Khoảng thời gian gần năm năm chia tay với Đá Quý, hai người họ sử dụng công pháp tu luyện tiến bộ rất nhanh tu vi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ, nắm giữ bộ Kiếm Pháp rất mạnh mẽ, từng gây náo động toàn thành làm ai cũng biết.
Cầm lấy tấm lệnh bài Thiên Quyền nắm tay Diệp Vân bước về phía sảnh chính, còn tên nô tài cuối đầu bước theo sau.
Ngồi tại đại sảnh đám người Ngựa Non thắc mắc tại sao ở Dạ Long Thành không hề có vị thành chủ nào và cả thế lực Quan Phủ nữa.
Tên thủ quỷ giải thích từ khi Dạ Long Thành chiến thắng trong trận thú triều quy mô lớn, nơi đây không còn tồn tại cái tên gọi Thành Chủ nữa rồi, về phía thế lực Quan Phủ họ từng đến đây nhưng không lâu đã rời đi, trong thành hiện giờ mọi người không cần nộp thuế hay bất cứ thứ gì.
Thiên Quyền từ bên trong bước ra nhìn về phía họ khuôn mặt có vẻ thất vọng, lên tiếng gay gắt tra vấn.
“Các ngươi là ai, tấm lệnh bài này tại sao nằm trong tay các ngươi, mau giải thích rõ cho ta không thì đừng hòng rời khỏi đây.”
Thanh Bảo Kiếm nằm trên vai Thiên Quyền toát ra sức mạnh uy áp về phía họ, tu vi đám người họ nằm ở Trúc Cơ, thời gian đầu có vẻ không sao, còn Tiểu Nghịch nằm ngủ trên mình Hạ Hải Cẩu cảm giác nóng bức trong người, mồ hôi nhệch nhạt chảy xuống mếu máo.
“Nóng! Nóng!”
Diệp Vân thấy đứa trẻ muốn khóc vội dùng thân pháp lao đến bế nó lên.
“Không sao! Ổn rồi bé con!”
Đặt nó xuống đất cô tức tối quay sang mắng Thiên Quyền.
“Huynh làm gì vậy, phải để ý chút chứ, sức mạnh của Hỏa Tức Kiếm toát ra làm sao đứa trẻ có thể chịu được.”
Thu uy áp từ thanh kiếm về Thiên Quyền xoa đầu, tạo vẻ mặt tươi cười móc trong túi ra một viên đan dược định thần tặng cậu nhóc.
“A! Thúc thúc xin lỗi! Thúc nhất thời nóng giận.”
Đưa tay lau vệt mồ hôi trên trán sắp rơi xuống, Tiểu Nghịch cầm lấy viên đan dược vui vẻ cười.
“Hihi! Kẹo! Kẹo!”
Nói xong nó bỏ thẳng vào miệng mình, khen ngợi từ trước đến giờ nó mới thấy một thứ ngon như thế này, khác hẳn kẹo hồ lô thường ngày nó ăn.
Uy áp bị rút về đám người Ngựa Non lo lắng nhìn nhau, người dẫn đầu mới dám bước lên giải thích.
“Tại hạ là Lý Mạch, được chủ sử hữu Thiên Bài ủy thác đưa cậu nhóc đến đây.”
Dò xét bọn họ Thiên Quyền nhận thấy tu vi họ rất cao, chắc chắn họ không phải dạng tiểu tốt, hộ tống đứa nhóc này đến đây có lẽ nó rất quan trọng với Đại Ca.
Diệp Vân lúc bấy giờ mới chú ý đến con vật nằm trên mặt đất, tưởng nó bị thương bất tỉnh cô bước đến xem xét nhưng chưa kịp chạm vào đã vội lui lại.
“Ai làm phiền giấc ngủ ngon của ta vậy?”
Linh khí toát ra từ giọng nói Hạ Hải Cẩu làm hai người họ đứng hình, thật không ngờ bên cạnh thằng bé lại có tam cấp Kim Yêu Thú mà họ không nhận ra, cả hai cho dù hợp sức lại chưa chắc đã đánh thắng được nó.
Từ lúc Đá Quý hứa giúp nó tiến cấp tời giờ nhưng tu vi vẫn nằm yên một chỗ nó tức giận nói lớn.
“Hừ! Lũ con người các ngươi toàn lừa dối, sư phụ tên nhóc này nói sẽ giúp ta đột phá lên tứ cấp thế giờ hắn chạy đâu mất rồi?”
Sư Phụ tên nhóc này? Hai người họ nhìn nhau mà không ngờ Đại Ca mình có đệ tử, Thiên Quyền vẫn muốn kiểm chứng những lời nói đó có thật không.
“Người mọi người nói có phải tên Đá Quý không, còn có tên khác chính là Ma Sát?”
Không sai những gì bọn họ nói đều đúng như vậy, Thiên Quyền chiêu mộ họ nhằm trông coi cửa hiệu Thiên Dược Các cũng coi như giúp đỡ họ trong trường hợp khó khăn, xong việc Lý Mạch dẫn đám người phe mình lui xuống.
Làm họ đau đầu nhất không gì khác ngoài Hạ Hải Cẩu, hiển nhiên cần phải đưa thứ gì đó để nó hài lòng mới được.
Tạm thời không có vật nào bắt mắt, nó cầm tạm cây Bảo Kiến tò mò.
“Ồ! Vũ khí của loài người thật tuyệt vời, ta có thể cảm thấy áp bức từ nó.”
Hỏa Tức khắc hẳn với những thứ thông thường, Hạ Hải Cẩu chưa từng thấy vũ khí có uy lực mạnh và nó không thể nào biết được sức manh chứa đựng trong đó, nếu để toàn kích đánh trúng cho dù Kim Yêu Thú cũng phải sợ hãi.
Phân phó người hầu sắp xếp nơi ở cho cậu nhóc với Hạ Hải Cẩu nơi tốt nhất trong phủ, tệ gì Thiên Quyền cũng được xem như Nhị Sư Thúc nên phải đối sử tối với cậu nhóc, nó ở lại gia nhập với người trong phủ lâu ngày cũng thành quen.
Rảnh rỗi đợi Sư Phụ mình tới nó vẽ một bức ảnh sao chép từ bản góc, trước đó được xem ở nhà với ông bà, cuối cùng nó đã hoàn thành bức tranh.
Trùng hợp hơn ngày rao bán nó, Đá Quý cũng vừa vào thành không may bị trộm mấy bức tranh gốc, biến cố lớn đã xảy ra khi hai bức tranh giống hệt nhau ra mắt thị trường đấu giá, không ai biết hai bức tranh này của ai nhưng nó lại rất nổi tiếng, nhiều năm sau mới có người phát hiện ra người vẽ chúng không phải một mà là hai.
Cách Thành Nam Minh khoảng hai mươi dặm, trong khu rừng đầy rẫy đám Linh Thú săn mồi, nhiều thảo dược, Linh Dược cấp thấp nằm rải rác khắp nơi, xuyên suốt qua những tán lá xanh tươi có thể nhìn thấy một thác nước, âm thanh ầm ầm va đập giữa dòng sông, từng giọt nước long lanh ti tách rơi trên tản đá.
Nằm dưỡng thần ở đây Đá Quý cảm giác rất thoải mái, trong cuộc trò truyện với hồn phách bản thân cậu hiểu ra được rất nhiều thứ, ngoài Đại Lục này ra còn rất nhiều thế giới khác ở đâu đó.
Trong đoạn kí ức giấc mơ cho thấy hai con vật kia không hề tầm thường, chúng có liên quan đến tin tức bản thân cậu là ai, dòng chữ ẩn trong nhà lao người viết nó chắc chắn biết trước tương lai, nhưng hiện tại hồn phách bảo rằng không nên tìm hiểu về nó và cần tìm cô gái tên Liêu Hương kia, cậu chưa hề gặp cô gái đó lần nào vậy làm sao để tìm?
"Bóng dáng rất giống với những giấc mơ trước tựa như rất thân quen."
Bỏ ý nghĩ đó ra sau đầu, Đá Quý cần tìm thứ gì no bụng đã, nhìn sang bờ sông có vài con Bọ Mã Không, đã lâu chưa ăn thịt con Linh Thú nào, vẻ mặt hứng thú khi nghĩ đến nguồn thức ăn giàu Linh Khí từ chúng.
Thân pháp cậu rất nhanh, lướt trên mặt nước phóng về phía chúng, vừa động ý thức thanh kiếm đã xuất hiện trước mắt, đưa tay cầm lấy nó cậu tung chiêu thức đơn giản nhất, tia Linh Khí từ đường kiếm xuất ra lao tới, cả đám Linh Thú thấy vậy chạy tán loạn vào rừng nhưng một con Bọ Mã Không vẫn chăm chú nhìn, xem ra nó chưa biết cái chết là gì.
Không chút sợ sệt nó rích lên đưa hai chân sắt bén đỡ lấy, âm thanh xẹt xẹt ngang qua cắt đứt đôi chân nó, mất đi đôi chân trước nó không thể giữ thăng bằng mà ngã xuống, chưa hết nó tiếp thêm một kiếm từ xa đâm vào thân thể.
Bước đến cái xác nằm im ắng trên mặt đất, Đá Quý đưa nó vào trong không gian Đá Thần, sau đó rời đi tìm thảo dược Tiêu Linh Thảo giúp có gia vị ngon hơn.
Tiêu Linh Thảo rất dễ nhận biết, thân nó có màu nâu đậm, những chiếc lá có màu sắc khác nhau, chúng có tác dụng gia tăng mùi vị cay nồng mặn ngọt làm bao nhiêu người thưởng thức từ nó dưới ánh mắt sảng khoái.
Dạo quanh vài vòng đã tìm đủ gia vị, cậu dừng lại bãi đất trống tìm cách tạo ra lửa, khổ thân không có thuộc tính hệ hỏa cậu ngồi cặm cụi dùng cách cổ xưa.
Hai bàn tay Đá Quý cọ xát vào nhánh cây khô va chạm với lớp lá khô bên dưới, một giờ, hai giờ..
Đến khi ngước nhìn bầu trời tối đen mà đám lá khô vẫn chưa bắt lửa, cậu tức tối đứng lên dùng thanh kiếm băm chúng cho đỡ tức, tia sáng lóe lên từ trong đám lá khô hừng lửa cháy lên, không ngờ thanh kiếm va chạm với hòn đá bên dưới bắt lửa, biết thế ngay từ đầu cậu không phải mặn mò cả buổi chiều.
Nhìn chăm chú vào miếng thịt Bọ Mã Không quay vòng trên ngọn lửa hừng hực, mùi thơi từ gia vị lan tỏa làm bụng dạ cậu đói không chịu nổi nữa rồi, quên mất Tiểu Ảnh ở trong không gian đã lâu chưa được ăn, cậu đưa nó ra ngoài để cùng thưởng thức món ngon.
Nằm dài trên mặt đất hai tay Tiểu Ảnh cấu xé miến thịt ăn nhẹ nhàng, cảm giác không ngon mà lắc đầu, Đá Quý cũng cắn thử nhưng không ngờ mùi vị nó thật thậm tệ vừa mặn vừa cay, cứ tưởng rằng có gia vị là cậu sẽ nấu ăn ngon, xem ra phải tùy thuộc vào cách chế tạo mùi vị hợp lý hơn mới được.
Một tuần sau cả hai đã đến trước cổng Dạ Long Thành, trước đó họ không đi vào Thành Nam Minh sợ có cao thủ mai phục, men theo khu rừng nên tốc độ tới đây nhanh hơn.
Vừa bước vào thành Đá Quý cảm giác có rất nhiều con mắt theo dõi, chợt nhớ đến mình đang bị truy nã sợ rằng bọn họ chính là thích khách làm việc vì tiền, bước về phía khu nhà vắng bóng người cậu tươi cười nói.
“Đám người các ngươi còn không ra tay?”
Không khí im lặng, sự việc bại lộ chúng không ngờ cậu phát hiện ra sớm thế, từ trên mái nhà ló ra khoảng sáu tên âm thanh phát ra lạnh lùng.
“Hay cho một tên Trúc Cơ nhỏ bé lại dám giết người của gia tộc chúng ta, có vẻ con Bạch Sói đi theo ngươi không đơn giản, ngoan ngoãn chịu trói và giao nộp nó cho ta”.
Linh Lực áp bức, Đá Quý cảm nhận sức mạnh năm tên tương đương với Kim Đan trung kỳ, tên còn lại vừa nói tu vi rất cao không thể dò xét được, cậu đoán hắn nằm ở cảnh giới có lẽ là Kim Đan viên mãn.
Làm ra vẻ mặt không hiểu bọn họ nói gì, cậu tò mò hỏi lại.
“Hả! Các ngươi là ai ta đâu biết, vậy làm sao giết được người trong tộc ngươi, có nhầm lẫn gì ở đây không.”
Giả bộ ngây thơ chắc không qua mặt được bọn chúng, lòng nôn nao lo lắng làm cách nào đối phó với sáu người tu vi cao như vậy, chợt nghĩ đến một kẻ mạnh không khác gì họ đang nằm trong thân thể, cậu đưa Tiểu Ảnh vào không gian và trở lại thần hồn đánh thức Ma Sát dậy.