! Không đúng! Các người chỉ lấy mỗi nước thải ở phủ Công Chúa không thể nào đến tận ba thùng, tại sao thùng cuối cùng các ngươi không mở ra cho ta xem?”

Răng Rắc.

Từng mảnh vỡ trong giấc mơ bị nứt ra, khung cảnh mới đó đã tan biến hoàn toàn, kèm theo một bóng đen có dáng vẻ giống hệt Đá Quý xuất hiện, trên người hắn tỏa ra sát khí rất lớn, cậu nhìn không gian xung quanh đều trống rỗng.

Bóng đen dường như không có ác tính, hắn bước đến đưa tay kéo cậu đứng lên.

“Đã lâu không gặp người đến từ thế giới khác, chắc hẳn ngươi đang thắc mắc tại sao ta giống ngươi đúng không.”

Làm sao hắn có thể biết cậu từ thế giới khác đến, nghĩ lại cậu chưa hề nói với ai ngoài tên bạn đầu tiên ra cả, tỏ vẻ đầy thắc hỏi hắn.

“Vậy ngươi là ai, giấc mơ vừa nãy có liên quan gì đến ngươi không?”

Bóng đen suy nghĩ một hồi vẻ mặt buồn đi, bỗng hắn tỉnh táo lại vỗ vai cậu.

“Ta tên Thạch Thần, những gì ngươi thấy chính là kí ức của ta, chắc hẳn ngươi rất muốn xem hết đúng không.”

Hiện tại Đá Quý muốn biết kết thúc câu chuyện đó ra sao, cậu rất mong chờ mảnh kí ức sau cùng.

Hoàng Thành cho dù đẹp đẽ đến đâu cũng đều ẩn chứa những nơi tăm tối, một trong số đó chính là Tử Nha Môn, nó được biết đến chỉ dành những tù nhân phản quốc và bị liệt vào danh sách tử.

Trước cổng hầm nhà giam, đám lính canh gác bỗng cuối đầu với người trước mặt, tỏ vẻ nịnh bợ ra mặt.

“Thái Tử, ngài không cần đến những nơi như thế này, có việc gì cứ sai bảo chúng tôi, thân thể ngài cao quý chúng ta sợ rằng đám người dưới đó sẽ làm bẩn mắt ngài.”

Mặt kệ bọn chúng nói gì hắn vẫn cứ tiếp tục bước xuống, vừa vào hầm không khí nơi đây đều có thể ngửi thấy mùi máu tanh lan tỏa, hắn đi đến một phòng giam gần đó.

Nằm trên những mảnh cỏ khô Đá Quý chợt tỉnh dậy, như lần trước cậu không hề điều khiển được thân thể, trên tay thứ nặng nề làm cậu di chuyển khó khăn, nó được đúc từ những quặng sắt chắc chắn, xung quanh đều có tường chặn, nhìn về phía cổng sắt kẻ bắt cậu vào đây không ai khác ngoài hắn, vẻ mặt hắn tỏ vẻ khinh thường nói.

“Không phải ngươi giỏi đánh đấm lắm ư, giờ thì làm gì được ta, tốt hơn hết ngươi nằm đó chờ chết đi rồi Liêu Hương sẽ là của ta thôi. Haha!”

Giọng cười hắn vang dội khắp nhà giam, làm tâm trí Đá Quý bất ổn hơn khi nghe đến nương tử mình sắp vào tay hắn, tức tối lao đến nhưng bị cánh cổng sắt ngăn cản, đành trút giận lên bức tường.

Rầm..

Nắm đấm làm chấn động cả căn phòng giam, trên tay máu từ từ chảy xuống nhưng hầu như cậu không cảm thấy chút đau nào cả.

Hắn vui vẻ quay lưng rời đi nơi đây, để lại cậu thờ ơ như người mất hồn, từng giọt máu rơi tít tắt xuống nền đất.

Chờ, hiện tại Đá Quý chỉ biết chờ thời gian trôi qua, không còn cách nào để thoát khỏi đây, nghĩ đến hai con vật lấy được từ nhiệm vụ, cậu đã bỏ quên chúng ở nhà mình, giá như nó ở đây chắc có lẽ sẽ giải thoát cho cậu.

Hết hi vọng cậu ngã lưng về vách tường thở dài, cảm giác có thứ gì đó kì lạ phía sau lưng, cậu vội vàng quay người lại kiểm tra, bức tường phẳng lì in hình những nét chữ cũ kĩ bị che lấp bởi bụi bặm bám quanh.

Thổi mạnh vào chúng Đá Quý thấy rõ từng nét chữ hiện lên.

“Chi Ngoại Giai Nhân Bất Thành Thân

Tinh Không Vĩ Ngạn Dạ Lục Phiêu

Phong Nhã Lưu Ký Họa Tâm Thư

Sinh Tử Ngàn Năm Hữu Duyên Tình.”

Chưa xem được bao nhiêu cậu đã bị đám lính lao vào kéo đi, hằng ngày giờ này cậu đều bị chúng tra tấn, nhưng hôm nay khác hẳn mọi khi.

Trước cổng nhà giam những tên mặc chiến giáp sắt đứng đợi, ra khỏi căn phòng tối Đá Quý ngước nhìn lên bầu trời, cảm giác sức sống mãnh liệt trở về, chúng đưa cậu lên chiếc xe áp giải tù nhân, không cần nghỉ cũng đoán ra chúng chuẩn bị chém đầu cậu.

Dọc hai bên đường người dân tò mò thắc mắc hỏi nhau, tên này bị gì mà dẫn đến sắp phải tử hình.

Nữa giờ sau tại giữa thanh thiên, lôi đài được bố trí lính canh xung quanh, vài tên to con cầm những thanh đao trên tay vuốt ve chúng, trong đám tù nhân quỳ dưới đất cậu vẫn bình tĩnh suy nghĩ cách.

Xung quanh người dân muốn biết về người phạm tội bên trên, ẩn mình trong đám đông có vài tên Rồng Đất, họ không còn đi theo Đá Quý nữa, chúng không chỉ tình cờ ngan qua mà nhận được mệnh lệnh từ cấp trên lấy đi báu vật cất dấu ở nhà cậu.

Ngồi thư thái trên chiếc ghế tọa, hắn chỉ vào những tên phạm nhân bên dưới nói lớn.

“Tất cả người dân nghe đây, bọn chúng là sát thủ hành thích Thái Tử, nhưng may mắn người có sao hộ mệnh lớn, bất thành chúng còn cướp đi Vương Phi của chúng ta, không thể tha thứ Hoàng Thượng ra lệnh lập tức chém đầu chúng.”

Thời khắc đến tấm thẻ tử hình làm bằng gỗ từ trong tay tên quan lớn vức xuống, sự yên lặng tạo ra âm thanh va chạm nó với mặt đất cũng có thể nghe thấy được.

Thanh đao lóe sáng từ từ chém xuống cổ Đá Quý, chưa kịp chạm vào toàn bộ đám lính canh hô lớn.

“Có thích khách! Bảo vệ Thanh Quang.”

Bình Luận (0)
Comment