Chương 7: Xuân Như “Tiêu”
Xuân Tiêu tiểu viện.
Trên nền đang là nữ nhân tự xưng “Thánh nữ” của Minh giáo. Máu tươi chảy ra từ người nữ nhân này ra xung quanh. Cách vị trí nữ nhân đang nằm khoảng hai bước là Xuân lão – Xuân Như Tiêu. Xuân lão chỉ đứng cạnh nhìn nữ nhân, tay chắp ra sau nhìn về phía trời cao gió thổi, không hề có ý định ra tay giúp đỡ.
Cách đó không xa là Tiếu An đang nấp ở một bụi cây. Ngay khi nhóm áo đen vào tiểu viện Tiếu An đã tỉnh dậy. Khi nghe cuộc hội thoại giữa những người có mặt, hắn hiểu thứ hắn đang cầm là cái gì và một thông tin quan trọng là trong thế giới này có “Tu Tiên – Trường sinh”. Khi Tiếu An đang tiếp nhận và suy nghĩ những vấn đề này thì phía bên kia Xuân lão lên tiếng:
- “Ngươi ra đây đi, không cần phải nấp”
Tiếu An biết Xuân lão nói chính là mình, nên đứng dậy khỏi bụi cây. Hắn đứng lên gãi đầu rồi cười, nói hai tiếng:
- “Xuân lão”
- “Ngươi ra đây” – Xuân lão thấy hắn cười thì nhẻm miệng cười lại rồi kêu hắn lại gần.
Tiếu An rời bụi cây ra vị trí gần Xuân lão. Lúc này khi Tiếu An đến gần mới thấy rõ vết thương của nữ nhân Thánh nữ kia. Một vết thương xuyên thấu, dao găm nhìn rõ đâm qua ngực, máu từ người nữ nhân chảy ra ướt đẫm xung quanh. Một làn gió thổi bay đi tấm khăn mỏng che mặt nữ nhân. Một nữ nhân xinh đẹp.
Tiếu An nhìn nữ nhân rồi lại nhìn Xuân lão, hắn muốn hỏi Xuân lão tiếp theo làm gì nhưng muốn nói rồi lại thôi. Thời hiện đại nếu bị đâm thì còn có Bệnh viện, ở đây là thời đại không có Bệnh viện, bản thân hắn thì không biết đường đi, lực bất tòng tâm.
Xuân lão thấy Tiếu An nhìn thì cũng hiểu ý của hắn nhưng không động. Sau đó, Xuân lão kêu hắn đỡ nữ nhân Thánh nữ dậy. Hắn nghe theo lời Xuân lão, tuy hắn hiện tại vẫn còn nhỏ tuổi nhưng sức mạnh của bản thân sau khi hoàn thiện lên mức trung cấp kỹ năng “Ném mạnh” không phải dạng vừa, cũng dư sức nâng một nữ nhân. Hắn đỡ nữ nhân kia dậy, dựa đỡ vào người hắn chờ Xuân lão chỉ đạo, máu từ người nữ nhân dây khắp người hắn. Xuân lão dùng tay rút thanh dao găm từ ngực nữ nhân ra rồi vận một chiêu trong “Băng Miên chưởng” làm máu của nữ nhân ngừng chảy, một tầng khí lạnh từ ngực nữ nhân tỏa ra.
Xuân lão tay cầm dao găm, vận thêm một chưởng đánh bay dao găm về phía một ngọn trúc. Một tiếng “Oang” rồi một tiếng “Bịch” vang lên. Từ trên ngọn trúc nơi Xuân lão vừa phóng dao găm đến rơi một con chim gỗ, chim gỗ này bị dao găm xuyên thẳng qua ngực, rơi xuống đất. Tiếu An giật mình, thứ vừa rơi nhìn như một món đồ chơi.
Xuân lão lúc này đứng chắp tay về phía sau nhìn về một hướng xa cất giọng:
- “Trung Nguyên không phải nơi Miêu tộc các ngươi nên đến”
Xuân lão nói xong thì bước từ ngoài vào nhà trúc, để lại ở ngoài là Tiếu An và nữ nhân Thánh nữ.
Tiếu An thấy Xuân lão vào nhà trúc thì ngơ luôn, do hắn chẳng biết phải làm gì nữa cả. Cứu người – có vẻ không khả thi cho lắm. Trong lúc hắn đang lơ tơ ngơ không biết làm gì cho phải thì từ trong nhà trúc có tiếng vọng ra:
- “Ngươi cho người kia vào giường, còn lại tính mệnh của cô ta phải chờ thiên mệnh muốn cô ta như thế nào”
Tiếng Xuân lão vừa dứt thì cửa nhà trúc cũng tự động đóng. Ở trong phòng trúc của Xuân lão có tiếng thầm thì:
“Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên”
Hắn thấy Xuân lão nói như vậy thì đỡ nữ nhân kia đến nhà trúc hắn ở rồi đặt nữ nhân này lên giường. Nữ nhân này sau khi được Xuân lão rút dao găm rồi làm cho máu ngừng chảy thì vẫn thở, nhưng nhịp thở yếu, cảm giác như khó qua khỏi.
Tiếu An đặt nữ nhân vào giường nhỏ trong nhà trúc của hắn, sau đó lấy chăn đệm từ tủ đứng cạnh giường trải ra nền để ngủ.
-----------------
Ngày hôm sau
Trong khu rừng nhỏ, có tiếng chim kêu, sóc chạy, có tiếng gió thôi qua những ngon cây, có tiếng thở của người.
Một nam nhân mặc chừng 12, 13 tuổi mặc quần áo đạo sĩ đang hùng hục dùng xẻng đào một cái hố đất, ở bên cạnh cách hố đất này khoảng chừng 3, 4 mét là một nữ nhân xinh đẹp, thân mang áo màu xanh, thanh tú trước thiên nhiên.
Nam nhân đang hùng hục đào đất là Tiếu An, còn nữ nhân còn lại đương nhiên là Xuân lão.
Sau một đêm ngủ ngon bên cạnh người chết, Tiếu An tỉnh dậy lúc 6 giờ sáng như thường lệ. Sau khi rửa mặt, đánh răng như người thời buổi hiện đại, kinh tế thị trường thì hắn quay lại giường xem nữ nhân Thánh Nữ đêm qua. Và rồi, nữ nhân này tắc thở từ đời tám hoánh mà không ai biết.
Tiếu An thấy nữ nhân Thánh nữ không qua khỏi thì rời nhà trúc nhỏ đến nhà trúc của Xuân lão. Khi hắn đến trước cửa nhà trúc định gõ cửa thì từ trong có người mở cửa. Xuân lão đã một thân áo váy màu xanh từ nhà trúc mở cửa. Nhìn dáng vẻ hớt ha hớt hởi của hắn, Xuân lão lên tiếng:
- “Ngươi đi lấy xẻng đi, chúng ta đi chôn người”
- “Chôn nữ nhân kia?” – Tiếu An hỏi lại Xuân lão.
Xuân lão nghe Tiếu An nói nhưng không trả lời mà đi thẳng ra khỏi nhà trúc rồi đi theo lối ra Xuân Tiêu tiểu viện. Tiếu An thấy Xuân lão rời đi cùng vội vàng chạy tới kho đồ gần nhà bếp lấy ra một cái xẻng rồi theo Xuân lão rời khỏi Xuân Tiêu tiểu viện.
Theo chân Xuân lão đi khoảng nửa dặm theo hướng ngoại thành đi. Tiếu An đến một khu rừng cây bạch đàn cao vút, thoáng đãng. Xuân lão đến một vùng đất cao hơn các vùng đất khác rồi dừng lại, nhìn về phía Tiếu An:
- “Ở đây đi, không khí mát mẻ, không gian thoáng đãng. Rất có phong thủy làm mồ chôn người”
Tiếu An nghe thấy lời Xuân lão nói thì chỉ biết câm nín, nữ nhân này đúng là rất có phẩm vị.
Tiếu An cầm xẻng theo lời Xuân lão đào một cái hồ dài 1,8 mét, rộng 0,4 mét, cao 0,4 mét – đúng khuôn của quan tài. Tiếu An dùng xẻng đào đất ở khu vực này. Do có sức khỏe từ việc nâng cao kỹ năng, hắn thực hiện việc đào này khá là suôn sẻ. Hắn đào khoảng 15 phút thì đã đào xong một hố đất như Xuân lão nói.
Hắn cắm xẻng vào đồng đất vừa đào rồi ngồi xuống cạnh gốc cây gần đó nghỉ ngơi.
Xuân lão nhìn thấy Tiếu An đào xong thì đến gần hố đất nhìn rồi quay qua nhìn hắn nói:
- “Cũng có chút năng khiếu”
- “Nữ nhân này làm sao vậy? Năng khiếu?” – Tiếu An dở khóc dở cười suy nghĩ.
Xong việc đào xới, tới việc thứ hai vất vả hơn đó là đưa người chết từ nhà trúc đến hố đất vừa đào.
Tiếu An và Xuân lão quay lại Xuân Tiêu tiểu viện. Hắn theo lời Xuân lão tìm một xe chở đồ nhìn giống xe rùa của thời hiện đại, khác là thời kỳ này làm bằng gỗ rồi đem đến gần nhà trúc nơi hắn đặt xác của nữ nhân Thánh Nữ. Khi hắn đặt xe trước cửa nhà trúc và vào nhà ý định đưa nữ nhân kia rời đi thì một việc xảy ra.
Nữ nhân kia không còn ở trên giường nữa, biến mất
“Có ma” – đây là suy nghĩ đầu tiên hiện trong đầu hắn.
Hắn từ nhà trúc ra ngoài rồi đến lộng mà Xuân lão đang ngồi nói:
- “Không thấy người đâu nữa”
Xuân lão thấy Tiếu An nói thì không trả lời chỉ ngồi nhìn về phía con suối và con nước đang quay gần Lộng. Khoảng thời gian một chén trà, Xuân lão quay lại nhìn hắn rồi nói:
- “Món đồ ngươi cầm của cô ta là gì”
- “Ta không có cầm thứ gì” – Tiếu An trả lời lại.
- “Người nói có thật không” – Xuân lão nói giọng hơi gằn.
Tiếu An nghe Xuân lão hỏi thì biết bản thân khó giấu nên chỉ cười chừ, nói:
- “Chỉ là vô tình có được thôi, là một bọc màu vàng, ta chưa có mở ra”
- “Ngươi nên đi kiểm đồ đạc, có thể hiện tại nó đã không còn” – Xuân lão cười nói lại giọng nhẹ nhàng.
Tiếu An thấy vậy ra khỏi Lộng rồi đến nhà trúc. Hắn vào phòng ngủ rồi cúi người kiểm tra tủ để đồ thì thấy đúng có thiếu một bọc màu vàng. Hắn xoay người lại thì chợt đập vào mắt là khuôn mặt của Xuân lão.
- “Mất rồi sao?” – Xuân lão hỏi.
- “Xuân lão, mất thật rồi” – Tiếu An trả lời rồi đứng dậy rồi tránh người đi ra sau Xuân lão.
Xuân lão quay người lại nhìn hắn cười cười rồi theo sau hắn. Hắn từ nhà trúc ra đến Lộng, dáng đi khẩn trưởng.
Xuân lão lúc này đi sau hắn bỗng động tay, một chưởng về phía hắn. Bất thình lình Tiếu An cũng ngoảnh lại phía sau dùng sức ném mạnh một viên đá về phía Xuân lão.
Tiếng “bụp” vang lên, viên đá vỡ vụn, chưởng bay xuyên qua làn khói lao đến Tiếu An. Tiếu An lúc này bàng hoàng vội bỏ chạy về hướng cổng ra vào Xuân Tiêu tiểu viện, hắn hiểu chưởng pháp của Xuân lão mạnh như nào. Nhưng “chân mềm đá cứng”, hắn chẳng có một chút võ công gì thì sao mà đỡ nổi chưởng này.
Một chưởng từ tay của Xuân lão đánh thẳng về phía Tiếu An, dù đã bỏ chạy nhưng kẻ không võ công sao thoát khỏi cao thủ như Xuân lão. Một chưởng đánh thẳng vào lưng của hắn. Nhưng lúc này tưởng như hắn phải chịu một chưởng mà chết đi thì bỗng một tia sáng từ lưng hắn phóng đến phía Xuân lão.
Một tia sét màu vàng đánh thẳng chính diện vào mi tâm của Xuân lão, Xuân lão cũng rất nhanh sử dụng Băng Miên chưởng để đỡ nhưng tia sét kia như một vật chí tôn, như một thanh lợi khí không thể ngăn cản đánh thẳng vào mi tâm của Xuân lão.
Một tiếng “oanh” vang lên, tia sét đánh thẳng trúng vào mi tâm của Xuân lão, Xuân lão mắt trừng lớn, không cam lòng ngã người xuống nền đường lối vào Xuân Tiêu tiểu viện, mắt trợn trừng vẫn mở to như không tin rằng mình như vậy mà chết đi.
Tiếu An lúc này tưởng chừng như đã chết thì lại thấy bản thân chẳng có việc gì, hắn nhìn lại đằng sau lưng thấy là xác của Xuân lão đang nằm ở nền đất, mắt trừng lớn. Hắn từ từ đi lại gần Xuân lão nhưng không thấy nữ nhân này cử động, người Xuân lão cũng không có động tĩnh. Hắn kiểm tra lại thân thể của bản thân chỉ thấy ở gần vùng eo sau lưng có một lỗ thủng, ở trong có một quyển sách cổ nhưng không bị hư hại gì. Quyển sách này chính là quyển sách hắn lấy được từ nữ nhân Thánh Nữ kia – “Trường Sinh Công”.
Tiếu An đến gần Xuân lão kiểm tra, thấy Xuân lão đã tắc thở nên phần nào đó yên tâm, sau đó hắn có lục lọi người nữ nhân này nhưng chỉ có một cây châm và một bình thuốc, ngoài ra không có gì khác. Hắn đưa xác Xuân lão từ ngoài vào trong nhà trúc của hắn rồi cho Xuân lão lên giường của hắn, sau đí ra ngoài nhìn ngó xung quanh và đóng cửa.
Hắn ngồi lại xuống bàn rồi bình tĩnh suy nghĩ. Thực tế ngay sau khi có vụ việc đêm qua hắn đã mở cái bọc vải màu vàng lấy được từ khi gặp hai nữ nhân của Minh Giáo. Bên trong bọc này là một quyền sách bìa cũ kỹ, ngoài có ghi dòng chữ “Trường Sinh Công” và một cái nhẫn nhỏ, ngoài ra trong bọc không có thứ gì khác. Ngay sáng nay khi Xuân lão gọi hắn đi chôn xác nữ nhân kia, hắn đã thấy điểm chẳng lành nên đã đem cả nhẫn và quyền sách kia để lại phía sau bó với đai hông của quần áo. Và thực tế suy nghĩ của hắn đã đúng, quyển sách kia thực sự rất mê người – “Trường sinh”.
Hắn lấy từ sau áo cuốn “Trường Sinh Công” ra rồi cất lại vào ngực, sau đó lấy tay nải ra ý định thu dọn quần áo để chạy trốn. Nhưng khi hắn chuẩn bị lấy đồ thì hắn dừng lại, suy nghĩ và định hình sự việc thấy: Ở nơi không người này chắc chắn không có ai tự ý đến, kẻ đưa đồ cho Xuân lão cũng chỉ sáng đến và đi qua cửa Xuân Tiêu tiểu viện, khó biết được sự việc gì diễn ra ở đây.
Ngoài ra, trận chiến đêm qua đã dọa cho những kẻ kia một trận, quyển sách này có một sức hút đáng kể nhưng không phải sẽ có kẻ sẽ đến ngay, hắn còn ít nhất 1,2 ngày để chuẩn bị rồi mới rời đi. Sau suy nghĩ, hắn lục lọi lại lần nữa trên người Xuân lão rồi lấy chăn đắp che kín người Xuân lão lại. Rồi hắn suy diễn lại quá trình trước đó xảy ra và có vài câu hỏi hiện ra: Nữ nhân Thánh nữ đang ở đâu? Xuân lão tại sao biết hắn giữ quyển sách? Ý định giết hắn của Xuân lão có từ bao giờ?
Hắn ngồi suy nghĩ khoảng thời gian một nén hương thì hắn ra khỏi nhà trúc nhỏ, khi nhìn xung quanh không có ai, hắn rời khỏi nhà trúc nhỏ, tiến đến phía nhà trúc lớn nơi Xuân lão ở.
Xuân lão chết rồi…Xuân Như “Tiêu”