Tu Tiên Đá Thần

Chương 6 - Thôn Lưu Hà

Trên chiếc giường Đá Quý dần mở mắt, đôi mắt ngước nhìn lên trên trần nhà, đứng cạnh cậu là một cô bé dễ thương với hai má đồng tiền cười tươi nói.

“Xin chào huynh, huynh tên gì? Muội là Lưu Ly chín tuổi.”

Đang trong mơ hồ, nhiều thắc mắc, cậu ngồi dậy đáp lời cô bé.

“Chào Lưu Ly muội, ta tên Đá Quý mười tuổi là muội cứu ta?”

Cô bé nhanh nhảy đáp lời.

“Không phải là gia gia muội.”

Nhìn ngó xung quanh không thấy ai cậu quay sang hỏi.

“Vậy gia gia của muội đi đâu rồi?"

Lưu Ly chỉ ra ngoài cửa trả lời:

“Gia gia của muội đi chế Thuốc rồi.”

Một lúc sau, trước cửa là một ông lão râu tóc bạc trắng, trên tay cầm một chén thuốc bước vào đưa cho cậu uống.

Ở đây được gọi là Lưu Hà thôn, chỗ mà cậu bị ngất là rừng Bóng Đêm cách đây hai mươi dặm.

Thôn Lưu Hà nằm ở Đông Bắc của Nhân Tộc, phía Bắc là khu rừng Bóng Đêm cách Hắc Dạ Thành bốn mươi dặm về phía Đông khoảng nữa ngày đi đường đối với người thường, phía Tây cách Thành Bắc Tinh một trăm sáu dặm, đi về Tây Nam đến Đế Đô khoảng năm trăm dặm.

Muốn quay về Tần Thanh Thành cách đây một ngàn hai dặm, cậu đi khoảng hai ba tháng mới tới. (1 dặm = 1, 609.. km)

Khoảng cách khá xa, cậu từ bỏ quay về Tần Thanh Thành và quyết định đến Hắc Dạ Thành.

Đã hai ngày trôi qua từ lúc Đá Quý được đưa về thôn, cô bé Lưu Ly túc trực bên cạnh đã thấm mệt, nằm ngủ bên cạnh chiếc giường.

Sức khỏe hồi phục rất nhanh, đôi chân cậu bước xuống giường, đi đến cánh cửa đưa tay đẩy mạnh.

Từng tia sáng chiếu vào đôi mắt cậu, theo phản xạ mà đưa tay lên trán che đi ánh nắng, bên ngoài khung cảnh thôn ôn hòa, ấm áp làm cho cậu cảm thấy nhớ nhà.

Dạo quanh một vòng trong thôn, Đá Quý dừng lại trước một bãi đất trống, ở đó có một đám trẻ khoảng năm đến chín tuổi đang nô đùa.

Nhìn thấy sự vui vẻ trong đám đông, cậu cũng muốn bước đến tham gia, tiếng nói vang lên về phía đó.

“Xin chào, có thể cho ta chơi chung không?”

Trò chơi mà những đứa trẻ đang chơi là Tìm Bắt Tinh.

Một bên được xem là Tinh, người cầm Tinh Thạch trà trộn vào trong nhóm lẩn trốn.

Bên tìm kiếm chỉ có một người nhằm tìm ra người nắm giữ Tinh Thạch sẽ thắng.

Trò này giúp tăng tính nhạy cảm trong tình huống của những đứa trẻ.

Nghe tiếng nói bên đường, bọn trẻ quay người lại nhìn về phía đó, trong nhóm một người thắc mắc hỏi lại.

“Ngươi là ai, hình như bọn ta chưa hề gặp ngươi, không lẽ ngươi từ nơi khác đến, ngươi không biết luật ở đây ư?”

Ngớ người khi nghe nói đến luật, Đá Quý không biết luật ở đây là gì.

“Ta là Đá Quý ở Thung Lũng Tây Nam, hôm trước ta bị lạc đường trong rừng Bóng Đêm, may mắn được trưởng thôn cứu, hiện tại ta đang ở nhà tiểu Lưu Ly. Các ngươi nói luật ở đây là gì vậy nhỉ?”

Một cậu bé cùng lứa tuổi với cậu hình như có thích tiểu Lưu Ly, khuôn mặt không thích mà mở lời.

“Ngươi muốn tham gia cũng dễ thôi, chỉ cần đánh thắng được ta. Ta là Á Nhất tu vi Luyện Khí nhất tầng trong thôn cùng lứa ta là mạnh nhất.”

Bất ngờ khi nghe tin khiêu chiến của Á Nhất, cậu trầm tư suy nghĩ.

"Ta chấp nhận ư, nhưng tu vi ta rất cao, đánh bị thương cậu ấy làm sao?"

Quay lại với cô bé Lưu Ly, bất ngờ tỉnh giấc nhìn quanh không thấy Đá Quý đâu, vội vã chạy đi tìm.

Lưu Ly chạy ra khu đất trống nhìn thấy cậu đang chơi với một đám trẻ cùng lứa trong thôn, cô bé bước đến nói.

“Đá Quý huynh, sức khỏe huynh còn yếu, mới đó sao đã ra ngoài rồi.”

Không cho cậu nói gì, cô bé nắm lấy tay kéo về, trong đó Á Nhất lên tiếng.

“ A! Đây là đại tẩu Lưu Ly nè mọi người, để đại ca chơi với bọn đệ thêm tí nữa đi.”

Đá Quý cười khổ, trước đó đánh đo ván hắn trong một chiêu, ai biết được hắn lại nhận cậu làm đại ca, từ chối thế nào cũng không được, đã vậy cả đám cùng gọi, bây giờ còn kêu Lưu Ly là đại tẩu.

Lưu Ly bất ngờ mà khuôn mặt thẹn thùng buông tay cậu mà chạy đi.

Đám trẻ này lại tiếp tục chọc ghẹo.

“Wow! Đại tẩu chạy về đợi đại ca ở nhà kìa, đuổi theo đi chứ.”

“Thôn ta sắp có trưởng thôn mới là đại ca, ai dám dành với huynh, ta bỏ phiếu cho đại ca rồi.”

“Kiểu này ta phải về chuẩn bị quà cáp cho đại ca nở mày.”

Khung cảnh trò chuyện ồn ào của đám nhóc, Á Nhất chợt nhớ ra mình phải về tu luyện.

“Trời cũng tối rồi, mọi người ai về nhà nấy đi nào, ta về tu luyện thêm để nữa năm sau, thôn chúng ta sẽ khảo hạch, ta nhất định phải vào Phi Kiếm Tiên.”

Ba ngày sau, trước cổng thôn đứng một đám người, Đá Quý đã khỏe hẳn, khoảng nữa năm nữa thì cũng đến lúc Lưu Ly đi khảo hạch, chào tạm biệt mọi người trong thôn chuẩn bị rời đi.

“Tạm biệt mọi người, lão gia gia ta đi đây, Lưu Ly muội cố gắn tu luyện, chúng ta sau này gặp lại.”

Trưởng Thôn là lão gia gia đã cứu cậu tên Lưu Bá nói.

“Tiểu tử, nhớ giữ gìn sức khỏe, sau này nhớ quay lại đây thăm ông.”

Mọi người trong thôn cũng đều chào tạm biệt cậu.

“Chào cậu bé, nhớ sau này mang vài con thú cho thúc thúc nhé.”

“Ông này, chỉ biết ăn không thôi, lo mà chuẩn bị sinh một đứa đi, tạm biệt cậu bé phải nhớ bọn ta đấy.”

“Tạm biệt, nhớ sau này đến thăm mọi người”

“Đại ca nhớ đến bọn đệ nữa nhé.”

Lưu Ly buồn bã, không nói gì, vẻ mặt ưu sầu nhìn bước chân của cậu cho đến khi mất dạng.

Cô quay về nhà hằng ngày chăm chỉ tu luyện.

Vài năm sau xuất hiện một cô nương Hồng Băng Linh với Băng Linh Quyết, quét ngang hai Môn Phái còn lại, không ai biết vì sao Băng Pháp của cô lại mạnh đến vậy, họ gọi cô là Băng Ly với nỗi buồn nhớ ai đó.

Khoảng hai canh giờ sau trong khu rừng, cậu mở tay nải kiểm tra vật dụng mang theo.

“Để ta xem, lão gia gia cho ta thứ gì?”

Vài lọ Dịch Đan, không tệ nó giúp cậu chống đỡ đến thành.

Đem mọi thứ bỏ lại vào trong tay nải, cậu tiếp tục bước đi, gần đó có một con Linh Xà Tinh Linh Thú nhị cấp tương đương với Khí Luyện tầng hai, đang quấn quanh một con sói nhỏ, cái lưỡi nó đưa ra đưa vào tạo âm thanh.

Khè... Khè...

Đi không lâu cậu phát hiện ngay chú Bạch Sói con chưa có tu vi bị Linh Xà quấn quanh, không nỡ nhìn thấy nó chết cậu cầm kiếm lao đến cứu.

Vù...

Tung chiêu Kiếm Pháp Phán Xét, Linh Khí tụ thành hình chữ X đâm thẳng vào cổ Linh Xà.

Phập...

Máu nó văng tung tóe, khoảng cách tu vi khá lớn, chiêu đầu tiên làm cho Linh Xà nằm thoi thóp chờ chết.

Cầm thanh kiếm trên tay đưa lên chém đầu Linh Xà lìa khỏi cổ, thu kiếm về cậu bước đến Bạch Sói, dùng Dịch Đan thoa lên vết thương cho nó.

Thu lại phần thịt làm thức ăn với dịch độc xà, cậu nướng món thịt xà không có gia vị, ăn với sói nhỏ.

Linh khí dư thừa từ thức ăn, cả hai ngồi xuống tu luyện. Bạch Sói vết thương cũng đã lành hẳn, ăn thịt Linh Xà tu vi nó lên được nữa cấp Tinh Thú, còn Đá Quý sắp đột phá Luyện Khí tầng bốn, cậu đứng lên định bước đi chợt quay đầu nói với sói con.

“Sói nhỏ, ngươi lành vết thương rồi thì mau quay về nhà đi.”

Nói xong cậu quay lưng tiến về phía trước, đi đến đâu sói con theo đến đó, cậu nghĩ nó muốn theo mình chăng?

“Sói con, ngươi muốn đi theo ta sao? Vậy ngươi làm bạn đồng hành của ta thế nào?”

Chú sói gật đầu, cậu nghĩ ra cái tên Tiểu Ảnh đặt cho nó.

Cả hai khởi hành theo đường mòn, đi được một đoạn Tiểu Ảnh cảm nhận được thứ gì đó, nó chạy đến một ổ trứng kỳ lạ, nằm trong bụi cỏ rậm rạp, xung quanh lót rất nhiều lông Linh Thú, ở giữa có một quả trứng màu sắc ba lớp, lần lượt sắc ánh trắng, dạ nâu đất, kim thủy lôi.

Tính thò cậu đưa tay trộm lấy nó, bỗng đằng xa tiếng kêu vang trời.

Kéc... Kéc...

Khuông mặt cậu đứng hình mà thốt lên.

“Ôi! Chết mẹ con rồi! Huyết Linh Thú.”

Trên bầu trời một con Ứng Linh đập cánh vù vù dạo quanh khu vực họ đứng, đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai.

Mãi thất thần cậu may mắn được Tiểu Ảnh cắn áo gọi tỉnh, theo kinh nghiệm ứng phó tình huống ít ỏi cậu nên chạy, trước khi chạy cậu còn với lấy quả trứng, người ta thường nói cầu phú quý trong nguy hiểm.

Ôm quả trứng trong người, cậu chạy thục mạng về phía trước, ở sau Tiểu ảnh bám sát, trên bầu trời Ứng Linh bay theo cận kề.

Khu rừng cây lá rậm rạp, tạo điều kiện cho cậu chạy trốn, tu vi Ứng Linh khá cao, địa hình này không đáng ngại với nó.

Khoảng cách giữa Ứng Linh với họ dần rút ngắn, thấy tình thế không ổn, Đá Quý rút kiếm tung chiêu làm chậm tốc độ bay của nó.

Ầm..

Kiếm Pháp Phán Xét đâm thẳng vào đôi cánh Ứng Linh, do đang bay gấp nó không kịp né, ăn trực diện kĩ năng nhưng không hề hấn gì với đôi cánh cứng cáp đó.

Suy nghĩ đến hàng ngàn tình huống nếu bị Ứng Linh đánh trúng, nhẹ nhất thì cũng bị phanh thây thành thức ăn.

Bất chợt trí thông minh lóe, cậu quay sang Tiểu Ảnh nói.

“Không ổn rồi sói con, ta với ngươi chia nhau ra chạy, ngươi đợi ta ở khu rừng bên kia.”

Tiểu Ảnh tách ra chạy về hướng chỉ định, Cậu chắc chắn một điều là Ứng Linh sẽ đuổi theo mình, quả trứng nằm trên tay không thể giữ lại được nữa, cần tìm nơi nào đó vức đi, đúng như dự định nó chỉ đuổi theo cậu.

Chạy tìm một hồi cậu nhìn thấy một con sông, quả trứng trên tay vức thẳng xuống, mặt kệ Ứng Linh có đuổi theo hay không, hai chân cậu dùng hết công suất mà chạy đến nơi hẹn với Tiểu Ảnh.

Thật may mắn Ứng Linh chỉ lo cho quả trứng của nó mà không đuổi theo.

Hộc.. Hộc..

Thở dốc một hơi dài, Đá Quý lau đi mồ hôi mệt mỏi trên trán, nhìn Tiểu Ảnh cười khổ.

“Ta với ngươi không có cơ hội sở hữu quả trứng đó rồi, may sao chúng ta giữ được mạng.”

Trong khu rừng men theo đường mòn, khi mà ánh sáng dần vụt tắt, bầu trời trở nên tối dần hơn, cậu với chú sói nhỏ tung tăng chạy nhảy.

Bóng Đêm tới rất nhanh, cậu với Tiểu Ảnh đã đi hơn nữa ngày, cuối cùng cũng đến Hắc Dạ Thành.

Cả ngày hôm nay hái được không ít Thảo Dược, hiện tại cậu đứng gần cổng thành phía Tây, chợt nhớ gì đó, quay sang nói với sói con.

“Ây da, ta lại quên trong người mình không còn Tinh Thạch.”

Làm sao bây giờ, không còn cách nào khác, cậu chỉ đành bước tới hỏi xem những vị gác cổng.

“Mấy vị đại thúc, trên người cháu chỉ có vài cây Thảo Dược, cho cháu vào được không?”

Một người cao to trong nhóm hộ vệ bước ra nói.

“Tiểu tử thối, bọn thúc lấy thảo dược của nhóc làm gì cứ giữ lại đi, trời tối rồi mau vào thành nào.”

Hết lòng cảm ơn bọn họ cậu bước vào.

“Đa tạ các vị đại thúc.”

Bình Luận (0)
Comment